Ông trời cuối cùng cũng có mắt.
Khương Lăng không chỉ nhận ra Dao Dao từ tờ thông báo tìm người mà còn
hành động quyết đoán, bảo vệ đứa trẻ và tống khứ bọn buôn người vào tù.
Trong mắt Hứa Vĩ Đạt lúc này, cô chính là ân nhân cứu mạng, là phúc tinh của
cả gia đình anh.
Ngàn vạn lời cảm ơn nghẹn lại nơi cổ họng, người đàn ông phong trần chỉ biết
lặp đi lặp lại một câu:
“Cảm ơn! Cảm ơn cô nhiều lắm!”
Nhìn Hứa Vĩ Đạt râu ria xồm xoàm, ánh mắt không rời con gái nửa bước, vừa
muốn lại gần ôm con nhưng lại sợ làm con hoảng sợ, từng cử chỉ đều dè dặt
đến đau lòng. Khương Lăng nhớ lại ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng của anh
kiếp trước khi nhìn thấy thi thể con, cô khẽ cười, phá tan bầu không khí:
“Anh còn cảm ơn nữa là đồ ăn ở nhà ăn nguội hết đấy”
Lý Chấn Lương cũng hùa theo: “Đúng đấy, chạy đôn chạy đáo cả ngày, giờ mới
thấy đói mềm người”
Ngụy Trường Phong cười ha hả: “Trời đánh tránh bữa ăn. Đi nào, đi ăn cơm
đã!”
Nói rồi, anh ta đẩy xe lăn của Tiểu Dũng đi trước. Tiểu Dũng vừa di chuyển,
Tiểu Vi – à không, giờ phải gọi là Hứa Thanh Dao – lập tức nắm chặt tay
Khương Lăng:
“Dì ơi, mình đi ăn cơm”
Hứa Vĩ Đạt lầm lũi đi theo sau. Con gái vẫn còn phòng bị, chỉ thích bám lấy
Khương Lăng, nên anh đành giữ khoảng cách, chỉ cần nhìn thấy con bình an là
đủ.
Ngày thứ hai, Dao Dao bắt đầu chịu tiếp xúc với bố.
Ngày thứ ba, Hứa Vĩ Đạt làm thủ tục đón con về. Tiểu Dũng ngồi trên xe lăn,
ánh mắt đầy khao khát nhìn theo bóng lưng hai bố con.
Không nỡ nhìn ánh mắt ấy, Hứa Vĩ Đạt quay sang Khương Lăng đề nghị:
“Hay là tôi đưa cả Tiểu Dũng về chăm sóc tạm? Khi nào tìm được bố mẹ cháu
thì tôi đưa lại đây. Hai đứa trẻ ở cùng nhau cũng đỡ sợ”
Khương Lăng hiểu ý tốt của anh. Trẻ con bị bắt cóc thường thiếu cảm giác an
toàn, có bạn bè cùng cảnh ngộ sẽ tốt hơn. Cô ngồi xuống cạnh xe lăn:
“Tiểu Dũng, cháu có muốn về nhà chú Hứa chơi cùng Dao Dao không?”
Cậu bé kiên quyết lắc đầu:
“Không. Cháu muốn tìm bố mẹ”
Dù không muốn xa Dao Dao, nhưng khát vọng tìm lại gia đình, trở về cửa hàng
tạp hóa thân thuộc lớn hơn tất cả. Ở lại đồn công an, có tin tức gì cậu sẽ biết
đầu tiên.
Khương Lăng gật đầu: “Được, vậy cháu ở lại đây, các cô chú sẽ dốc sức tìm bố
mẹ cho cháu”
Lý Chấn Lương động viên: “Cục thành phố đã phát thông báo hiệp tra đi khắp
các huyện thị rồi, chắc chắn sẽ sớm có tin thôi”
Ánh mắt Tiểu Dũng lại sáng lên niềm hy vọng.
Tiễn bố con Hứa Vĩ Đạt về, đồn công an đường Kim Ô đón tiếp một vị khách
quen đặc biệt: Lương Cửu Thiện.
Từ khi được Khương Lăng giúp thoát khỏi gã cha dượng Tiền Đại Vinh, cậu
nhóc này coi đồn công an như nhà mình. Hễ rảnh là lại chạy sang, lẽo đẽo theo
sau Khương Lăng gọi “Chị Lăng” ngọt xớt.
Cậu nhóc cũng biết điều, Khương Lăng bận thì ngồi ngoan ngoãn làm bài tập,
cô rảnh thì lại bám riết hỏi han đủ thứ trên trời dưới biển.
“Chị Lăng, chị học trường nào ra thế?”
“Sao chị giỏi vậy mà không ở Cục lớn lại về đồn nhỏ này?”
“Chị không có bố mẹ cũng chả sao, có em đây. Sau này em là em trai chị, chị
bảo gì em nghe nấy!”
“Em quyết tâm rồi, sau này em sẽ thi vào trường cảnh sát giống chị!”
Miệng lưỡi liến thoắng như chim sẻ, nhiều lúc khiến Khương Lăng đau cả đầu.
Nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo và nhiệt huyết của chàng trai 15 tuổi, cô lại
mềm lòng. Lương Cửu Thiện chính thức trở thành “nhân viên ngoài biên chế”
của đồn.
Hôm nay là cuối tuần, thấy Cửu Thiện vác cặp sách đến, Khương Lăng nhíu
mày:
“Sắp thi cuối kỳ rồi mà?”
Cậu nhóc cười hì hì: “Ôn tập ở chỗ chị hiệu quả cao hơn” Nói đoạn, cậu quay
sang nhìn Tiểu Dũng: “Đây là cậu bé chị cứu về à? Vẫn chưa tìm được bố mẹ
sao?”
Thấy ánh mắt sắc lạnh của Khương Lăng, Cửu Thiện giơ hai tay đầu hàng: “Rồi
rồi, em không làm phiền, em đi đọc sách đây”
Nhưng chỉ một tiếng sau, cậu nhóc lại mò ra, đẩy Tiểu Dũng đi dạo quanh sân
đồn, lân la bắt chuyện.
“Nhóc còn nhớ gì không? Mẹ tên Thúy Phương, bố họ Hồ, nhà bán tạp hóa có
cái bệ xi măng đánh bóng bàn. Ngoài mấy cái đó ra, còn nhớ cách người
quê mình nói chuyện không?”
Lương Cửu Thiện bắt đầu thử nghiệm. Cậu dùng phương ngôn của từng vùng ở
tỉnh Tương để giao tiếp.
“Tế nha tử kiếm cơm đi lý?” (Nhóc con ăn cơm chưa?)
38-manh-moi-tu-phuong-ngon-cuoc-doan-tu-dam-nuoc-mathtml]
“Ha bảo mạc sảo!” (Đồ ngốc đừng có ồn!)
“Làm sao cách nhìn chằm chằm đảo ta?” (Sao cứ nhìn chằm chằm tao thế?)
Khương Lăng đứng từ xa quan sát, không ngăn cản. Tương tỉnh nổi tiếng với
câu “mười dặm khác giọng”, hệ thống phương ngôn cực kỳ phức tạp. Không
ngờ Lương Cửu Thiện lại có năng khiếu ngôn ngữ, giả giọng vùng miền nào ra
vùng miền ấy.
Tiểu Dũng cũng hiểu anh trai này đang giúp mình nên chăm chú lắng nghe.
Cửu Thiện thông minh kết hợp với đặc điểm nhà Tiểu Dũng bán tạp hóa, bắt
chước cuộc đối thoại giữa khách và chủ quán:
“Ông chủ, có yên bán ba?” (Ông chủ, có thuốc lá bán không?)
“Chỉ có bạch sa yên, muốn ba?” (Chỉ có thuốc lá Bạch Sa, mua không?)
Nghe đến ngữ điệu này, mắt Tiểu Dũng sáng rực lên, hai tay đập mạnh vào
thành xe lăn:
“Đúng rồi! Chính là cái này! Giọng này này!”
Lương Cửu Thiện quay phắt lại nhìn Khương Lăng, ánh mắt đắc ý:
“Là giọng Lưu Dương! Người Lưu Dương phát âm chữ ‘yên’ (thuốc lá) rất bằng,
không luyến lên như giọng tỉnh thành. Chữ ‘sa’ cũng ngắn hơn”
Lưu Dương nằm ở vùng núi, giao thông cách trở, thông tin chậm chạp. Năm
1988, vụ án trẻ em mất tích ở đó rất có thể chưa được báo lên tỉnh kịp thời.
Khương Lăng mỉm cười, gật đầu tán thưởng: “Khá lắm”
Được khen, Cửu Thiện như được tiêm máu gà, tiếp tục hỏi dồn:
“Chỗ em có hay ăn đồ hấp không? Sườn hấp ống tre, đậu đũa khô hấp thịt, cá
khô hấp. Bên trên rải đầy ớt khô đỏ chót và tàu xì đen đen ấy?”
Tiểu Dũng gật đầu lia lịa: “Đúng đúng! Mẹ em hay làm đậu đũa khô hấp. Em sợ
cay nên mẹ chỉ cho gừng và tàu xì, còn bát của bố mẹ lúc nào cũng đỏ rực ớt
bột”
Lần này, Lương Cửu Thiện lập công lớn.
Nhờ manh mối về phương ngôn và thói quen ăn uống, cảnh sát nhanh chóng
khoanh vùng thị xã Lưu Dương. Sau khi liên hệ với công an địa phương, tin tức
lập tức được phản hồi.
Đã tìm thấy bố mẹ Tiểu Dũng!
Bố là Hồ Kiến Quốc, mẹ là Dương Thúy Phân, nhà ở trấn Đại Dao, mở cửa hàng
tạp hóa kiêm bán lẻ pháo hoa.
Sau khi con trai mất tích, hai vợ chồng tìm kiếm trong tuyệt vọng. Dương Thúy
Phân vì đuổi theo một chiếc xe máy màu đỏ giống chiếc xe bắt cóc con mà
ngã xe, dẫn đến điếc tai trái. Họ dán tờ rơi khắp nơi, thậm chí lắp chiếc điện
thoại tư nhân thứ ba của cả trấn chỉ để chờ một cuộc gọi từ con, dù đã nhận
đến 23 cuộc gọi lừa đảo.
Khi nhận được điện thoại từ cảnh sát thành phố Yến, Hồ Kiến Quốc suýt khóc
ngất.
Đầu dây bên kia vừa được nối, nghe tiếng thở của con trai, Hồ Kiến Quốc gào
lên:
“Dũng ơi! Dũng nha tử! Còn nhớ bố dạy con đốt pháo Thăng Thiên không? Về
đi con, bố đốt cả thùng cho con xem”
Dương Thúy Phân giật lấy ống nghe, vừa khóc vừa hét:
“Con ơi, mẹ đây! Về nhanh lên, mẹ mua sẵn kẹo sữa Đại Bạch Thố con thích
nhất rồi, quần áo mới cũng may rồi”
Nghe giọng nói thân thương của bố mẹ, ký ức ùa về, Tiểu Dũng òa khóc nức
nở:
“Bố mẹ ơi. đến đón con nhanh lên. Bọn mẹ mìn ác lắm, con sợ”
Hồ Kiến Quốc và Dương Thúy Phân đã được cảnh sát báo trước về tình trạng
cụt hai chân của con, nhưng nghe tiếng khóc xé lòng ấy, tim họ như bị ai bóp
nát. Lũ súc sinh đó đã chặt chân con trai họ!
Hồ Kiến Quốc gạt nước mắt, hét vào điện thoại, giọng khản đặc nhưng kiên
định:
“Đừng sợ! Bố mẹ đến ngay đây! Trời có sập xuống cũng đừng sợ. Chỉ cần giữ
được cái mạng là tốt rồi, về được là tốt rồi!”
Khương Lăng đứng bên cạnh, tim cũng thắt lại.
Gia đình đoàn tụ là chuyện vui, nhưng nỗi đau thể xác của Tiểu Dũng sẽ là vết
sẹo vĩnh viễn trong lòng những người làm cha làm mẹ. Họ thà chính mình chịu
đau đớn, chứ nào nỡ để con gánh chịu kiếp nạn này.
Lương Cửu Thiện đứng đó, thấy Khương Lăng mím chặt môi, ánh mắt lấp lánh
nước, cậu hiểu cô đang đau lòng thay cho đứa trẻ.
Thư Sách