“Tốt!” Khương Lăng vỗ tay tán thưởng một tiếng vang dội, rồi gõ nhẹ lên bảng
trắng.
“Tiếp theo, chúng ta có thể Định Phạm Vi”
“Để dễ bề khống chế tay chân, phạm vi hoạt động của băng nhóm này có lẽ
không vượt ra khỏi tỉnh Tương của chúng ta”
“Nhóm Tạ Gia Yến sa lưới tại thành phố Yến. Ba tên buôn người họ Thẩm đều
xuất thân từ thôn Đại Hòe, trực thuộc thị trấn Thanh Thạch. Vậy nên, kẻ cầm
đầu rất có thể hoạt động tại thị trấn Thanh Thạch, huyện Tân Xương, thành
phố Yến”
Nghe đến đây, ngay cả Viên Nghị cũng phải khâm phục sự am hiểu địa bàn
hành chính thành phố Yến của Khương Lăng: “Tiểu Khương, cô có vẻ rất rành
thị trấn Thanh Thạch nhỉ?”
Rành thị trấn Thanh Thạch ư? Đương nhiên là rành rồi.
Khương Lăng đưa tay chạm nhẹ vào chiếc kẹp tóc ngọc trai bên thái dương,
ánh mắt thoáng hiện nét quyến luyến ấm áp.
Người cảnh sát đã cứu cô khỏi tay bọn buôn người năm xưa – Giang Thủ Tín –
công tác tại đồn công an thị trấn Thanh Thạch. Vì họ “Giang” và “Khương” phát
âm gần giống nhau, lại thêm việc Giang Thủ Tín chỉ có một con trai độc nhất
và luôn khao khát có con gái, nên ông đối đãi với cô như con đẻ. Ông dắt tay
cô đi dạo phố, mua kẹo, bánh quy và váy đầm diêm dúa cho cô. Ông đưa cô về
nhà, chải đầu, tết tóc và cài kẹp tóc cho cô. Chiếc kẹp tóc cô đang dùng rất
giống chiếc mà Giang Thủ Tín tặng năm xưa, đều đính hai hàng ngọc trai nhỏ
tinh xảo.
Khương Lăng đã sống ở thị trấn Thanh Thạch nửa tháng. Những ngày tháng ấy
đẹp như bong bóng xà phòng dưới ánh mặt trời, rực rỡ sắc màu, nhẹ nhàng
bay lên không trung. Cô vui vẻ gọi Giang Thủ Tín là “Bố Giang”, gọi vợ ông – bà
Lý Văn Tuệ là “Mẹ Lý”, gọi con trai ông – Giang Triết là “Anh trai”. Mọi thứ diễn
ra đúng như những gì cô từng mơ ước: một gia đình hạnh phúc sống bên nhau.
Chỉ tiếc là bong bóng xà phòng rồi cũng vỡ. Những ngày tháng hạnh phúc ấy
thật ngắn ngủi. Khương Lăng nhanh chóng bị đưa trở lại viện phúc lợi. Từ đó,
thị trấn Thanh Thạch trở thành nỗi nhớ nhung ngọt ngào trong lòng cô.
Hiện tại, mượn vụ án “Diêu Tử”, cô muốn thử áp dụng rộng rãi phương pháp
điều tra “Tam Định”. Tiện thể, cô cũng muốn quay lại thị trấn Thanh Thạch
thăm cảnh sát Giang Thủ Tín. Ông là tia sáng rực rỡ nhất trong tuổi thơ tăm
tối của cô, là ngọn hải đăng soi đường chỉ lối cho tương lai của cô – thi vào
trường cảnh sát, trở thành một chiến sĩ công an nhân dân.
Thoáng thấy Khương Lăng phân tâm, Ứng Tùng Mậu nhạy bén nhận ra ngay.
Nhắc đến thị trấn Thanh Thạch, cô không trả lời câu hỏi của Viên Nghị mà
chìm vào trầm tư, khiến bầu không khí trong phòng hơi chùng xuống.
Ứng Tùng Mậu liền cao giọng nói đỡ: “Phương pháp điều tra Tam Định mà
Khương Lăng đề xuất rất hay, có thể xem xét nhân rộng trong toàn Cục Thành
phố”
Lời nói của Ứng Tùng Mậu thành công chuyển hướng sự chú ý. Viên Nghị gật
gù: “Đúng vậy, Nhất định tính chất, Nhị định phạm vi, Tam định chân dung –
nghe rất lọt tai. Nhưng mà. chúng ta mới định xong tính chất và phạm vi, còn
phần định chân dung thì Tiểu Khương chưa nói tới”
Khương Lăng giật mình thoát khỏi dòng hồi ức, nghe được câu cuối của Viên
Nghị liền tiếp lời: “Vâng, tiếp theo chúng ta sẽ Định Chân Dung. Chân dung ở
đây chính là phác họa tâm lý tội phạm”
Khương Lăng thừa nhận mình đang “gian lận”. Những hồ sơ tội phạm hiện lên
trong đầu cô cung cấp mục tiêu chuẩn xác. Việc cô đang làm chỉ là vận dụng
lý thuyết phác họa tâm lý tội phạm để dẫn dắt mọi người suy luận ra nhân vật
mục tiêu một cách logic. Tuy nhiên, cô không hề cảm thấy áy náy. Những khái
niệm như “phác họa địa lý”, “phương pháp điều tra Tam Định” đều là cốt lõi của
kỹ thuật phác họa tâm lý tội phạm hiện đại. Việc phổ biến sớm những kỹ thuật
này cho đồng nghiệp chắc chắn sẽ nâng cao hiệu quả phá án.
Lý Chấn Lương lấy sổ tay ra, lật đến trang ghi chép lần trước, rồi ăn ý vẽ lên
bảng một bảng biểu đơn giản gồm bốn cột: Đặc điểm sinh lý – Đặc điểm tâm lý
– Đặc điểm xã hội – Quá trình phạm tội.
Khương Lăng chỉ vào cột Đặc điểm sinh lý: “Vừa rồi cảnh sát Chu phỏng đoán
Tạ Gia Yến là tình nhân của nghi phạm, vậy giới tính của hắn hiển nhiên là”
Mọi người đồng thanh: “Nam”
Khương Lăng mỉm cười. Chẳng giáo viên nào lại không thích bầu không khí
tương tác sôi nổi thế này. Đứng trước bảng trắng, lần đầu tiên cô cảm nhận
được niềm vui của việc giảng dạy.
Khương Lăng ít khi cười, nụ cười của cô thường rất nhẹ. Nhưng chỉ một nụ
cười nhạt ấy thôi cũng đủ làm gương mặt lạnh lùng bừng sáng, như tấm áo
choàng đen thêu chỉ vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nụ cười ấy khiến cả văn
phòng như bừng tỉnh sức sống.
Chu Cẩn Lượng phấn khích đứng dậy: “Tuổi tác hắn chắc tầm 30-50, độ tuổi
sung sức mới đủ sức khống chế cả một đám buôn người như vậy”
Viên Nghị bổ sung: “Có thể thu hẹp lại một chút, tầm 40-50. Tôi thấy mụ Tạ Gia
Yến cũng không còn trẻ, gu của hắn chắc không phải trai tráng hừng hực đâu”
Đàn ông hiểu đàn ông nhất. Khương Lăng tôn trọng ý kiến của họ, viết lên
bảng dòng chữ “40-50 tuổi”.
Lý Chấn Lương cũng góp ý: “Có thể lập đội xe, khiến bao nhiêu kẻ bán mạng
cho mình, lại có quan hệ tốt với chính quyền, chứng tỏ kẻ này phải có sản
nghiệp, có tài nguyên ở thị trấn Thanh Thạch. Liệu hắn có xuất thân từ một gia
tộc lớn, hoặc từng làm nghề buôn bán thương mại không?”
Ứng Tùng Mậu khẳng định: “Khả năng cao là doanh nhân, dám mạo hiểm làm
ăn lớn”
Viên Nghị vỗ vai Ứng Tùng Mậu cái bốp: “Người anh em, tư tưởng lớn gặp nhau
rồi. Kẻ nghĩ ra trò bắt cóc trẻ em đi ăn xin này chắc chắn phải là loại giao du
rộng rãi với đủ hạng người, không thể là mấy ông cán bộ ngồi bàn giấy được”
Ứng Tùng Mậu tiếp tục: “Nghi phạm chắc chắn chưa có tiền án tiền sự, thế mới
có thể đàng hoàng giao thiệp với chính quyền” (Chưa có tiền án tiền sự đồng
nghĩa với việc không thể tra ra hắn từ kho dữ liệu tội phạm cũ).
Chu Cẩn Lượng suy luận sắc bén: “Nghi phạm nghĩ ra mô hình giả làm vợ
chồng khống chế trẻ em tàn tật đi ăn xin và thu tô, lại còn lập đội xe vận
chuyển trẻ em và phi tang xác chết, chứng tỏ hắn rất giỏi thao túng tâm lý,
loại người này thường mồm mép tép nhảy, trí tuệ cực cao”
Lý Chấn Lương cũng không chịu kém cạnh: “Chỉ riêng nhóm Tạ Gia Yến đã có 5
thi thể cần xử lý. Những nhóm khác chắc chắn cũng có án mạng. Việc phi
tang nhiều thi thể như vậy, dù là đốt hay chôn, đều cần một địa điểm bí mật
hoặc một cơ sở sản xuất nào đó”
Càng lúc càng tiến gần đến chân tướng.
Khương Lăng hài lòng gật đầu: “Đúng vậy! Trẻ em tàn tật bị mua về đa số từ
nông thôn, nghi phạm rất am hiểu địa hình nông thôn. Hắn hẳn phải có một
ngôi nhà hoặc trang trại bí mật ở ngoại ô thị trấn Thanh Thạch. Nơi đó không
chỉ thuận tiện cho việc tập kết trẻ em bị bắt cóc mà còn thích hợp để xử lý thi
thể”
Đang thảo luận sôi nổi, Uông Học Xương và Liêu Cương – hai người vừa đi
thẩm vấn lại Thẩm Tam Tráng – hậm hực bước vào.
Uông Học Xương ném mạnh cuốn sổ ghi chép xuống bàn: “Mẹ kiếp! Mồm
miệng cứng như đá!”
Liêu Cương thở dài: “Không ăn thua. Thẩm Tam Tráng không chịu khai. Chúng
tôi lừa hắn là Tạ Gia Yến đã đổ tội g·iết người cho hắn, nhưng hắn hoàn toàn
không tin, nhất quyết không nói nửa lời”
Xả xong bực dọc, hai người ngẩng đầu lên, thấy trên bảng trắng chi chít chữ,
lại thấy Khương Lăng đứng cạnh bảng như cô giáo, ngơ ngác hỏi: “Mọi người
thảo luận đến đâu rồi?”
Viên Nghị cười đứng dậy vỗ vai hai cấp dưới: “Được rồi, vất vả cho hai cậu.
Thẩm Tam Tráng khai hay không không quan trọng nữa, chúng ta đã có manh
mối rồi!”
Uông Học Xương và Liêu Cương kéo ghế ngồi xuống, lúc này mới chăm chú
nhìn lên bảng.
* Tội phạm vì lợi nhuận kếch xù?
* Nam giới, 40-50 tuổi?
* Người thị trấn Thanh Thạch, huyện Tân Xương?
* Có đội xe?!
35-dot-pha-khauhtml]
* Có nhà ở vùng ngoại ô?
* Doanh nhân mạo hiểm?
Càng đọc càng kinh ngạc, mắt hai người trợn tròn: “Cái gì? Nhanh thế đã tìm ra
trùm băng nhóm Diêu Tử rồi á?”
Mọi người lờ đi câu hỏi của họ, hỏi ngược lại: “Cái gì? Băng nhóm Diêu Tử?”
Uông Học Xương sực nhớ ra nhiệm vụ ban đầu Khương Lăng giao phó: “À,
đúng rồi, tên của băng nhóm này là Diêu Tử (Chim cắt), cái này thì moi ra
được”
Khương Lăng hỏi dồn: “Chính xác là chữ nào?”
Liêu Cương trả lời: “Diêu trong diêu tử, loài chim săn mồi hung dữ ấy. Chẳng
hiểu sao lại đặt cái tên quái dị thế”
Uông Học Xương bồi thêm: “Nghe tên đã thấy không phải thứ tốt lành gì”
Khương Lăng nhớ rõ trong hồ sơ ghi chép lời khai của Thẩm Thiên Diêu. Khi bị
bắt, biết mình khó thoát án tử, hắn vẫn ngạo nghễ nói với cảnh sát: “Cái tên
này là do ông nội tao đặt, đặt hay lắm! Chim cắt bay trên trời mắt sắc, hung
dữ, hình dáng nhỏ, khó bị con mồi phát hiện. Tao làm nghề này, không nằm
trong 36 nghề chính thống, coi như nghề tay trái, dùng Diêu Tử làm ám hiệu
liên lạc là chuẩn nhất”
Khương Lăng viết thêm hai chữ “Diêu Tử” lên bảng.
“Nghi phạm lập đội xe, có người quen ở đồn công an, bệnh viện, dám bỏ vốn
kinh doanh, khéo ăn nói, rõ ràng là kẻ rất tự tin. Hắn làm những việc tàn độc
trong bóng tối mà vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chắc chắn tính cách rất
phô trương, kiêu ngạo”
Nói xong, Khương Lăng đi thẳng vào vấn đề: “Phân tích từ góc độ tâm lý tội
phạm, ước mơ lớn nhất của loại người này là được nổi danh”
Mọi người đều tán thành điểm này.
“Thực ra người thường chúng ta cũng có tâm lý đó, cổ nhân chẳng bảo ‘áo
gấm về làng’ sao”
“Ha ha, ‘cẩm y dạ hành’ (mặc áo gấm đi đêm) thì ai biết mà khen, khổ tâm
lắm”
“Đúng vậy, càng đắc ý càng muốn khoe khoang”
Tuy nhiên, cũng có ý kiến phản bác: “Làm chuyện phạm pháp mà dám nổi
danh ư? Hắn không sợ cảnh sát sờ gáy à, hay chê cơm tù ít người ăn?”
Khương Lăng chỉ vào hai chữ “Diêu Tử”: “Đây là lý do tôi kiên quyết muốn biết
tên của băng nhóm. Hắn tuy không thể đi khắp nơi rêu rao mình giỏi giang thế
nào, kiếm được bao nhiêu tiền bẩn, nhưng hắn có thể dùng tên mình để đặt
cho ám hiệu liên lạc, tên băng nhóm”
Viên Nghị bật dậy, thần sắc kích động: “Tên hắn có chữ Diêu?!”
Chu Cẩn Lượng cũng phấn khích đập bàn đứng lên: “Hắn họ Thẩm, tên có chữ
Diêu. Lại thêm 40-50 tuổi, là doanh nhân, quan hệ rộng ở thị trấn Thanh Thạch.
Với những thông tin này, chậm nhất ba ngày là chúng ta lôi cổ hắn ra được!”
Lý Chấn Lương xoa tay hầm hè: “Chỉ cần tìm ra kẻ này, lục soát nhà ở ngoại ô
đứng tên hắn, tìm thấy những đứa trẻ mất tích là đủ chứng cứ buộc tội rồi!”
Cuối cùng cũng có manh mối! Một đêm không ngủ, lại bị đám tội phạm cứng
đầu chọc tức đến đau gan tím phổi, giờ đây Viên Nghị cảm thấy từng tế bào
trong cơ thể đang reo vui, nhiệt huyết dâng trào.
Anh lao đến bên điện thoại, quát lớn với Chu Cẩn Lượng: “Mau, tra số điện
thoại đồn công an thị trấn Thanh Thạch”
Nhưng ngay lập tức, anh nhận ra sự bất ổn, dập máy cái rụp: “Không, không
gọi điện thoại. Tên này quan hệ quá rộng ở địa phương, biết đâu hắn có móc
nối với ai đó trong đồn. Tiểu Lượng, chuẩn bị xe, chúng ta trực tiếp xuống đó”
Khương Lăng đặt bút xuống, dõng dạc nói: “Đội trưởng Viên, tôi xin phép gia
nhập chiến dịch lần này”
Viên Nghị xua tay: “Cô giúp chúng tôi đại ân rồi, phương pháp Tam Định này
quá tuyệt. Nhưng lần này đi gấp, nhiệm vụ nặng nề, lại nhiều nguy hiểm, cô là
nữ đi theo không tiện đâu, cứ ở lại đây đi”
Khương Lăng không hề lùi bước: “Tôi rất thân với cảnh sát Giang Thủ Tín ở
đồn Thanh Thạch. Ông ấy là cảnh sát tốt, tuyệt đối không bao che cho tội
phạm, rất đáng tin cậy. Tôi đi cùng sẽ không sợ bứt dây động rừng”
Viên Nghị do dự một lát rồi quyết định: “Được, vậy Tiểu Khương đi cùng”
Lý Chấn Lương sốt ruột: “Tôi tôi tôi, còn tôi nữa!”
Khương Lăng mỉm cười: “Tôi muốn đưa cả anh Lý đi cùng, chúng tôi là cộng
sự”
Viên Nghị không dông dài nữa, chỉ tay vào Uông Học Xương và Liêu Cương:
“Hai cậu ở lại, tập trung khai thác thông tin từ bọn trẻ, tranh thủ tìm người
thân cho các cháu”
Hai trinh sát viên đứng nghiêm: “Rõ!”
Viên Nghị nhìn Khương Lăng và Lý Chấn Lương: “Mọi hành động phải nghe
theo chỉ huy, làm được không?”
Hai người đồng thanh đáp, ngực ưỡn thẳng: “Làm được!”
Viên Nghị phân công: “Hai người đi cùng xe với tôi và Tiểu Lượng, xuất phát
trước. Nếu tìm thấy đối tượng thì mới điều động thêm cảnh lực để vây bắt”
Thư Sách
Anh quay sang Ứng Tùng Mậu: “Tùng Mậu, cậu báo giúp tôi một tiếng với Đội
trưởng Lôi, bảo chờ tin tôi”
Ứng Tùng Mậu gật đầu: “Được!”
Mệnh lệnh được ban ra, Đội Chống buôn người lập tức triển khai hành động.
Giờ thì Viên Nghị đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi phương pháp điều tra Tam
Định của Khương Lăng rồi.