Trọng Sinh: Người Quản Lý Hồ Sơ Tội Phạm

Chương 15



Sẵn sàng

“Chiều cao trung bình của xe đạp hiệu Phượng Hoàng khi dựng chân chống là

85cm. Kết hợp với góc độ tháo dỡ chuông xe được thể hiện qua các vết xước,

có thể bước đầu phán đoán hung thủ có sải tay dài khoảng 40-45cm, tương

ứng với chiều cao từ 1m40 đến 1m50.”

“Vết xước nông, phương hướng lộn xộn, độ sâu của dấu vết cho thấy lực nắm

của hung thủ không đủ”

Nghe Ứng Tùng Mậu phân tích, nhóm Lý Chấn Lương bắt đầu xì xào bàn tán.

“Cao 1m40-1m50, lực nắm yếu? Chẳng phải điều này trùng khớp với suy đoán

lúc trước của chúng ta sao, đối phương là một đứa trẻ?”

“Cũng chưa chắc, có thể là một phụ nữ gầy yếu thấp bé thì sao”

Thư Sách

Khương Lăng không tham gia thảo luận, ánh mắt cô rực lên tia sáng nóng

bỏng.

Giám định vật chứng quả nhiên là cả một kho tàng kiến thức! Ứng Tùng Mậu

chỉ qua vài tấm ảnh chụp vết xước mà có thể suy ra nhiều thông tin đến thế.

Chiều dài cánh tay, chiều cao, lực tay yếu. tất cả đều khớp với Thẩm Tiểu Mai.

Dù không phải Thẩm Tiểu Mai, thì cũng có thể là “Tiểu Nguyệt”.

Trong trạng thái bình tĩnh, Thẩm Tiểu Mai từng nhắc đến Tiểu Nguyệt với quản

giáo. Sức khỏe Tiểu Nguyệt không tốt, hay ho khan, về sau còn ho ra máu

nhưng không chịu đi bệnh viện, cuối cùng chết trong lòng Tiểu Mai.

Qua vài câu nói của Thẩm Tiểu Mai, Khương Lăng phán đoán Tiểu Nguyệt rất

gầy yếu, suy dinh dưỡng và mất vì bệnh lao phổi.

Ứng Tùng Mậu cầm một tấm ảnh lên, chỉ vào vết xước hình răng cưa: “Đây

không phải do công cụ thông thường gây ra. Nó hẳn là một vật kim loại dẹt,

như chìa khóa hoặc kẹp tóc, trượt đi trượt lại nhiều lần tạo thành”

Hắn lại chỉ vào một tấm ảnh khác: “Mọi người xem vết bầm trơn láng ở chỗ

này đi, có thể suy ra hung thủ đã kiễng chân khi tháo dỡ, do đó chiều cao thực

tế nên điều chỉnh giảm khoảng 5cm so với mức 1m40-1m50 ban đầu”

Mấy vị cảnh sát của đồn công an nhìn hắn đầy sùng bái. Chỉ qua ảnh chụp vật

chứng mà soi ra được nhiều manh mối thế sao?

Ứng Tùng Mậu sắp xếp các bức ảnh theo trình tự thời gian vụ án: “Đối chiếu

cho thấy, vết bầm trơn láng chỉ xuất hiện ở ba lần gây án đầu tiên, về sau số

lượng vết xước giảm dần. Điều này chứng tỏ ban đầu hung thủ chưa thạo tay,

thủ pháp gây án trong ba lần đầu còn rất non nớt”

Nói xong, Ứng Tùng Mậu bỏ ảnh xuống, tháo găng tay, bắt đầu tổng kết: “Hung

thủ cao khoảng 1m35-1m45, dáng người nhỏ gầy, sức yếu. Vụ án đầu tiên vào

tháng 11 năm 1992 là lần đầu phạm tội, không có kinh nghiệm trộm cắp. Công

cụ sử dụng là chìa khóa hoặc kẹp tóc”

Khương Lăng tháo chiếc kẹp tóc đính ngọc trai đang kẹp phần mái xuống, lại

lấy ra một chiếc chìa khóa, cùng đặt trước mặt Ứng Tùng Mậu: “Đội trưởng

Ứng, phiền anh xác nhận lại chút, rốt cuộc là chìa khóa hay kẹp tóc?”

Ứng Tùng Mậu nghiêng đầu nhìn Khương Lăng.

Cô để tóc ngắn ngang tai, khi tháo kẹp tóc, phần mái dày che khuất vầng trán

và đôi lông mày rậm phi dương, che lấp cả thần thái sắc sảo trong mắt, trông

cô chỉ như một cô bé nhà bên thanh tú ngoan ngoãn.

Vẫn còn là một cô nhóc mà, không ngờ đã bắt đầu một mình đảm đương việc

phân tích vụ án. Rốt cuộc hoàn cảnh nào mới tôi luyện nên một Khương Lăng

bình tĩnh và thông minh đến thế?

Ứng Tùng Mậu cầm kẹp tóc và chìa khóa trên bàn lên: “Có xe đạp không?”

“Có!” Lưu Hạo Nhiên đứng phắt dậy, “Xe đạp đều để ở lán xe hậu viện, tôi đi dắt

một chiếc lên”

Văn phòng tổ chuyên án ở tầng hai, nhưng cũng không ngăn được nhiệt huyết

phá án của Lưu Hạo Nhiên. Cậu ta trẻ tuổi sức dài vai rộng, loáng cái đã xách

một chiếc xe Phượng Hoàng lên.

Ứng Tùng Mậu đưa chìa khóa và kẹp tóc cho Khương Lăng: “Cô làm đi” Hắn

sức tay lớn, để Khương Lăng mảnh mai thực hiện sẽ chuẩn xác hơn.

Khương Lăng không từ chối, cố gắng mô phỏng lực đạo của một bé gái, vạch

lên ghi đông xe.

Ứng Tùng Mậu dùng kính lúp soi kỹ dấu vết trên ghi đông, rồi so sánh với ảnh

chụp. Mọi người đều tò mò vây quanh Ứng Tùng Mậu, quan sát nhất cử nhất

động của hắn và Khương Lăng.

“Tiểu Khương, sức cô vẫn hơi lớn, thu lại chút, cổ tay đừng dùng sức quá”

“Thế nào? Có nhìn ra được gì không?”

15.html]

“Nếu xác định được công cụ gây án thì sẽ có thêm manh mối”

Tuy mọi người ríu rít bên cạnh, nhưng sự chú ý của Ứng Tùng Mậu tập trung

cao độ, dường như không nghe thấy bất kỳ tạp âm nào từ bên ngoài.

“Chìa khóa quá dày, vết xước mảnh và nông, không phải chìa khóa. Đuôi kẹp

tóc vuông góc, dẹt và nhọn, vết xước tạo thành khớp với trong ảnh”

Lời Ứng Tùng Mậu vừa dứt, tất cả mọi người reo lên.

“Tuyệt quá!”

“Nghi phạm khả năng cao là nữ, đàn ông ai lại dùng kẹp tóc đi gây án?”

“Từ chiều cao, lực độ mà phán đoán, khả năng là bé gái rất lớn”

Ứng Tùng Mậu không hề bị sự phấn khích xung quanh làm lung lay, vẫn bình

tĩnh ngồi lại vào ghế, nói với Khương Lăng: “Mọi người tiếp tục thảo luận đi”

Khương Lăng đi đến trước bảng đen, lưng thẳng tắp, ánh mắt trầm ổn: “Được

rồi, giờ chúng ta đã khóa được công cụ gây án, nơi cư trú của nghi phạm, cũng

bước đầu xác định giới tính và hình thể qua giám định vật chứng. Tiếp theo,

chúng ta sẽ phân tích sâu hơn từ động cơ phạm tội”

Khương Lăng cầm một viên phấn đỏ, viết lên bảng đen bốn chữ: Phạm Tội

Động Cơ.

“Chuông xe đạp thể tích nhỏ, giá trị thấp, sở dĩ trộm nó, hơn nữa gây án tới 11

lần, không ngoài vài loại tâm lý dưới đây”

“Thứ nhất, cầu tài. Chuông đồng nguyên bản của nhà máy giá trị từ 15-30 tệ,

cũng coi như một khoản thu nhập”

“Thứ hai, trả thù. Nghi phạm có thể từng bị ngược đãi hoặc tổn thương, công

cụ gây thương tích có thể là chuông xe đạp, hoặc người gây thương tích có

liên hệ với chiếc chuông, cho nên nghi phạm trộm chuông để đạt được sự cân

bằng tâm lý”

“Thứ ba”

Lý Chấn Lương nghe đến đó, nhịn không được giơ tay phát biểu: “Có phải là trẻ

con nghịch ngợm hoặc tò mò không?”

Khương Lăng đáp: “Trẻ con nghịch ngợm hay tò mò thì hành vi thường mang

tính ngẫu nhiên. Vụ án này thuộc dạng phạm tội liên tục, hơn nữa đã hình

thành thói quen nhất định, tuyệt đối không phải do nghịch ngợm hay tò mò”

Lý Chấn Lương ngẫm nghĩ: “Cũng đúng, cô nói tiếp đi. Thứ ba là gì?”

Khương Lăng không hề thấy bị quấy rầy khi Lý Chấn Lương chen ngang, thảo

luận vụ án vốn dĩ ai cũng nên phát biểu ý kiến, càng sôi nổi càng tốt.

“Được, tôi nói tiếp. Thứ ba, chứng nghiện trộm cắp (Kleptomania). Nghi phạm

khi còn nhỏ từng gặp chấn thương tâm lý, thông qua trộm cắp để giải tỏa cảm

xúc, đây là một dạng bệnh lý tâm thần. Vật phẩm họ trộm thường là những đồ

vật nhỏ không dễ bị phát hiện như bút máy, tẩy, kẹp tóc”

Thập niên 90 đang là giai đoạn cải cách mở cửa phát triển mạnh mẽ, khắp nơi

đều có cơ hội, mọi người ai nấy đều cắm đầu nỗ lực kiếm tiền, làm gì có thời

gian và tâm trí chú ý đến sức khỏe tâm lý?

Chu Vĩ cảm thán: “Chứng nghiện trộm cắp. từ này tôi mới nghe lần đầu. Trộm

cắp tôi bắt không ít, đều là đám ham ăn lười làm, chưa nghe ai có vấn đề tâm

lý cả”

Lưu Hạo Nhiên giải thích: “Trộm cắp bình thường là vì tiền, còn nghiện trộm

cắp là sự bù đắp tâm lý, hai cái này không giống nhau”

Chu Vĩ “À” lên một tiếng.

Trong đầu bỗng chốc tiếp nhận quá nhiều kiến thức mới, Chu Vĩ cảm thấy thái

dương hơi căng ra. Hắn vốn tay ngang vào nghề, làm cảnh sát toàn dựa vào

kinh nghiệm, nhưng hắn biết phân tích động cơ phạm tội của Khương Lăng rất

thực dụng, nên nghe giảng cực kỳ nghiêm túc, thỉnh thoảng còn ghi chép vào

sổ tay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.