Sự thân mật tự nhiên toát ra ấy còn ngọt ngào hơn bất kỳ hành động cố ý nào.
Sau hơn hai tiếng đồng hồ phân tích dữ liệu và mô hình suy đoán không ngừng
nghỉ, Lương Cửu Thiện đột nhiên hô lên: “Chị Lăng, lại đây xem này!”
Trên màn hình, một hình ảnh cực kỳ mờ nhạt từ camera giám sát đã được
thuật toán làm rõ và dừng hình. Bóng dáng một người đàn ông cao gầy, đội mũ
lưỡi trai, đeo ba lô xuất hiện vội vã ở đầu hẻm gần hiện trường vụ án thứ hai
vào lúc 2 giờ 15 phút sáng.
“Khung giờ hoàn toàn trùng khớp. Tuy không thấy rõ mặt, nhưng dáng đi và
hình thể rất giống với phác họa sơ bộ của tổ tâm lý” Giọng Lương Cửu Thiện
đầy phấn khích, “Em đã truy vết lộ trình có thể của hắn trong nửa giờ trước đó.
Dù camera giám sát đứt đoạn, nhưng kết hợp thời gian di chuyển và mạng lưới
đường sá, hắn rất có thể đến từ khu vực này ——”
Anh gõ phím, bản đồ Ngô Thị trên màn hình lớn lập tức phóng to, khóa chặt
vào một khu dân cư cũ.
“Khu Vĩnh Thuận?” Ánh mắt Khương Lăng ngưng lại, “Lập tức chồng lớp bản
đồ độ phân giải cao với dữ liệu dân cư thực tế! Trọng điểm rà soát nam giới,
người thuê trọ hoặc hộ khẩu thường trú, tuổi từ 20-35, cao khoảng 1m75, dáng
người hơi gầy, có tiền án trộm cắp, cướp giật, gần đây có thể thất nghiệp hoặc
tình hình tài chính bất thường!”
“Rõ!” Mấy kỹ thuật viên đồng thanh đáp.
Dữ liệu chạy nhanh chóng, sàng lọc, so khớp.
Vài phút sau, một danh sách ngắn gọn với các đánh dấu đỏ hiện ra. Đứng
đầu là một người đàn ông tên “Triệu Quân”, 25 tuổi, có hai tiền án đột nhập
trộm cắp, cao 1m76, dáng người hơi gầy, mới mãn hạn tù ba tháng trước. Hộ
khẩu không ở Ngô Thị nhưng đăng ký tạm trú tại khu Vĩnh Thuận. Hơn nữa,
theo hồ sơ cộng đồng, hắn gần đây từng bị báo cảnh sát vì tranh chấp tiền bạc
với hàng xóm.
“Nghi vấn cao độ!” Khương Lăng lập tức nhấc điện thoại nội bộ, “Nối máy tới
Tổ chuyên án Cục Công an Ngô Thị!”
Điện thoại kết nối, Khương Lăng rành mạch thông báo kết quả sàng lọc và
thông tin đối tượng nghi vấn.
Phía Ngô Thị lập tức hành động. Một giờ sau, tin vui truyền về —— Cảnh sát đã
tóm gọn nghi phạm Triệu Quân tại một căn nhà trọ ở khu Vĩnh Thuận, thu giữ
tại chỗ một phần tang vật và công cụ gây án! Qua thẩm vấn sơ bộ, Triệu Quân
đã cúi đầu nhận tội.
Cả trung tâm vỡ òa trong tiếng hoan hô nhỏ, không khí căng thẳng tan biến.
Khương Lăng thả lỏng vai, thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu lại, cô thấy Lương Cửu Thiện đang nhìn mình. Ánh mắt anh sáng lấp
lánh, dù vương nét mệt mỏi nhưng tràn đầy sự tự hào và tình yêu không che
giấu. Anh đưa cho cô một cốc trà xanh mới pha, nhiệt độ vừa phải.
“Mệt rồi chứ?” Anh hỏi nhỏ, ngón tay tự nhiên lướt qua quầng thâm dưới mắt
cô.
Lần này, Khương Lăng không tránh né. Cô nhận lấy trà, nhấp một ngụm rồi
ngước nhìn anh, khóe môi cong lên nụ cười dịu dàng: “Cũng ổn. Có em ở bên,
chị không thấy mệt”
Trái tim Lương Cửu Thiện như được vuốt ve bởi chiếc lông vũ mềm mại nhất,
ngập tràn hạnh phúc và thỏa mãn. Anh nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, nơi
phản chiếu hình bóng anh và cả tương lai họ cùng nhau phấn đấu.
Ánh bình minh xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi vào trung tâm chỉ huy bận rộn suốt
đêm. Một ngày mới đã bắt đầu, và những vụ án mới có lẽ sẽ đến ngay giây tiếp
theo.
Thời gian lặng lẽ trôi sang mùa xuân năm 2004. Chuỗi vụ án trộm cướp giếc
người ở Ngô Thị được phá thành công đã chứng minh giá trị to lớn của Trung
tâm Phân tích Phòng ngừa Tội phạm. Đội ngũ do Khương Lăng và Lương Cửu
Thiện dẫn dắt được Sở tuyên dương, công việc càng thêm bận rộn.
Nhưng giữa guồng quay hối hả ấy, một sinh linh bé nhỏ lặng lẽ đến, rót vào
cuộc sống căng thẳng của họ một niềm mong chờ mềm mại và hoàn toàn mới.
Việc Khương Lăng phát hiện mình có thai là điều bất ngờ nhưng cũng nằm
trong dự liệu.
Chu kỳ của cô vốn rất chuẩn, lần này trễ hơn hai tuần, kèm theo sự mệt mỏi vô
cớ và thỉnh thoảng buồn nôn. Ban đầu cô tưởng do làm thêm giờ liên tục, cho
đến một buổi sáng nọ, cơn buồn nôn dữ dội khiến cô lao vào nhà vệ sinh nôn
khan một trận.
Lương Cửu Thiện đang làm bữa sáng trong bếp nghe tiếng chạy tới, hoảng hốt:
“Sao thế? Dạ dày khó chịu à? Có phải hôm qua ăn gì hỏng bụng không? Em xin
nghỉ ngay đưa chị đi viện nhé!”
Khương Lăng chống tay lên bồn rửa, hít sâu đè nén cảm giác khó chịu. Giọng
cô hơi yếu nhưng vẫn bình tĩnh: “Không sao đâu, chắc dạo này mệt quá thôi.
Lát nữa em xin nghỉ giúp chị, chị đi viện kiểm tra xem sao”
“Em đi cùng chị!” Lương Cửu Thiện nói ngay, không cho phép thương lượng.
Nhìn khuôn mặt hơi tái của cô, tim anh thắt lại.
Bệnh viện Nhân dân tỉnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Lương Cửu Thiện
chạy đôn chạy đáo đăng ký, nộp phí, đưa Khương Lăng đi khám nội khoa. Bác
sĩ nghe triệu chứng, nhìn Khương Lăng rồi kinh nghiệm đề nghị: “Đi xét nghiệm
nước tiểu trước đi, kiểm tra chỉ số HCG để loại trừ khả năng mang thai
sớm”
“Mang thai sớm?” Lương Cửu Thiện sững người, rồi mắt trợn tròn. Một sự
mong chờ to lớn, khó tin ập đến khiến tim anh đập như trống dồn. Anh nhìn
sang Khương Lăng, thấy cô cũng ngẩn ra, rồi ánh mắt thoáng dao động
nhanh chóng trước khi gật đầu đồng ý.
Nửa giờ chờ kết quả dài như cả thế kỷ.
Lương Cửu Thiện nắm chặt tay Khương Lăng, ngồi trên ghế nhựa lạnh lẽo ở
hành lang, đứng ngồi không yên. Chốc chốc anh lại đứng lên đi đi lại lại, mắt
dán chặt vào cửa sổ phòng xét nghiệm, môi mím chặt, lòng bàn tay ướt
đẫm mồ hôi. Anh còn căng thẳng gấp vạn lần so với lúc đối mặt với nhà đầu tư
lớn nhất khi khởi nghiệp.
Khương Lăng ngồi có vẻ bình tĩnh, nhưng ngón tay hơi co lại và ánh mắt lơ
đãng đã tố cáo sự không bình yên trong lòng cô. Khả năng này hoàn toàn nằm
ngoài kế hoạch cuộc đời nghiêm cẩn của cô, nhưng lại mang đến sự rung động
kỳ lạ.
Cuối cùng, loa gọi tên Khương Lăng.
Lương Cửu Thiện gần như bật dậy khỏi ghế, lao tới cửa sổ, run run nhận tờ kết
quả xét nghiệm nhỏ. Anh lướt nhanh qua những chỉ số khó hiểu, rồi dán chặt
mắt vào dòng chữ ngắn gọn ở mục kết luận:
【 Kết quả thai nghén: Dương tính (+) 】
Lương Cửu Thiện cứng đờ người, mắt mở to hết cỡ, xác nhận đi xác nhận lại
hai chữ đó như không thể tin vào mắt mình. Anh ngẩng phắt lên nhìn Khương
Lăng đang đi tới, rồi lại cúi xuống nhìn tờ giấy, môi run run vài cái mới thốt lên
thành tiếng: “Dương tính! Là. là có rồi! Chị Lăng, chúng ta sắp có con?!”
Giọng anh cao vút vì kích động, thậm chí nghẹn ngào, khiến mọi người xung
quanh đều quay lại nhìn.
Khương Lăng cầm lấy tờ giấy, nhìn hai chữ “Dương tính”, lòng cũng dậy sóng.
Một cảm giác khó tả pha trộn giữa kinh ngạc, mờ mịt rồi chuyển thành hơi ấm
lan tỏa. Cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt mừng rỡ, thấp thỏm và ầng ậc nước của
Lương Cửu Thiện, khẽ gật đầu, khóe môi cong lên nụ cười rất nhẹ nhưng chân
thực: “Ừ. Chắc là vậy”
Giây tiếp theo, Lương Cửu Thiện nhấc bổng cô lên, xoay một vòng đầy phấn
khích, rồi chợt nhớ ra gì đó, anh vội vàng đặt cô xuống đất một cách cực kỳ
cẩn thận và nhẹ nhàng, động tác cứng nhắc như robot.
“Cẩn thận! Phải cẩn thận một chút!” Anh nói năng lộn xộn, mặt đầy vẻ vui
sướng ngốc nghếch, mắt đỏ hoe, “Em sắp làm bố rồi? Chị Lăng! Chúng ta thực
sự có con rồi?!”
257-tan-hon-tiep-theohtml]
Anh dè dặt đặt tay lên bụng phẳng lì của Khương Lăng, tay run run như đang
chạm vào báu vật quý giá nhất thế gian.
Nhìn dáng vẻ của anh, chút bối rối trong lòng Khương Lăng tan biến, thay vào
đó là sự ấm áp. Cô đưa tay lau nhẹ khóe mắt hơi ướt của anh: “Ừ”
Về đến nhà, Lương Cửu Thiện không kìm được niềm vui sướng, gọi ngay cho
chị gái: “Chị ơi, chị Lăng có bầu rồi! Em sắp làm bố rồi!”
Chị Lương Thất Xảo nghe xong reo lên trong điện thoại: “Tuyệt quá! Mai cuối
tuần chị bắt tàu sang thăm chị Lăng ngay”
Lương Thất Xảo đang là giáo viên tại trường Nhất Trung Yến Thành. Cô dạy
học nghiêm túc, có trách nhiệm, nghiêm khắc nhưng đầy tình thương nên rất
được trọng dụng. Năm ngoái cô còn đạt giải thưởng sáng kiến dạy học cấp
thành phố.
Có lẽ vì từng được Khương Lăng và các cảnh sát đồn Kim Ô giúp đỡ trong lúc
tuyệt vọng nhất, Lương Thất Xảo cũng như em trai, có cảm tình đặc biệt với
cảnh sát. Đồng nghiệp giới thiệu cho cô một cảnh sát hình sự ưu tú của Cục
Công an thành phố, hai người nhanh chóng kết hôn và sống rất hạnh phúc,
hiện cũng đã có con.
Nhớ lại chuyện xưa, Lương Thất Xảo luôn biết ơn Khương Lăng. Nghe tin chị
dâu có thai, cô đến thăm ngay, mang theo đặc sản Yến Thành, đồ dùng trẻ em
và mấy bộ váy bầu tự may: “Đợi sau này bụng to, quần áo đều phải mặc rộng
hơn một cỡ. Chị Lăng cứ an tâm dưỡng thai, việc gì cứ sai Cửu Thiện làm, đừng
để mệt nhé”
Thư Sách
Dù Khương Lăng giờ là em dâu, Lương Thất Xảo vẫn quen gọi cô là “chị Lăng”.
Khương Lăng gặp Lương Thất Xảo cũng rất vui. Lương Thất Xảo tuy đã làm mẹ
nhưng nhan sắc vẫn mặn mà, thêm phần đằm thắm, nhìn là biết cuộc sống rất
viên mãn. Khương Lăng nắm tay cô, nhỏ nhẹ hỏi: “Lúc em mang thai cảm
giác thế nào?”
Lương Thất Xảo có cả bụng kinh nghiệm đang lo không có chỗ truyền thụ,
được hỏi liền thao thao bất tuyệt.
Lương Cửu Thiện ngồi bên cạnh nghe chăm chú, hận không thể khắc cốt ghi
tâm từng lời. Ừm, mang thai 3 tháng đầu cần nghỉ ngơi nhiều, hạn chế
chuyện vợ chồng; 3 tháng giữa đổi quần áo rộng, đi giày vải thoải mái; 3 tháng
cuối ăn ít chia nhiều bữa, chú ý lượng đạm, ít dầu mỡ để thai không quá to.
Ngoài ra còn phải khám định kỳ, mát xa chống rạn da, bổ sung axit folic và
canxi, tránh ngồi lâu, vận động nhẹ nhàng.
Thấy em trai ngoan ngoãn nghe lời, Lương Thất Xảo bật cười, đẩy nhẹ cậu một
cái: “Giờ nhiệm vụ của cậu nặng nề lắm đấy, phải toàn lực chăm sóc chị Lăng
cho tốt, nghe chưa?”
Lương Cửu Thiện lập tức đáp: “Rõ! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ”
Cả ba cùng cười vang.
Lần khám thai chính thức đầu tiên sau khi xác nhận, Lương Cửu Thiện chuẩn
bị như đi đánh trận lớn.
Anh tra cứu thông tin tất cả chuyên gia sản khoa của Bệnh viện Nhân dân tỉnh
trước cả tuần, đặt lịch với chủ nhiệm khoa uy tín nhất. Đêm trước ngày đi
khám, anh căng thẳng đến mất ngủ, kiểm tra đi kiểm tra lại giấy tờ, sổ khám
bệnh, nước ấm, đồ ăn vặt, chăn nhỏ. hận không thể mang cả nhà đến bệnh
viện.
Ngày đi khám, anh căng thẳng tột độ suốt hành trình. Dìu Khương Lăng như
nâng trứng hứng như hứng hoa, mỗi bước đi đều thận trọng, miệng liên tục hỏi
nhỏ: “Chị Lăng, mệt không? Ngồi nghỉ chút nhé?”, “Khát không? Đói không? Ăn
chút gì nhé?”
Lúc xếp hàng nộp phí, lấy thuốc, anh bắt Khương Lăng ngồi chờ, còn mình
chạy ngược chạy xuôi, bước chân thoăn thoắt, mồ hôi ướt thái dương nhưng
mặt mày hớn hở.
Khi siêu âm, nhìn thấy túi thai nhỏ xíu trên màn hình và nhịp tim thai đập
khe khẽ, Lương Cửu Thiện nắm chặt tay Khương Lăng, xúc động không nói
nên lời, chỉ biết đỏ hoe mắt nhìn màn hình rồi lại nhìn vợ, miệng cười rộng đến
tận mang tai.
“Thai nhi phát triển rất tốt, rất khỏe mạnh” Bác sĩ cười chúc mừng.
Bước ra khỏi bệnh viện, ánh nắng chan hòa. Lương Cửu Thiện cẩn thận che
chắn cho Khương Lăng trong lòng, tránh dòng người qua lại, nụ cười trên môi
chưa tắt lúc nào.
“Chị Lăng, nghe thấy chưa? Bác sĩ bảo rất khỏe mạnh!” Anh phấn khích lặp lại,
“Con chúng ta nhất định sẽ thông minh, giỏi giang như chị!”
Nhìn dáng vẻ phấn khích như đứa trẻ to xác của anh, Khương Lăng bật cười:
“Cũng có thể giống em, là một thiên tài máy tính, hoặc là một cái loa phát
thanh nhỏ”
“Giống ai cũng được! Miễn là khỏe mạnh!” Lương Cửu Thiện cười ngây ngô, rồi
trầm tư, “Chị Lăng, chị bảo đặt tên con là gì thì hay? Tên con trai con gái đều
phải nghĩ! Em phải về tra từ điển, xem Kinh Thi Sở Từ”
Thế là những ngày tiếp theo, ngoài công việc, sở thích lớn nhất của Lương Cửu
Thiện là lật từ điển, tra sách cổ, ôm cuốn Bách khoa toàn thư về tên họ dày
cộp, cân nhắc từng chữ một, rồi lại hỏi ý kiến Khương Lăng.
“Chị Lăng, thấy tên ‘Lương Tri Ngộ’ thế nào? Ơn tri ngộ, cũng là ơn gặp được
chị”
“Hay là ‘Lương Mộ Lăng’? Mộ chị, yêu chị”
“Con gái gọi là ‘Lương Thư Yểu’ nhé? Thư thái yểu điệu?”
“Hay ‘Lương Tư Nguyên’? Nhớ về nguồn cội, không quên bản tâm”
Anh hào hứng liệt kê một danh sách dài dằng dặc, mỗi cái tên đều chứa đựng
mong ước tốt đẹp cho con và tình yêu dành cho cô.
Nhìn vẻ nghiêm túc của anh, lòng Khương Lăng mềm nhũn. Cô đặt hồ sơ
xuống, cầm bút viết lên giấy chữ “Chiêu”: “Chị thích chữ này. Sáng sủa, quang
minh chính đại. Chúng ta phá án chẳng phải đều mong muốn trầm oan được
giải (chiêu tuyết) sao? Ý nghĩa rất tốt”