Công trường Vĩnh Cố Tân Thành.
Mặt bằng công trường lầy lội và ồn ào.
Ánh chiều tà nhuộm lên công trường một lớp màu vàng mệt mỏi.
Trịnh Du đã dẫn đội đến đây vài lần, nhưng đều tay trắng trở về.
Cô cảm giác nhóm lao động ở đây có điều che giấu, nhưng hỏi thế nào cũng
không ra được gì.
Theo lời đốc công Lão Mã, tính tình Thiết Chùy nóng nảy, quan hệ với ai cũng
không tốt, chẳng có ai là “bạn chí cốt”. Thùng Tro tính tình nhu nhược, ba gậy
đánh không ra một cái rắm, cả ngày chỉ biết chạy theo Thiết Chùy, cũng
chẳng chơi thân với ai. Hai tên đó như du thần, sống tách biệt, rõ ràng có lán
trại nhưng không ở, cứ nằng nặc đòi ở riêng bên ngoài.
Nhiều lần thất bại, Trịnh Du có cảm giác bị công nhân xây dựng bài xích,
nhưng lại không thể làm gì. Họ đâu phải nghi phạm, chẳng lẽ bắt hết về thẩm
vấn?
Ngược lại, Lương Cửu Thiện không sợ phiền phức. Dù sao nghỉ hè cậu cũng
rảnh rỗi, bèn mua một thùng xốp, bán kem que ngay gần công trường Vĩnh Cố
Tân Thành.
Cậu không sợ khổ không sợ mệt, mồm miệng lại ngọt xớt, gặp người là gọi
anh, gọi chú, rất nhanh đã làm quen được với đám công nhân nông dân ở công
trường.
Hôm nay, Lương Cửu Thiện mặc bộ quần áo cũ xám xịt, đội chiếc mũ rơm to
tướng, không chút nổi bật len lỏi giữa đám công nhân đang ngồi nghỉ hóng
mát. Tai cậu dựng lên như radar, bắt sóng những tiếng địa phương ồn ào và
những câu chuyện phiếm xung quanh.
Một thợ nề nhỏ gầy đang phàn nàn với bạn: “Cảnh sát có phải lại đến hỏi thăm
về Thiết Chùy với Thùng Tro không? Ôi dào, phiền chết đi được, cùng một
câu chuyện mà hỏi đi hỏi lại mãi”
Bạn hắn thở dài: “Hai tên này chắc chắn gây chuyện rồi, mà chuyện còn không
nhỏ đâu”
Người thợ nề nhỏ gầy người đầy bụi đất, thần sắc mệt mỏi, nói bằng giọng Ích
Châu: “Haizz! Thùng Tro thật thà quá, nếu có phạm tội thì chắc chắn là bị
Thiết Chùy ép buộc thôi. Tôi nhớ có hôm trát tường cùng cậu ta, cậu ta cứ mất
hồn mất vía, miệng lẩm bẩm học đòi người ta nói chuyện, cái gì mà ‘chắc chắn
chút, đừng có táy máy tay chân’, giọng điệu y như ông chủ lớn vậy”
Ánh mắt Lương Cửu Thiện khẽ động.
Cách dùng từ “chắc chắn chút, đừng có táy máy tay chân” và ngữ điệu này căn
bản không phải tiếng Ích Châu, mà là giọng Nhạc Châu. Rất có thể đó là lời
của Đao Sẹo hoặc tay chân hắn nói. Hơn nữa câu này mang chút vẻ bề trên,
khả năng cao chính là khẩu âm của Đao Sẹo.
Hóa ra, Đao Sẹo là người Nhạc Châu.
Lương Cửu Thiện sán lại gần người thợ nề, dùng giọng Ích Châu hỏi: “Anh ơi,
anh có biết Mạnh Giang Hào không ạ?”
Người thợ nề nhìn cậu bé mày thanh mục tú, lễ phép, lại có nét giống đứa em
trai đang đi học ở nhà, không khỏi có cảm tình: “Từng làm chung một thời
gian, coi như có quen biết. Cậu tìm cậu ta làm gì?”
Lương Cửu Thiện chớp mắt: “Em với anh ấy là đồng hương, bà nội anh ấy nhờ
em chuyển lời cho anh ấy ạ”
Người thợ nề nhìn quanh quất, thì thầm: “Suỵt. Cảnh sát đang tìm cậu ta đấy,
chắc chắn là gây chuyện rồi, cậu nói bé thôi”
Lương Cửu Thiện làm ra vẻ ngoan ngoãn “Em hiểu, em hiểu”, vội hạ thấp giọng:
“Anh ơi, anh ấy gây chuyện gì thế ạ? Có nặng không?”
144-xuan-phuonghtml]
Thợ nề lắc đầu: “Không biết, cảnh sát không nói, nhưng nhìn cái thế trận này
thì đoán là chuyện không nhỏ đâu”
Lương Cửu Thiện vẻ mặt lo lắng: “Ôi, thế làm sao bây giờ? Bà nội anh Giang
Hào bị ốm, muốn gặp anh ấy lắm”
Người thợ nề không mảy may nghi ngờ, thở dài: “Haizz, tôi cũng nghe Thùng
Tro nhắc đến bà nội, cậu ta cũng nhớ bà lắm”
Lương Cửu Thiện nhận ra người thợ nề đã mủi lòng, bèn dúi cây kem vào tay
anh ta, thuận thế hỏi tiếp: “Anh ơi, có cách nào liên lạc được với anh Giang
Hào không ạ?”
Cầm của người ta thì ngại, người thợ nề vốn đã có ấn tượng tốt với cậu nhóc
bán kem này, giờ ăn kem miễn phí lại càng thấy ngại, muốn báo đáp chút gì đó.
Anh ta nghĩ ngợi một lát, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Trước khi đi Thùng Tro có
nói với tôi một chuyện, bảo là cậu ta có người quen thân với ông chủ lớn kia, ở
Xuân Phương”
Ánh mắt Lương Cửu Thiện lóe lên, đặt thùng xốp xuống đất, bất động thanh
sắc ghé sát người thợ nề: “Xuân Phương? Đó là chỗ nào vậy ạ?”
Thư Sách
Người thợ nề ngẩng đầu nhìn Lương Cửu Thiện, thấy đôi mắt to tròn trong veo
tràn đầy tò mò, không khỏi bật cười: “Ở khu Nam Thành, là một con hẻm nhỏ.
Trong đó mở không ít tiệm làm tóc, tiệm mát-xa, nhà nghỉ nhỏ, người làm cái
nghề đó không ít đâu. Cậu còn bé quá, đừng hỏi thăm mấy chỗ đó”
Lương Cửu Thiện chớp mắt, “À” một tiếng, “Thế để em đến đó thử vận may, biết
đâu gặp được anh Giang Hào, bảo anh ấy về thăm bà”
Người thợ nề xoa đầu Lương Cửu Thiện, trong mắt ánh lên vẻ thương cảm:
“Thằng nhóc này, thật thà quá. Chỗ đó nhiều người xấu lắm, đừng đi tìm cậu ta
nữa, cứ yên tâm bán kem đi. Sau này nếu có cơ hội gặp lại thì tôi nhắn cho
Thùng Tro là được”
Lương Cửu Thiện gật đầu lia lịa: “Vâng, em nghe anh ạ”
Xuân Phương nằm ở khu Nam Thành, là một con hẻm vô danh.
Sở dĩ có cái tên văn nhã như vậy là do đầu hẻm có tiệm “Làm đẹp tóc Xuân
Phương”, bà chủ tên Xuân Phương, ngoài ba mươi, vẫn còn xuân sắc, uốn tóc
xoăn sóng lớn, miệng ngọt xớt, rất biết cách làm ăn. Từ khi mở quán ở thành
phố Yến 5 năm trước, cô ta dần dần khiến cả con hẻm trở nên nổi tiếng.
Trong hẻm mở không ít nhà nghỉ, tiệm làm tóc, kinh doanh những dịch vụ
“không thể đưa ra ánh sáng”. Vì giá rẻ nên thu hút khá nhiều người lao động.
Nếu cảnh sát đến hỏi, người thợ nề kia có chết cũng không dám nói ra hai
chữ “Xuân Phương”. Không vì gì khác, chủ yếu là sợ cảnh sát điều tra mại dâm
sẽ phong tỏa cả con hẻm.
Nhưng Lương Cửu Thiện mới mười mấy tuổi, nhìn rất vô hại, lại nói giọng Ích
Châu đặc sệt, người thợ nề coi cậu là người nhà nên mới tiết lộ bí mật này.
Biết được điểm dừng chân khả nghi của Đao Sẹo, Ban chuyên án lập tức bố trí
theo dõi.
Phía sau tiệm tóc Xuân Phương thông với một cái sân nhỏ độc lập, cổng sân
mở ra ngõ Quế Hoa ở mặt sau phố, vừa hẹp vừa cũ, xe hơi không vào được, cực
kỳ yên tĩnh.
Mạng lưới trinh sát chuyên nghiệp của cảnh sát nhanh chóng được triển khai.
Cảnh sát mặc thường phục như những giọt nước hòa vào biển cả, lặng lẽ bố trí
kiểm soát ở đầu phố Xuân Phương và hai đầu ngõ Quế Hoa sâu hun hút.
Từ các hộ dân đối diện ngõ, mấy chiếc ống nhòm công suất lớn và máy quay
phim đã nhắm thẳng vào cửa sau tiệm làm đẹp và đầu hẻm.
Đến chập tối ngày thứ ba của cuộc phục kích.
Sâu trong ngõ Quế Hoa, một bóng người đội mũ lưỡi trai, cưỡi chiếc xe máy
125 phân khối cũ kỹ không biển số, thành thục rẽ vào ngõ, dừng lại trước cổng
sắt hậu viện của “Tiệm làm đẹp tóc Xuân Phương”.