Tại sao lại thành ra thế này?
Vốn dĩ mọi chuyện đang rất tốt đẹp cơ mà? Tại sao Vương Chí Vinh đánh
hắn? Tại sao cả “con cừu” Trần An Bình cũng dám gào lên với hắn?
Triệu Hồng Hà vừa hối vừa hận.
Hối vì đã dung túng cho Hà Mỹ Na qua lại với Vương Chí Vinh – gã đàn ông
bên ngoài đạo mạo nhưng bên trong là một tên hèn nhát sợ vợ. Hận vì sự việc
đã vượt tầm kiểm soát, đến mức lôi nhau lên đồn công an.
Những chiêu trò ăn vạ quen thuộc hôm nay bỗng mất tác dụng. Mụ đã ngồi
bệt xuống đất gào khóc mà Trần An Bình vẫn dửng dưng như không thấy.
Thằng khốn này dám coi thường mụ sao?
Triệu Hồng Hà đảo mắt, lồm cồm bò tới ôm chặt chân Trần An Bình, giở
giọng nỉ non:
“An Bình ơi! Con là đứa dì thương nhất mà. Con phải giúp em Mỹ Na, giúp dì xả
cục tức này chứ. Dì vô dụng chỉ sinh được mỗi đứa con gái, con lớn lên bên dì,
con là trụ cột gia đình này mà”
Trần An Bình run lên. Theo phản xạ đã ăn sâu vào tiềm thức, hắn định cúi
xuống đỡ mụ. Một thế lực vô hình đang kéo hắn trở lại cái vòng luẩn quẩn của
sự phục tùng.
Lý Chấn Lương không chịu nổi nữa, bước tới kéo thốc Triệu Hồng Hà dậy:
“Bà Triệu, chú ý hành vi! Đây là đồn công an, có gì đứng dậy nói chuyện đàng
hoàng!”
Sự can thiệp kịp thời của Lý Chấn Lương như gáo nước lạnh tạt vào mặt Trần
An Bình, giúp hắn tỉnh táo lại. Hắn vội lùi ra sau lưng người cảnh sát, tìm kiếm
sự che chở.
Khương Lăng gõ nhẹ lên mặt bàn: “Trật tự”
Giọng cô không lớn nhưng đủ uy lực khiến cả phòng im bặt. Mọi ánh mắt đổ
dồn về phía cô.
Triệu Hồng Hà nheo mắt nhìn nữ cảnh sát trẻ. Cảm giác quen thuộc dấy lên
nhưng mụ không nhớ ra đã gặp cô ở đâu. Một sự bất an mơ hồ len lỏi trong
lòng mụ. Hôm nay đúng là ngày tận thế!
Khương Lăng bắt đầu giải quyết vụ việc:
“Sự việc đã rõ. Vương Chí Vinh ngoại tình, lén lút với Hà Mỹ Na tại kho hàng.
Đồ Anh, cô có yêu cầu gì?”
Đồ Anh tung chân đá Vương Chí Vinh đang quỳ một cái lăn quay:
“Tôi muốn ly hôn! Cho nó ra đường ở! Còn con hồ ly tinh Hà Mỹ Na kia, bắt nó
viết giấy cam kết không được bén mảng tới gần chồng tôi, và phải phá bỏ cái
thai nghiệt chủng đó!”
Khương Lăng quay sang Trần An Bình: “Còn anh?”
Trần An Bình há miệng muốn nói, nhưng đối diện với ánh mắt sắc lẹm của
Triệu Hồng Hà, hắn lại nghẹn lời.
Đại diện trung tâm thương mại lên tiếng: “Vụ việc gây ảnh hưởng xấu, Giám
đốc đã ra quyết định sa thải cả Vương Chí Vinh và Hà Mỹ Na, đồng thời yêu
cầu bồi thường thiệt hại danh dự”
Triệu Hồng Hà choáng váng. Vừa bị vợ người ta đòi phá thai, giờ lại mất việc
còn bị bắt đền?
Khương Lăng kiên nhẫn hỏi lại: “Trần An Bình, anh có yêu cầu gì không?”
Triệu Hồng Hà chồm tới, lôi Trần An Bình ra khỏi lưng Lý Chấn Lương: “Việc
này liên quan gì đến mày? Em mày chịu nhục thế này, mày không an ủi nó còn
dám đòi hỏi à?”
Nhìn khuôn mặt cay nghiệt của mụ, Trần An Bình lấy hết can đảm, giọng run
run:
“Đứa con trong bụng Mỹ Na. không phải của con. Dì biết rõ điều đó đúng
không?”
Triệu Hồng Hà trừng mắt: “Đã đến nước này còn so đo chuyện vặt vãnh ấy à?
Mau xin các chú công an cho đưa em về. Nó cũng bị lừa, giờ mất việc rồi, mày
phải giúp nó!”
Thư Sách
Chuyện vặt vãnh?
Cả nhà hùa nhau lừa hắn, chuốc say hắn, gắp lửa bỏ tay người, bắt hắn “đổ vỏ”,
mà gọi là chuyện vặt vãnh?
Sự uất ức bùng lên, Trần An Bình hất tay mụ ra: “Đây không phải chuyện nhỏ!”
Triệu Hồng Hà gạt phắt đi: “Thôi được rồi, là chuyện lớn. Dì làm thế cũng vì tốt
cho mày thôi. Mày xấu, mày nghèo, ai thèm lấy mày? Mỹ Na chịu lấy mày là
phúc rồi, con của nó cũng là con mày, so đo cái gì!”
Trần An Bình run rẩy toàn thân, gằn từng chữ:
“Bà. các người đều lừa tôi!”
Triệu Hồng Hà sững lại. Con cừu ngoan ngoãn hôm nay dám bật lại mụ?
50-bong-ma-qua-khu-cuoc-chien-tai-don-cong-anhtml]
“Lừa mày thì sao? Tao nuôi mày lớn, giờ mày trả ơn tao thế đấy à?”
Khương Lăng đập bàn lần nữa: “Triệu Hồng Hà! Không được quấy rối trật tự!”
Triệu Hồng Hà đành ngậm miệng, nhưng vẫn lườm Trần An Bình cháy mắt.
Trần An Bình quay sang Khương Lăng, ánh mắt kiên định:
“Tôi. tôi muốn tách hộ khẩu”
“Không được!” Cả Triệu Hồng Hà và Hà Mỹ Na đồng thanh hét lên.
Hà Mỹ Na mất việc, bị ép phá thai, không có Trần An Bình thì ai nuôi cô ta?
Triệu Hồng Hà mất đầu bếp chính, quán ăn sống sao nổi?
Nhưng Trần An Bình đã quyết: “Tôi chỉ có một yêu cầu đó”
Sau khi giải quyết xong các bên liên quan, Đồ Anh và Vương Chí Vinh ra về, Hà
Mỹ Na thẫn thờ như người mất hồn. Cảnh vụ đại sảnh chỉ còn lại ba người nhà
họ Triệu và các cảnh sát.
Khương Lăng thay đổi thái độ, lạnh lùng nhìn Triệu Hồng Hà:
“Triệu Hồng Hà, còn nhớ tôi không?”
Mụ ngơ ngác: “Cô. cô là ai?”
“Tôi họ Khương. Khương Lăng”
Cái tên như tia sét đánh trúng ký ức mụ. “Khương. Lăng?” Mụ lắp bắp, mắt
mở to kinh hoàng. “Cô. là con bé ở viện phúc lợi năm đó”
Khương Lăng im lặng, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm nuốt chửng mụ.
Triệu Hồng Hà toát mồ hôi lạnh, cố nặn ra nụ cười méo xệch: “À. ừ. Khương
Lăng lớn quá rồi nhỉ. Chuyện cũ qua rồi, nhắc lại làm gì”
“Qua cái con khỉ!”
Một giọng nói non nớt nhưng đầy phẫn nộ vang lên từ cửa. Lương Cửu Thiện
xông vào như một cơn lốc, chỉ thẳng mặt Triệu Hồng Hà:
“Bà là cái đồ mụ phù thủy! Ngược đãi trẻ em đến mức bị đuổi việc, còn dám
bảo bỏ qua à? Mơ đi!”
Khương Lăng vỗ nhẹ vai cậu nhóc: “Làm bài tập đi”
Lương Cửu Thiện sướng rơn vì được “chị đại” chạm vào, càng hăng máu chắn
trước mặt cô:
“Bà ác độc thế bảo sao đẻ ra đứa con gái cũng chẳng ra gì. Giật chồng người
ta, có chửa hoang còn đổ vạ cho người khác. Quả báo đến rồi đấy!”
Triệu Hồng Hà tím mặt, định giở bài ăn vạ thì bị cậu nhóc phun một bãi nước
bọt trúng giày:
“Bà còn không đứng dậy tôi phun tiếp đấy! Phun cho bà chết chìm luôn!”
Khương Lăng không nhịn được, khóe môi khẽ cong lên. Cậu nhóc này trẻ con
thật, nhưng cũng đáng yêu thật.
Triệu Hồng Hà nhục nhã ê chề, lồm cồm bò dậy quát Trần An Bình: “Về nhà! Có
gì về nhà nói!”
Trần An Bình ngẩng đầu, cổ cứng đờ nhưng giọng chắc nịch:
“Tôi không về”