Hồ Quảng Chí đeo chiếc kính gọng vàng nhuốm màu thời gian, tay cầm một
cuốn sổ cái ố vàng. Khi nhìn thấy Khương Lăng và Lưu Hạo Nhiên trong bộ
cảnh phục, ông ta theo bản năng khép cuốn sổ lại, ánh mắt đầy vẻ đề phòng
và u tối.
“Bác Hồ, chúng cháu không phải đến tra án đâu,” Khương Lăng mỉm cười, ra
hiệu cho Lưu Hạo Nhiên đặt những thứ mang theo lên bàn. Đó là hai cuốn
sách mới tinh: một cuốn “Nhập môn kế toán máy vi tính”, một cuốn “Quản lý
bán lẻ hàng hóa nhỏ”.
Cán sự Vương lau mồ hôi trên trán, cười tủm tỉm nói: “Cục Lao động thành phố
hợp tác với phường mở lớp đào tạo kỹ năng vào tuần sau, dạy miễn phí cho bà
con cách dùng máy tính làm sổ sách, còn dạy cả cách kinh doanh cửa hàng
tạp hóa nữa. Hồ Quảng Chí, ông là kế toán lâu năm, nền tảng tốt, học xong
phường sẽ giúp ông thuê một ki-ốt nhỏ ở cổng khu tập thể, ông thấy thế nào?”
Hồ Quảng Chí ngẩn người, ngón tay vô thức vuốt ve gọng kính. Ông ta đã quen
bị bỏ qua, bị đào thải, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần bị “giám sát”, nhưng
tuyệt nhiên không nghĩ tới lại có người đưa cho mình một chiếc thang để leo
lên.
“Tôi. cái đầu óc này của tôi, sao học được mấy thứ mới mẻ đó” Giọng ông
khô khốc, mang theo vẻ tự giễu, nhưng ánh mắt lại không kìm được liếc nhìn
cuốn “Nhập môn kế toán máy vi tính”.
Khương Lăng nhận ra ông thực sự đã động lòng: “Bác Hồ, kế toán máy tính
thực ra chỉ là đổi bàn tính lấy máy tính thôi, không có gì khó cả. Tính bằng bàn
tính bác còn đạt giải ba toàn thành phố, chẳng lẽ lại sợ máy tính sao?”
Khương Lăng liếc nhìn căn phòng bừa bộn và bẩn thỉu, bắt đầu khích lệ: “Thời
đại đang thay đổi, bác Hồ là người hiểu quy tắc, chú trọng chi tiết, phẩm chất
này đi đâu cũng quý như vàng. Mở một tiệm nhỏ, tự tay làm lấy mà ăn, hàng
xóm láng giềng đi qua còn khen vài câu, chẳng phải tốt hơn việc ngồi lì trong
phòng giận dỗi cuộc đời sao?”
Hồ Quảng Chí đã rất lâu chưa được nghe ai gọi hai tiếng “Bác Hồ” hay “Kế toán
Hồ”.
Kể từ khi rời khỏi Hợp tác xã mua bán, vợ mắng ông là “kẻ bất lực”, người nhà
chê ông “ăn không ngồi rồi”, bạn bè ngày xưa tan tác chẳng còn ai. Cư dân
trong khu phố chỉ gọi ông là “Lão Hồ”, “Hồ hay càm ràm”, “Hồ cổ hủ”.
Lời nói của Khương Lăng đã chọc trúng khao khát được “công nhận” trong
lòng ông, khiến ông cảm thấy một niềm vui sướng vì được tôn trọng.
Cán sự Vương thuận thế đẩy tờ đơn đăng ký huấn luyện đến trước mặt ông:
“Hồ Quảng Chí, ông cứ thử xem sao”
Hồ Quảng Chí trầm mặc rất lâu, lâu đến mức tiếng ve kêu ngoài cửa sổ cũng
trở nên chói tai.
Thư Sách
Cuối cùng, bàn tay run rẩy của ông đặt bút ký tên mình lên tờ đơn, nét chữ vẫn
ngay ngắn, nắn nót theo kiểu chữ in mô phỏng Tống thể.
Tiếp đó, Khương Lăng dẫn đội đến nhà bà cụ Trần Thúy Mai.
Nhà bà Trần được dọn dẹp sạch sẽ đến lạ thường. Trong phòng khách treo di
ảnh con trai, trước di ảnh bày hương nến và đồ cúng.
Thấy nhiều người đến vậy, vẻ mặt bà Trần vẫn nhàn nhạt, trong ánh mắt là nỗi
bi thương sâu không thấy đáy. Bà lẳng lặng nghe những chính sách an ủi mà
cán sự Vương mang đến: Nâng cao mức tiền tuất, sắp xếp tình nguyện viên
định kỳ đến dọn dẹp, liên hệ bệnh viện khám sức khỏe miễn phí.
Bà vẫn luôn không nói gì, chỉ gật đầu một cách máy móc.
Không nói cảm ơn, cũng chẳng tỏ vẻ cảm động.
Bà đã lớn tuổi, sống một mình nhiều năm. Sau khi con trai qua đời, trái tim bà
cũng đã chết theo.
Khương Lăng nhìn sang Lưu Hạo Nhiên. Cậu cẩn thận lấy từ trong cặp táp ra
một vật được bọc trong vải đỏ —— đó là một lá cờ thưởng mới tinh.
“Thưa bà,” giọng Khương Lăng rất nhẹ, mang theo sự kính trọng của bậc con
cháu, “Đây là vật mà Cục muốn trao bù cho con trai bà”
Trên lá cờ thêu tám chữ vàng rực rỡ: “Nghĩa liệt khả phong, chính khí trường
tồn”.
Bàn tay đầy đồi mồi của bà Trần đột nhiên run lên bần bật. Bà nhìn chằm
chằm vào lá cờ thưởng, lồng ngực khô quắt phập phồng kịch liệt. Bà vươn
đôi tay gầy guộc như cành khô ra, không phải để nhận lấy cờ, mà là vuốt ve
từng chữ vàng một, như muốn xác nhận xem chúng có phải là thật hay không.
Những tủi thân, phẫn nộ, những đau đớn vì không được thừa nhận dồn nén
suốt mấy chục năm qua, vào giờ khắc này vỡ òa như đê vỡ.
“Con. con trai tôi, nó làm việc tốt, nó là anh hùng. Hóa ra, vẫn còn người nhớ
đến nó” Bà khóc không thành tiếng, miệng lặp đi lặp lại những lời đó, như
muốn khắc cốt ghi tâm.
Cán sự Vương nhìn mà xót xa, quay mặt đi lau nước mắt.
Lưu Hạo Nhiên ôn tồn an ủi: “Con trai bà thấy việc nghĩa hăng hái làm, vì bảo
vệ tài sản của nhân dân mà anh dũng hy sinh, anh ấy là một người hùng. Tuy
hung thủ vì chưa đến tuổi thành niên nên không chịu sự trừng phạt nghiêm
khắc nhất, nhưng chúng cháu nhớ anh ấy, nhân dân nhớ anh ấy! Tuần sau khu
phố sẽ tổ chức lễ tuyên dương, trao tặng giấy chứng nhận vinh dự cho con trai
bà, đồng thời tuyên truyền tấm gương anh hùng của anh ấy trên bảng tin khu
dân cư”
Nhìn chàng trai trẻ Lưu Hạo Nhiên trạc tuổi và vóc dáng với con trai mình năm
xưa, bà Trần liên tục gật đầu, nước mắt từ đôi mắt vẩn đục tuôn rơi lã chã.
Khương Lăng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo đang run
rẩy của bà, không khuyên giải, chỉ yên lặng ở bên cạnh người mẹ già đang
khóc.
Lúc rời đi, Khương Lăng lặng lẽ đặt một gói kẹo sữa Đại Bạch Thố dưới di ảnh
trong phòng khách.
Ngày hôm sau, khi đi làm về ngang qua cây bạch quả lớn ở trung tâm khu phố,
Khương Lăng thấy bà Trần đang còng lưng, phát kẹo sữa cho đám trẻ con
đang vui đùa.
Lồng ngực Khương Lăng dâng trào một cảm xúc mãnh liệt.
Cô nhớ đến bàn tay run rẩy của Hồ Quảng Chí khi ký tên, nhớ đến những giọt
nước mắt nóng hổi của bà Trần khi vuốt ve lá cờ thưởng, nhớ đến giai điệu
“Ode an die Freude” (Khải Hoàn Ca) tràn đầy hy vọng mà cháu trai bác Lưu đã
kéo trong phòng bệnh khi ông cụ qua cơn nguy kịch.
Những sự giãy giụa và cứu rỗi nhỏ bé, cụ thể, mang đậm hơi thở nhân gian ấy
còn nặng trĩu hơn bất kỳ vụ án nào được phá giải, và cũng chạm đến tâm hồn
cô một cách chân thực hơn cả.
Hận thù và oán trách không thể trị được căn bệnh trầm kha của khu phố.
Nhưng tình yêu và sự quan tâm có thể chữa lành những vết thương.
Trên bảng tin khu phố, năm chữ lớn “Vì nhân dân phục vụ” dưới ánh hoàng hôn
không còn là khẩu hiệu lạnh băng nữa. Nó trở thành lời hứa nặng trĩu thấm
đẫm mồ hôi và nước mắt, tỏa ra thứ ánh sáng vàng kim xuyên qua bụi bặm
thời đại, càng nhìn càng thấy chói lọi.
Khương Lăng biết, con đường phòng chống tội phạm chỉ vừa mới bắt đầu.
Quay lại với guồng quay công việc bận rộn. Hai chị em nhà họ Lương đều đã
thi xong.
Lương Thất Xảo thầm thì kể với Khương Lăng rằng điểm ước tính của cô bé
khá tốt, dư sức đậu vào Đại học Sư phạm tỉnh Tương. Trong mắt cô bé tràn
ngập sự khao khát về cuộc sống tương lai: “Chị Lăng, sau này em sẽ cố gắng
trở thành một giáo viên tốt. Gặp những học sinh không chịu học hành tử tế,
em nhất định sẽ dạy dỗ chúng nên người”
Lương Cửu Thiện thì bám riết lấy Khương Lăng: “Thi cấp ba xong rồi chẳng có
việc gì làm, em đến giúp chị chạy vặt nhé? Chỉ cần bao cơm là được”
Đối với sự dịu dàng, ngọt ngào của Lương Thất Xảo, thái độ của Khương Lăng
rất ôn hòa, cô khích lệ: “Chị tin em sẽ trở thành một giáo viên giỏi”
Đó là ước mơ kiếp trước của cô bé, kiếp này may mắn sống sót, chắc chắn cô
bé sẽ thực hiện được.
Còn nhìn sang Lương Cửu Thiện đang mở to đôi mắt mong chờ, thái độ của
Khương Lăng thoải mái hơn nhiều: “Không được. Cục thành phố khác với đồn
công an, người ngoài không thể tùy tiện ra vào”
136-anh-sang-trong-con-hem-toihtml]
Lương Cửu Thiện vẫn không bỏ cuộc: “Vậy chị nghĩ cách đi, chị thông minh thế
cơ mà, chắc chắn có cách. Tìm vụ án nhỏ nào đó cho em giúp việc, coi như em
thực tập trước được không? Dù sao sau này em cũng muốn thi vào trường
cảnh sát, đi theo chị học trước thì mới làm cảnh sát giỏi được chứ”
Lương Thất Xảo cũng nói đỡ cho em trai: “Cửu Thiện dạo này rảnh rỗi đến phát
hoảng rồi. Chị Lăng, nếu có việc gì cần nó làm, chị đừng khách sáo. Nó cũng
lanh lợi lắm, chạy vặt hay gì đó vẫn làm tốt”
Thập niên 90 chưa áp lực chuyện học hành như đời sau, không có chuyện
luyện thi điên cuồng ngay khi mới lên cấp ba. Sau kỳ thi chuyển cấp, học sinh
có một kỳ nghỉ dài và thảnh thơi.
Nghe hai chị em đều nói vậy, Khương Lăng suy nghĩ một chút: “Để xem có cơ
hội không đã”
Chỉ có thể nói, nếu có cơ hội rèn luyện cho Lương Cửu Thiện, Khương Lăng có
thể dìu dắt cậu, coi như đào tạo người mới.
Kiếp trước Lương Cửu Thiện là tội phạm, không ngờ kiếp này lại lập chí làm
cảnh sát.
Nghĩ đến đây, Khương Lăng nhìn Lương Cửu Thiện một cái: “Lo mà học hành
cho tốt vào, đặc biệt là kiến thức máy tính”
Đợi đến khi Lương Cửu Thiện làm cảnh sát, đó sẽ là thời đại máy tính và
internet phát triển bùng nổ nhất. Nếu xây dựng nền tảng vững chắc từ sớm,
tương lai cậu có thể tỏa sáng trong lĩnh vực kỹ thuật mới này.
Lương Cửu Thiện ngoan ngoãn gật đầu, cười rạng rỡ: “Vâng ạ”
Vốn dĩ Khương Lăng nghĩ sẽ chẳng có vụ án nào cho Lương Cửu Thiện thể
hiện, nhưng không ngờ cơ hội lại đến rất nhanh.
Nguyên do bắt nguồn từ việc Trịnh Du đã bắt được “Tiểu Tứ Xuyên” Lý Cường
quy án.
Tuy vụ án đầu độc sữa đậu nành đã phá xong, nhưng Trịnh Du vẫn rất chấp
nhất với tên Lý Cường đã lén lút bỏ trốn vào rạng sáng ngày 24.
Lý do của Trịnh Du là: Không có tật giật mình thì hắn chạy làm gì?
Đến giữa tháng 7, cuối cùng Lý Cường cũng sa lưới. Trịnh Du lập tức lôi hắn
vào phòng thẩm vấn.
Ánh đèn dây tóc trắng bệch chiếu thẳng vào mắt khiến Lý Cường đau nhức, mồ
hôi lạnh toát ra thấm đẫm chiếc áo thun rẻ tiền, nhớp nháp dính vào người, cả
người hắn run lên bần bật.
Trịnh Du dạo này ngày nào cũng chạy đôn chạy đáo, phơi nắng đen thui, mệt
như chó, vừa nhìn thấy kẻ đầu sỏ ngồi đối diện thì tức sôi máu.
“Lý Cường,” giọng Trịnh Du nén đầy lửa giận, “Nói đi, rốt cuộc mày đã làm cái
gì?”
Ánh mắt Lý Cường lảng tránh: “Cán bộ, tôi có làm gì đâu, các anh truy bắt tôi
làm gì?”
Trịnh Du đập bàn: “Bọn tao truy bắt mày á? Tao còn đang muốn hỏi mày đây,
tại sao vừa thấy cảnh sát là mày bỏ chạy?”
“Tôi không” Lý Cường đột ngột ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch như giấy, môi
run rẩy kịch liệt, nói năng lộn xộn, “Cán bộ ơi, tôi không làm việc xấu. Tôi chạy,
tôi chạy là vì tôi sợ. Đúng, tôi sợ lắm”
“Sợ cái gì?” Trịnh Du chồm người tới, mắt sáng như đuốc, khóa chặt ánh mắt
đang hoảng loạn của Lý Cường, “Sợ bị bắt? Hay là sợ cái khác?”
“Sợ. sợ bọn họ, sợ hai người kia!” Giọng Lý Cường bỗng vút cao, mang theo
tiếng nấc nghẹn, đồng tử giãn ra vì sợ hãi cực độ, như thể đang quay lại đêm
ác mộng đó.
“Hai người nào?” Trịnh Du bắt được thông tin mấu chốt, bắt đầu thấy hứng thú.
“Thì. thì là đêm ngày 24 tháng trước” Cống ký ức của Lý Cường bị nỗi sợ hãi
phá vỡ, hắn gục đầu xuống, giọng nói đứt quãng, vỡ vụn, “Chẳng phải tôi ở cái
lán than trong khu Bình An sao? Tôi định đi đường tắt về lán, đi qua con hẻm
tối om cạnh khu giải tỏa của thành phố cũ”
Hô hấp của hắn ngày càng dồn dập, người run như cầy sấy:
“Sau đó. sau đó tôi nghe thấy, nghe thấy tiếng phụ nữ kêu, kêu ghê lắm” Lý
Cường ngẩng phắt đầu lên, “Tôi. tôi sợ quá nên trốn ra sau thùng rác, trộm
nhìn một cái, thật sự chỉ dám nhìn một cái thôi”
Hắn nuốt nước bọt, yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng khản đặc:
“Hai gã đàn ông. Không nhìn rõ mặt, đèn trong hẻm tối lắm. Một tên to cao,
chắc nịch như con trâu mộng. Tên kia thì gầy nhom, hom hem như con khỉ”
Lý Cường dùng tay ra hiệu, động tác cứng ngắc: “Bọn chúng. bọn chúng đang
lôi một người phụ nữ vào góc tối trong hẻm! Cô gái đó. cô gái đó liều mạng
giãy giụa, lớn tiếng kêu cứu”
Phòng thẩm vấn bỗng chốc im lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ.
“Cái gã to con kia, hắn bịt miệng cô gái, hung tợn chửi một câu” Lý Cường cố
gắng nhớ lại, hàm răng va vào nhau cầm cập, bắt chước giọng điệu hung ác
của dân bản địa: “Ồn chết đi được! Ngoan ngoãn chút cho ông nhờ! Còn kêu
nữa ông giếc chết mày!”
“Cái. cái tên gầy thì giọng lanh lảnh, hình như hơi hoảng loạn,” giọng Lý
Cường run run mô phỏng lại, “Hắn bảo: ‘Anh, đừng có làm bừa, đừng để xảy ra
án mạng thật đấy nhé?’”
“Gã to con kia nhổ toẹt một bãi nước bọt, quát hắn” Lý Cường bắt chước ngữ
khí hung tợn, không tự chủ được mà co rụt cổ lại, “Hắn chửi cái gì tôi nghe
không hiểu lắm, nhưng đại ý là bảo đừng sợ, bảo tên kia làm nhanh lên, làm
xong thì vứt ra chỗ cũ”
“Sau đó cô gái kia không biết lấy đâu ra sức lực, cắn mạnh vào tay gã to con.
Hắn đau quá buông lỏng tay ra một chút,” đồng tử Lý Cường co rút mạnh, mặt
cắt không còn giọt máu, “Cô gái đó liền gân cổ hét lên một câu, hình như là
‘Tôi là cảnh —’”
Cảnh sát?
Trịnh Du bật dậy, túm lấy cổ áo Lý Cường: “Mày nhắc lại lần nữa xem!”
Lý Cường sợ đến mức giật bắn người, nói liến thoắng: “Là. đúng vậy, cô gái
đó nói cô ấy là cảnh sát. Sau đó, gã to con kia hét lên, chửi thề câu gì đó tôi
nghe không rõ, rồi. rồi hắn bắt đầu cười, cười đáng sợ lắm. Hắn bảo: ‘Tốt lắm,
tao giếc chính là cảnh sát’”
Lý Cường đột nhiên ôm đầu, người co rúm lại thành một cục, run rẩy dữ dội,
giọng nói vỡ òa trong tiếng khóc: “Máu! Tôi nhìn thấy. nhìn thấy máu bắn
lên tường, đỏ lòm, đáng sợ lắm! Tiếng cười đó như quỷ kêu ấy! Tôi cứ ngồi xổm
sau thùng rác, đợi đến khi không còn tiếng động gì nữa mới dám chạy. Tôi cắm
đầu cắm cổ chạy, giày tuột cũng không dám nhặt. Tôi không dám quay về, sợ
bị hai tên đó nhìn thấy, sợ lắm. Tôi sợ thật sự, đến cảnh sát bọn chúng còn
dám giếc, nhỡ bị phát hiện thì cái mạng nhỏ của tôi cũng chẳng còn”