Viên Nghị không phải kẻ hẹp hòi ghen ghét nhân tài. Ngược lại, mọi người
càng khen Khương Lăng, hắn càng nở mày nở mặt. Điều đó chứng tỏ gì?
Chứng tỏ hắn có tuệ nhãn biết nhìn người!
Bên bàn rượu mừng công, khoảng cách giữa mọi người nhanh chóng được xóa
bỏ. Tuy Khương Lăng và Ứng Tùng Mậu ít nói, nhưng sự nhiệt tình của Viên
Nghị và cái miệng tía lia của Lý Chấn Lương đã kéo cả nhóm lại gần nhau hơn.
Tháng 3 năm 1994, kết thúc chuyên án.
Cục Cảnh sát thành phố tổ chức lễ trao giải long trọng. Vụ án được xét xử
công khai, trở thành đòn giáng mạnh mẽ vào nạn buôn người trên toàn quốc.
* Thẩm Thiên Diêu: Cầm đầu tập đoàn “Diêu Tử”, tội ác tày trời – Tử hình, tước
quyền lợi chính trị cả đời.
* Tạ Gia Yến, Thẩm Tam Tráng: Ngược đãi trẻ em đến chết – Tử hình, tước
quyền lợi chính trị cả đời.
* Các đối tượng còn lại đều nhận những bản án nghiêm khắc nhất.
Đa số trẻ em bị bắt cóc đã tìm được gia đình. Những em chưa có thông tin
được chính quyền sắp xếp vào viện phúc lợi hoặc các gia đình nhận nuôi.
Nhờ kỹ thuật phác họa tâm lý tội phạm, Khương Lăng đã giúp rút ngắn thời
gian phá án từ dự kiến 2 năm xuống còn 5 tháng. Tại lễ trao giải, cô được Phó
giám đốc Sở Công an tỉnh trực tiếp trao huy hiệu.
* Khương Lăng: Phá cách thăng hàm từ Cảnh sát cấp 2 lên Cảnh tư cấp 3,
nhận Nhị đẳng công, tiền thưởng 3.000 tệ.
* Lý Chấn Lương: Nhận Tam đẳng công, tiền thưởng 1.000 tệ.
Cầm phong bì tiền thưởng dày cộp, Lý Chấn Lương tay run run vì xúc động.
Trực giác của anh không sai, đi theo Khương Lăng quả nhiên có “cơm thịt” để
ăn!
Khương Lăng trở thành ngôi sao mới của Cục, nhưng cô vẫn giữ vẻ bình thản
vốn có. Lý Chấn Lương thì không ngồi yên được.
“Đi! Phải tiêu tiền!” Lý Chấn Lương kéo tay cô. “Cô sống tiết kiệm quá rồi, chí ít
cũng phải mua lấy cái đồng hồ chứ? Vừa có thưởng to xong”
Khương Lăng sờ chiếc phong bì trong túi. 3.000 tệ, tương đương một năm
lương.
Thực ra trong lòng cô đang mở cờ. Kiếp trước, cô là trùm tiết kiệm, tiền đều
gửi ngân hàng. Nhưng sống lại một đời, tài khoản về số 0 tròn trĩnh. Hôm nay
có khoản tiền lớn, có lẽ cũng nên tự thưởng cho bản thân một chút. Không có
lý gì trẻ lại 30 tuổi mà lại ngược đãi chính mình.
“Được, đi thôi”
Sự hào phóng đột xuất của Khương Lăng khiến Lý Chấn Lương mừng húm. Anh
lập tức gọi thêm Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ – hai cậu trinh sát trẻ đang ngưỡng
mộ Khương Lăng sát đất – đi cùng.
Trước khi đi mua sắm, tâm trí Khương Lăng thoáng trôi về chuyến đi trấn
Thanh Thạch dịp trước Tết.
Cô đã mua bút máy, quà cáp đến thăm Giang Thủ Tín – người thân duy nhất
trong tâm thức cô lúc này. Giang Thủ Tín giờ đã là Trưởng đồn công an, cái kết
có hậu cho người cảnh sát già trung thực.
Bên chén rượu, ông đã khóc: “Không dễ dàng, thật không dễ dàng. Người thật
thà muốn làm nên chuyện thời này khó quá”
Khương Lăng rót đầy chén cho ông, mỉm cười: “Yên tâm đi, sau này có cháu
rồi”
Những người lương thiện chăm chỉ xứng đáng được tôn trọng.
Bách hóa Đông Thành.
Khương Lăng đẩy cửa kính lò xo bước vào. Hơi nóng và tiếng ồn ào ập tới như
sóng thần, át đi cái lạnh se sắt của mùa xuân.
Cuối tuần, trung tâm thương mại đông như kiến cỏ.
Thư Sách
Khu hóa mỹ phẩm chồng chất người. Quầy áo len như chiến trường, người bán
hàng ném quần áo ra ngoài như vận động viên ném tạ. Tiếng nhạc xập xình từ
lầu hai cộng hưởng với tiếng la hét mua hàng tạo thành một thứ âm thanh ong
ong nhức óc.
Khương Lăng nhíu mày, định quay đầu bỏ đi thì bị Lý Chấn Lương chặn lại:
“Này này, chạy đâu? Quầy đồng hồ ở góc kia kìa”
Ba gã cảnh sát hình sự lực lưỡng làm nhiệm vụ “mở đường”, hộ tống Khương
Lăng xuyên qua biển người đến quầy đồng hồ phía Tây tầng một.
Trái ngược với cảnh hỗn loạn bên ngoài, quầy đồng hồ vắng tanh. Chỉ có hai
nhân viên. Một người đang bận rộn, người còn lại – một cô gái trẻ – đang dựa
lưng vào tủ kính, vẻ mặt chán chường và kiêu ngạo.
41-anh-hao-quang-cua-cong-ly-vet-nut-giua-doi-thuonghtml]
Cô ta khoảng ngoài hai mươi, mặc chiếc áo len đỏ rực bó sát khoe trọn vòng
một đầy đặn – ưu điểm mà cô ta tự hào nhất. Môi tô son đỏ, người nồng nặc
mùi nước hoa rẻ tiền.
Dưới con mắt của chuyên gia tâm lý tội phạm Khương Lăng: Dáng người xuất
chúng, diện mạo bình thường, thẩm mỹ kém, tính cách hư vinh và ngạo mạn.
Thấy nhóm Khương Lăng đi tới, cô ả liếc mắt đánh giá. Một cô gái ăn mặc
giản dị đi cùng ba gã đàn ông. Ả bĩu môi, hừ lạnh:
“Gớm, minh tinh phương nào mà đi mua cái đồng hồ cũng phải kéo theo ba vệ
sĩ thế?”
Lý Chấn Lương nhíu mày: “Cô nói chuyện kiểu gì đấy?”
Cô ả thẳng người dậy, giọng chua loét:
“Kiểu đấy đấy, mua thì mua không mua thì lượn. Đông người ngột ngạt chết
đi được, toàn một lũ nhà quê chưa thấy sự đời chen chúc vào đây”
Lưu Hạo Nhiên nóng tính, đập mạnh tay xuống mặt tủ kính:
“Này! Chúng tôi muốn mua đồng hồ nữ! Giới thiệu đi!”
Cú đập tay thu hút sự chú ý. Người bán hàng trung niên vội vàng chạy tới hòa
giải: “Các đồng chí muốn xem mẫu nào? Để tôi lấy cho thử”
Khương Lăng không muốn đôi co với loại người này. Cô chỉ tay vào một chiếc
đồng hồ:
“Lấy cái này. Bao nhiêu tiền?”
“Mắt nhìn của cô thật tốt, đây là mẫu mới của Titoni (Hoa Mai)”
Trong lúc chờ thanh toán, Khương Lăng bắt gặp ánh mắt của cô ả áo đỏ. Khi
thấy Khương Lăng rút xấp tiền thưởng dày cộp từ phong bì ra, ánh mắt khinh
khỉnh của ả lập tức chuyển sang thèm thuồng.
Tham lam, cay nghiệt và đố kỵ.
Khương Lăng đeo chiếc đồng hồ bạc vào cổ tay mảnh khảnh. Rất vừa vặn, toát
lên vẻ cứng cỏi nhưng không kém phần thanh lịch.
Đang lúc mọi người gật gù khen đẹp, một tiếng động lớn vang lên từ phía sau.
Xoảng!
Hai chiếc hộp cơm nhôm bị ném mạnh xuống sàn nhà. Canh cà chua trứng
văng tung tóe, nhuộm đỏ cả nền gạch.
Giọng nói chua ngoa của cô ả áo đỏ vang lên, xé toạc không gian:
“Đồ phế vật! Suốt ngày chỉ biết cà chua xào trứng! Thảo nào bố mẹ đẻ mày
không thèm cần mày!”
Bố mẹ đẻ không cần mày.
Câu nói như mũi dao nhọn hoắt đâm thẳng vào vết thương lòng chưa lành
miệng của Khương Lăng. Cô ngẩng phắt đầu lên.