Trần An Bình không ngờ sau cú ngã ấy, Hà Mỹ Na lạnh lùng bỏ mặc, người đỡ
hắn dậy lại là một cô gái xa lạ. Hắn luống cuống phủi những hạt cơm dính trên
người, mặt đỏ bừng, không dám ngẩng đầu.
“Tôi cũng là trẻ mồ côi”
Câu nói nhẹ tênh của Khương Lăng khiến Trần An Bình sững sờ, ngước mắt
nhìn cô.
“Bị cha mẹ vứt bỏ không phải lỗi của chúng ta”
Giọng nói ấm áp nhưng đầy sức nặng như chạm vào vết thương sâu kín nhất
trong lòng hắn. Hốc mắt đỏ hoe, hắn vội dùng mu bàn tay nứt nẻ che đi giọt
nước mắt chực trào.
“Tôi không được nhận nuôi, tự mình lớn lên, nhưng vẫn đi học, đi làm như bao
người. Cô độc. thực ra không đáng sợ đến thế đâu”
Lần đầu tiên trong đời, có người nói với hắn những lời này. Lần đầu tiên, có
người thấu hiểu nỗi đau của một đứa trẻ bị chối bỏ mà không phán xét, không
thương hại.
“Cô. cô là ai?” Hắn run run hỏi.
“Tôi họ Khương, làm việc ở đồn công an đường Kim Ô. Có thời gian thì ghé tìm
tôi”
Khương Lăng vừa quay lưng định đi, Hà Mỹ Na đã lao tới, giọng chua loét:
“Định đi đâu? Dám ve vãn đàn ông trước mặt bà đây à? Đồ không biết xấu hổ!”
Cô ta vung tay định đẩy Khương Lăng. Khương Lăng né nhẹ, Hà Mỹ Na mất đà,
ngã chúi vào quầy hàng. Trần An Bình theo phản xạ đưa tay đỡ.
Vừa đứng vững, Hà Mỹ Na đã giáng cho Trần An Bình một cái tát trời giáng.
Bốp!
“Chết ở xó nào giờ mới thò mặt ra? Hả? Nhìn chằm chằm con đàn bà khác
làm gì? Thích nó rồi à?”
Trần An Bình ôm mặt, cuống quýt thanh minh: “Không có, không có! Mỹ Na tin
anh đi, anh chỉ có mình em thôi!”
Hà Mỹ Na đắc ý hất cằm về phía Khương Lăng, buông lời nhục mạ: “Đồ đĩ
thõa!”
Lý Chấn Lương không nhịn được nữa, rút thẻ cảnh sát ra, giọng đanh thép:
“Theo Luật quản lý trật tự trị an, công khai lăng mạ người khác có thể bị tạm
giam 5 ngày. Đề nghị cô ăn nói cho cẩn thận!”
Thấy thẻ cảnh sát, Hà Mỹ Na mới chịu im miệng, nhưng vẫn lầm bầm: “Tôi dạy
chồng tôi, liên quan gì các người”
Giám đốc trung tâm thương mại hớt hải chạy tới, rối rít xin lỗi nhóm Khương
Lăng và giải tán đám đông. Sau khi xoa dịu tình hình, ông quay sang nghiêm
khắc phê bình Hà Mỹ Na, dọa sẽ chuyển vị trí công tác nếu cô ta còn tái phạm.
Hà Mỹ Na ấm ức nhưng đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Đồng chí cảnh sát, cách xử lý này các vị hài lòng chưa?” Giám đốc Vương
quay sang hỏi.
“Chưa” Khương Lăng đáp gọn lỏn. “Cô ta vu khống tôi quyến rũ chồng người
khác, lăng mạ tôi là đĩ điếm. Tôi yêu cầu báo án”
Hà Mỹ Na nhảy dựng lên: “Ai chửi cô? Tôi chửi đổng đấy chứ!”
“Ở đây ai cũng là nhân chứng” Khương Lăng lạnh lùng nói, rồi quay sang Giám
đốc Vương: “Mời hai người về đồn công an làm việc”
Giám đốc Vương tái mặt, nghiến răng rít vào tai Hà Mỹ Na: “Xin lỗi ngay! Hoặc
cút khỏi đây!”
Bị dồn vào đường cùng, Hà Mỹ Na miễn cưỡng lí nhí xin lỗi. Nhưng Khương
Lăng không chấp nhận: “Nếu xin lỗi là xong thì cần gì cảnh sát?”
43-vet-seo-cua-nhung-dua-tre-bi-bo-roi-manh-moi-tu-qua-khuhtml]
Hết cách, Hà Mỹ Na giở chiêu bài làm nũng, đẩy vai Trần An Bình: “Anh An
Bình, xin giúp em đi, em không muốn lên đồn đâu”
Thư Sách
Trần An Bình, kẻ luôn sợ sệt trước cường quyền, bỗng nhiên lấy hết can đảm
lên tiếng vì người phụ nữ của mình:
“Đồng chí. Khương cảnh sát, xin cô bỏ qua cho. Mỹ Na tính tình phổi bò, lại
đang mang thai. Cô châm chước cho cô ấy được không?”
Khương Lăng nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn đang hạnh phúc với ảo mộng
về một gia đình, về đứa con sắp chào đời. Nếu hắn biết tất cả chỉ là dối trá,
hắn sẽ sụp đổ thế nào?
“Được rồi, vậy anh theo chúng tôi về đồn tường trình sự việc thay cô ấy”
Trần An Bình gật đầu lia lịa, dù vẫn lo lắng cho quán ăn không người nấu
nướng. Được Hà Mỹ Na xua đi như đuổi tà, hắn xách theo hai hộp cơm nhôm
méo mó, lủi thủi theo sau nhóm cảnh sát.
Tại đồn công an đường Kim Ô.
Khương Lăng không đưa Trần An Bình vào phòng thẩm vấn mà mời hắn ngồi ở
đại sảnh, rót cho hắn cốc nước ấm.
“Họ tên?”
“Trần An Bình”
“Tuổi?”
“Sinh tháng 3 năm 1967, sắp 27 tuổi”
“Quê quán?”
Trần An Bình cúi đầu, giọng trầm xuống: “Không biết. Tôi là trẻ mồ côi, bị bỏ
rơi ở cổng viện phúc lợi khi mới 6-7 tháng tuổi. Ba tuổi được nhận nuôi, đến
năm mười tuổi họ sinh con trai nên ném tôi cho dì Triệu. Nếu không có dì
Triệu, chắc tôi chết đói rồi”
“Dì Triệu là ai?”
“Bà ấy tên Triệu Hồng Hà, trước làm bảo mẫu ở viện phúc lợi, sau nghỉ việc về
mở quán ăn nhỏ”
Triệu Hồng Hà.
Cái tên khiến ánh mắt Khương Lăng tối sầm lại. Đó chính là người bảo mẫu đã
bế cô vào viện năm xưa, kẻ bị sa thải vì ngược đãi trẻ em. Khương Lăng không
tin một kẻ như vậy lại có lòng tốt cưu mang đứa trẻ 10 tuổi, trừ khi bà ta nắm
được thóp của cha mẹ nuôi Trần An Bình.
“Cha mẹ nuôi của anh tên gì? Làm việc ở đâu?”
“Cha nuôi tên Trần Xương Đức, làm ở Ban Dân chính tổ dân phố Trường Ninh.
Mẹ nuôi tên Ngô Bình, y tá khoa sản Bệnh viện số 3 thành phố”
“Họ đều có công việc ổn định, tại sao lại bỏ rơi anh sau khi có con ruột?”
“Mẹ nuôi bị thương khi sinh con gái đầu lòng, tưởng không sinh được nữa nên
nhận nuôi tôi nối dõi tông đường. Sau này sinh được con trai, lại thêm chính
sách kế hoạch hóa gia đình, nên”
Khương Lăng ngắt lời: “Họ sinh con trai năm 1977, lúc đó chính sách chưa gắt
gao đến thế. Chỉ là cái cớ để vứt bỏ con nuôi thôi”
Cô hỏi tiếp: “Thủ tục nhận nuôi của anh có hợp pháp không?”
“Chắc là có, không thì sao tôi làm được hộ khẩu”
Khương Lăng lắc đầu: “Theo quy định, cặp vợ chồng đã có con (dù là con gái)
thì không đủ điều kiện nhận nuôi con nuôi khỏe mạnh, trừ khi là trẻ tàn tật
hoặc mồ côi cha mẹ”
Trần Xương Đức làm ở Ban Dân chính, Ngô Bình làm ở khoa sản. Một người
nắm thủ tục, một người nắm nguồn trẻ. Khương Lăng lờ mờ nhận ra một
đường dây mờ ám đằng sau câu chuyện cuộc đời của Trần An Bình. Triệu
Hồng Hà đóng vai trò gì trong mối quan hệ này? Tại sao bà ta lại chấp nhận
nuôi “cục nợ” bị vứt bỏ?
Vụ án tưởng chừng như tranh chấp dân sự nhỏ nhặt này đang dần hé lộ những
mắt xích của một bí mật lớn hơn, liên quan trực tiếp đến quá khứ của chính
Khương Lăng.