Khương Lăng gật đầu: “Đúng vậy”
Biết cha ruột mình là cảnh sát, trong lòng Khương Lăng dâng lên một niềm tự
hào khó tả. Cha truyền con nối, cô đã không làm cha mình mất mặt.
Viên Nghị nói tiếp:
“Lẽ ra có cô tham gia, dùng lý luận phác họa tâm lý tội phạm để chỉ huy thì vụ
án này sẽ dễ phá hơn. Nhưng cô vừa là người báo án, lại là đương sự, nên theo
quy định buộc phải vắng mặt để đảm bảo khách quan. Nhưng cô yên tâm, tôi
nhất định sẽ dốc toàn lực, thẩm vấn nghiêm ngặt”
Chu Cẩn Lượng đứng bên cạnh cũng vỗ ngực cam đoan:
“Đồng chí Tiểu Khương cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức”
Ứng Tùng Mậu nãy giờ vẫn đứng bên cạnh lật xem hồ sơ, anh là người ít nói
nhưng luôn đi thẳng vào trọng tâm:
“Nếu cha cô là cảnh sát, vậy có thể cân nhắc phát thông báo trong nội bộ hệ
thống công an, rà soát xem có cảnh sát nào họ Lâm có vợ sinh con gái vào
ngày 12 tháng 11 năm 1973 hay không”
Viên Nghị phấn khích phất tay: “Phải! Phát thông báo trong toàn tỉnh”
Ứng Tùng Mậu chủ động nhận nhiệm vụ này:
Thư Sách
“Việc này giao cho tôi, tôi sẽ đi báo cáo với Cục trưởng Uông. Thật ra. chúng
ta cũng có thể cân nhắc tìm phóng viên, mượn sức mạnh của truyền thông để
phát động quần chúng, hiệu quả có thể sẽ tốt hơn”
Ánh mắt Khương Lăng sáng lên.
Đúng vậy! Tìm phóng viên.
Thực tế cô đã nắm giữ rất nhiều manh mối, nếu có thể đăng câu chuyện này
lên báo, phát trên đài truyền hình, càng nhiều người biết đến thì cơ hội tìm
được cha mẹ ruột càng cao.
Viên Nghị đưa các nghi phạm về Cục Công an thành phố để tiến hành thẩm
vấn.
Trần Xương Đức thừa nhận việc làm giả giấy tờ, vi phạm quy định nhận nuôi bé
trai, đồng thời thú nhận toàn bộ sự thật về việc vứt bỏ Trần An Bình.
Thái độ của Trần Xương Trân chuyển từ kiêu ngạo, đùn đẩy lúc đầu sang thành
khẩn, suy sụp. Tuy bà ta không ngừng biện minh cho hành vi của mình, nhưng
trước mặt các trinh sát hình sự, bà ta không còn dám ôm tâm lý may mắn. Bà
ta thừa nhận vì ghen tị mà yêu cầu Ngô Bình trộm đổi đứa bé, sau đó do chồng
bà ta ghét bỏ là con gái, không chịu nuôi dưỡng nên mới nảy sinh ý định vứt
bỏ, giao Khương Lăng cho Ngô Bình xử lý.
Đối mặt với sự chất vấn của Viên Nghị, trong lời nói của Trần Xương Trân vẫn
còn đầy oán khí:
“Tôi vốn dĩ đâu có định nuôi đứa bé đó, làm gì có chuẩn bị quần áo sơ sinh?
Lúc đưa cho chị dâu, tôi chỉ tùy tiện lấy cái chăn ủ mà nhà kia tặng kèm để
bọc lại, tôi biết chị dâu sẽ xử lý tốt. Lúc đó tôi làm vậy thuần túy là vì nhìn đôi
vợ chồng kia thấy ghét. Dựa vào cái gì tôi phải chịu khổ ở nông thôn, còn bọn
họ được sống sung sướng ở thành phố? Dựa vào cái gì nhà chồng tôi không
một ai đến thăm, còn cô ta thì có chồng, có mẹ chồng hầu hạ? Tôi chính là
muốn xem bọn họ làm trò cười, muốn nhìn bọn họ phải khóc!”
Viên Nghị đập bàn cái rầm, giận tím mặt:
“Bà chịu khổ ở nông thôn là do ai gây ra? Nhà chồng bà không ai đến thăm, là
lỗi của ai? Tất cả đều là do bà gieo gió gặt bão, vậy mà bà lại trút oán khí lên
một đứa trẻ sơ sinh, quả thực vô sỉ!”
“Chỉ một ý niệm của bà mà thay đổi cả cuộc đời Tiểu Khương, bà có biết làm
như vậy tàn nhẫn thế nào với một đứa trẻ không?!”
“Bà có biết đây là phạm pháp? Bà có biết mình phải trả giá đắt cho việc này
không?!”
Những câu hỏi dồn dập đánh thẳng vào tâm can, Trần Xương Trân liệt người
ngồi trên ghế thẩm vấn.
Cái giá phải trả?
Quả nhiên làm sai thì phải trả giá.
Chồng bà ta chỉ gửi quần áo vào trại tạm giam một lần, sau đó liền cho luật sư
đưa tới một tờ đơn ly hôn. Cơ quan cũng chẳng thèm thông báo, trực tiếp ra
quyết định sa thải bà ta. Con trai nhìn bà ta với ánh mắt tràn đầy chán ghét,
như thể bà ta là mụ phù thủy bước ra từ truyện cổ tích.
Chúng bạn xa lánh.
Trần Xương Trân biết, cuộc đời hạnh phúc của mình đã hoàn toàn chấm dứt.
Và tất cả những điều này chỉ vì bà ta đã tráo đổi một đứa trẻ sơ sinh.
Bà ta cứ ngỡ thần không biết quỷ không hay, trời biết đất biết bà ta biết Ngô
Bình biết, sẽ chẳng còn ai hay. Ai ngờ đứa bé bị đánh tráo năm xưa lại sống
sót trưởng thành, còn trở thành một cảnh sát!
Có tiền cũng không mua được thuốc hối hận.
Nếu biết trước việc này sẽ hủy hoại cả đời mình, Trần Xương Trân hà tất phải
làm điều thừa thãi? Dù sao chồng cũ cũng chẳng muốn nuôi con gái, bà ta
sinh ra một đứa bé đã chết chẳng phải đúng ý họ sao? Cứ để vợ chồng cảnh
sát Lâm, cô giáo Tiêu vui vẻ bế Khương Lăng về nhà thì đã sao, họ sống tốt
mặc kệ họ, dù sao xuất viện rồi cũng chẳng gặp lại, việc gì bà ta phải ghen tị?
Nhưng, Trần Xương Trân có hối hận đến mấy cũng không thay đổi được sự thật
phạm tội. Chờ đợi bà ta chỉ có song sắt lạnh lẽo.
Về phần Ngô Bình và Triệu Hồng Hà, sớm đã khóc đến rối tinh rối mù trong trại
giam, hối hận đến đứt từng khúc ruột.
Ngô Bình hận bản thân tại sao lúc đó lại nghe lời xúi giục của Trần Xương
Trân, một bước sa chân ngàn đời ân hận, cuối cùng dấn thân vào con đường
phạm tội vứt bỏ trẻ em. Nếu sau khi Trần Xương Trân bỏ nuôi, Ngô Bình chủ
động tìm đôi vợ chồng kia nhận lỗi, nói không chừng còn có thể chuộc lại lỗi
lầm. Nhưng hiện tại. tội trạng khó thoát!
Triệu Hồng Hà cứ nghĩ đến đứa con gái bị sảy thai, người chồng lạnh nhạt, và
thái độ thờ ơ của Trần An Bình, bà ta lại tự tát vào mặt mình mấy cái. Sớm biết
thế thì đối xử tốt với Trần An Bình một chút, gả con gái cho nó có phải tốt hơn
không. Tại sao cứ phải đứng núi này trông núi nọ, để mặc con gái có bầu với
gã đàn ông bám váy đàn bà kia?
Nếu không phải cảnh sát chướng mắt, ra tay giúp đỡ Trần An Bình, thì bà ta từ
đầu đến cuối sẽ chẳng bao giờ gặp Khương Lăng. Không gặp Khương Lăng, thì
những chuyện xấu xa kia sẽ không bị phơi bày.
Nhưng. trên đời này không có thuốc hối hận.
Viên Nghị đã quá quen với bộ dạng hối lỗi muộn màng của tội phạm, nội tâm
không hề dao động. Dù sao chứng cứ phạm tội đã rõ ràng, chỉ cần chuyển hồ
sơ sang Viện kiểm sát chờ ngày ra tòa.
Việc quan trọng nhất trước mắt của anh là giúp Khương Lăng tìm được cha mẹ
ruột.
Tuy nhiên, khi Viên Nghị dẫn đội đến Bệnh viện số 3 điều tra chi tiết, rà soát
thông tin sản phụ khoa sản tháng 11 năm 1973, kết quả thu được là con số
không.
Cách đây 21 năm, hồ sơ lưu trữ không đầy đủ, rất nhiều nhân viên y tế đã nghỉ
việc, hoàn toàn không tra ra được thông tin về đôi vợ chồng bị tráo con năm
đó. Thông cáo trong nội bộ ngành cảnh sát đã phát đi nhưng nhất thời chưa
có phản hồi.
Chỉ còn cách nhờ cậy truyền thông.
Ứng Tùng Mậu tuy ít nói nhưng năng lực kỹ thuật giỏi, làm việc nghiêm túc,
nhân duyên cũng khá tốt. Khi anh tìm đến Tiểu Trần ở Phòng Tuyên truyền Cục
Công an thành phố, Tiểu Trần lập tức nhận lời.
Phòng Tuyên truyền có quan hệ rất tốt với cánh phóng viên báo chí, rất nhanh
sau đó, thông báo tìm người thân đã được đăng trên mục quảng cáo giữa hai
trang của các tờ báo lớn trong tỉnh như Báo Đô Thị, Nhật Báo Đời Sống.
54.html]
> “Đêm ngày 12 tháng 11 năm 1973, tại Bệnh viện số 3 thành phố Yến, con của
một cảnh sát họ Lâm và giáo viên họ Tiêu sau khi sinh đã bị y tá ác ý tráo đổi
bằng một bé sơ sinh đã mất. Gia đình lầm tưởng con mình chết yểu, nhưng
thực tế cháu bé vẫn còn sống và được đưa đến viện phúc lợi. Đặc điểm nhận
dạng: trên người quấn một chiếc chăn ủ nền vàng sáng thêu hoa lăng tiêu màu
đỏ. Cha mẹ ruột đọc được tin xin vui lòng liên hệ Đội chống buôn người Cục
Công an thành phố Yến, điện thoại XXXXXX”
>
Để sớm tìm được cha mẹ cho Khương Lăng, Cục Công an thành phố Yến đã
huy động mọi nguồn lực. Ngoài thông cáo nội bộ và báo chí, Phòng Tuyên
truyền còn liên hệ đài truyền hình và đài phát thanh địa phương để phát bản
tin. Xét đến khả năng cha mẹ ruột của Khương Lăng có thể đã rời khỏi thành
phố Yến, họ còn liên hệ với Công an tỉnh để phát tin trên đài truyền hình và đài
phát thanh tỉnh.
Bệnh viện vốn là nơi cứu người, không ngờ lại có y tá ác ý tráo con sống lấy
con chết, rồi nhẫn tâm vứt bỏ đứa bé vào viện phúc lợi. Tin tức này quá chấn
động, vừa được đưa tin đã lập tức thu hút sự chú ý của toàn thể người dân
trong tỉnh.
“Sao lại có người ác độc đến thế chứ? Quá vô sỉ! Đổi con người ta rồi lại không
nuôi tử tế, vứt vào viện phúc lợi để đứa bé lớn lên cô độc, thật quá quắt!”
“Loại người này phải nghiêm trị, phải bắt đi tù mọt gông, tốt nhất là bắn bỏ”
“Y tá khoa sản mà lại tham gia tráo con? Thế này thì sau này đi đẻ biết tin ai?
Thật không bằng cầm thú, bắn bỏ mụ ta đi”
“Đúng rồi, còn cả mụ bảo mẫu ở viện phúc lợi nữa, rõ ràng biết đứa bé được
người ta lén đưa tới mà còn cố tình giấu giếm thân thế. Nếu mụ ta nói sớm thì
có khi người ta đã giúp đứa bé tìm được cha mẹ ruột rồi. Chia cắt cốt nhục 21
năm trời, quá tàn nhẫn. Loại người này sống phải ngồi tù, chết phải xuống
mười tám tầng địa ngục!”
Vừa chửi rủa, mọi người vừa giúp nhau nghe ngóng. Người truyền người, tin
tức lan truyền nhanh chóng khắp tỉnh.
Vào một buổi tối nọ.
Tại khu tập thể cũ ở phía Bắc thành phố Yến.
Một đôi vợ chồng trung niên xem xong bản tin thời sự, người chồng đứng dậy
đi vào bếp rửa bát, người vợ thì ở phòng khách lau nhà, chờ đến giờ chiếu phim
Bao Thanh Thiên.
Bỗng nhiên, một bản tin xã hội chèn vào thu hút sự chú ý của người vợ.
“Gần đây, vụ án tráo đổi trẻ sơ sinh đang được cảnh sát đặc biệt quan tâm.
Đêm ngày 12 tháng 11 năm 1973, tại Bệnh viện số 3 thành phố Yến xảy ra vụ
việc y tá ác ý tráo đổi trẻ sơ sinh. Con gái ruột của cảnh sát họ Lâm và giáo
viên họ Tiêu bị đưa nhầm vào viện phúc lợi. Vật chứng đi kèm là chiếc tã lót do
bà nội tự tay thêu, nền vàng sáng thêu hoa lăng tiêu màu đỏ. Hiện nay cô gái
đã trưởng thành, cảnh sát kêu gọi cha mẹ ruột nhanh chóng liên hệ để đón
con về nhà”
Khi nhìn thấy hình ảnh chiếc tã lót màu vàng thêu hoa lăng tiêu đỏ hiện lên
màn hình, người vợ bỗng mở to mắt, hét lớn vọng vào bếp:
“Lão Lý! Lão Lý! Ông mau ra đây xem cái chăn nhỏ này ông có thấy quen
không?”
Ông Lý đang đeo tạp dề rửa bát, nghe vợ gọi thất thanh thì giật mình, vội tắt
vòi nước, vẩy vẩy tay chạy ra: “Sao thế?”
Hình ảnh chiếc tã lót trên tivi chỉ dừng lại vài chục giây, khi ông Lý chạy ra thì
đã chuyển cảnh, nhưng điều đó không ngăn được sự phấn khích của người vợ:
“Lão Lý, ông còn nhớ ngày xưa ông có người đồng nghiệp họ Lâm, mẹ cậu ấy
thêu thùa rất giỏi không?”
Ông Lý lục lọi trong trí nhớ, nhưng nghĩ mãi không ra.
Người vợ tính tình nóng nảy, cố gắng diễn tả lại sự việc:
“Vừa rồi tivi phát bản tin xã hội, nói là tháng 11 năm 1973, ở Bệnh viện số 3
xảy ra vụ án tráo con. Y tá cùng một sản phụ đã tráo đứa con chết của họ
lấy con gái của một cảnh sát họ Lâm, sau đó vứt bỏ đứa bé ở viện phúc lợi”
Bà nói một hơi, thở hổn hển rồi không nhịn được bày tỏ sự phẫn nộ:
“Trên đời này đúng là loại người gì cũng có! Cậu cảnh sát họ Lâm đó cũng đen
đủi thật. Cảnh sát nhân dân vì dân phục vụ, thế mà lại bị sản phụ cùng phòng
bệnh hãm hại!”
Ông Lý biết vợ nóng tính, vỗ vỗ vai bà:
“Bớt giận, bớt giận. Bà vừa hỏi tôi về đồng nghiệp họ Lâm, ý bà là người bị tráo
con này hả?”
Người vợ rốt cuộc cũng quay lại vấn đề chính: “Ông đợi chút!”
Nói xong, bà chạy vào phòng lục tung tủ đồ, cuối cùng tìm ra một chiếc áo trẻ
em. Bà đưa chiếc áo đến trước mặt ông Lý:
“Ông còn nhớ cái này không? Hồi con gái mình đầy tháng, cậu đồng nghiệp đó
tặng món quà này, bảo là do mẹ cậu ấy tự tay thêu. Ông nhìn xem hoa trên này
có phải rất giống hoa trên cái tã lót kia không? Quả thực là giống hệt nhau”
Ông Lý vẫn ngơ ngác: “Tã lót gì? Hoa gì?”
Người vợ sốt ruột, ném chiếc áo nhỏ vào người chồng:
“Cái thông báo của cảnh sát vừa chiếu cái chăn ủ của đứa bé bị tráo đổi ấy,
nền vàng, hoa lăng tiêu đỏ. Hoa thêu trên đó với hoa trên cái áo này y hệt
nhau!”
“À à à” Lúc này ông Lý mới phản ứng lại.
Ông vỗ trán cái bốp:
“Chết, tôi nhớ ra rồi. Hôm qua đồn công an chỗ tôi cũng nhận được thông
báo của Cục thành phố, tìm một cảnh sát họ Lâm bị tráo con. Nhưng bà biết
đấy, chuyện hơn hai mươi năm trước, ai mà nhớ rõ được? Nhân sự trong đồn
luân chuyển liên tục, thay mấy lứa rồi, người cũ chỉ còn lại mỗi tôi. Mọi người
bàn tán một lúc rồi cũng bỏ qua chuyện đó”
Người vợ trừng mắt:
“Đàn ông các ông đúng là hay quên, tôi thì nhớ rất rõ. Đồn của ông ngày xưa
có cậu cảnh sát họ Lâm, vợ cậu ấy mang thai cùng đợt với tôi. Lúc con gái
mình đầy tháng, vợ cậu ấy tặng tôi chiếc áo này, đường kim mũi chỉ tinh xảo
lắm. Chỉ tiếc là, nghe nói vợ cậu ấy sinh con gái nhưng bị chết yểu, lúc đó tôi
còn thương cảm thay cho cô ấy mãi. Hai vợ chồng mình còn cùng đến nhà cậu
ấy thăm hỏi, ông quên rồi sao?”
Ông Lý ngửa mặt lên trần nhà nghĩ ngợi hồi lâu:
“À. hình như đúng là có chuyện như vậy. Cậu đồng nghiệp đó họ Lâm, tên là
Lâm gì nhỉ. bà đợi chút, tự dưng tôi không nhớ ra ngay được. Vợ cậu ấy họ
Tiêu, là giáo viên dạy văn tiểu học đúng không? Hồi đó tôi còn đùa là sau này
con gái mình đi học phải nhờ cả vào cô giáo Tiêu”