Bác Phương kể mà giọng đầy ủy khuất. Nếu không phải bác dọa sẽ làm loạn
đến tận chỗ Xưởng trưởng thì e là chẳng ai thèm ngó ngàng đến bác đâu.
“Tiểu Đỗ à, chẳng phải cháu bảo xe của bác bị rò dầu sao? Cháu giúp bác xem
sửa thế nào được không?”
Sửa xe kéo á? Đỗ Tư Khổ hơi ngẩn người. Cô chỉ giỏi lý thuyết suông thôi, cùng
lắm là kiếp trước có táy máy chút về xe hơi, như kiểu xe chết máy thì lỗi ở
đâu, khởi động thế nào. Chứ còn cái xe kéo này.
Thấy đến cả Tư Khổ cũng có ý mặc kệ, mặt bác Phương méo xệch như quả
mướp đắng, một người đàn ông lực lưỡng mà chực phát khóc: “Thế này thì
lương thực của đại đội biết làm thế nào bây giờ!”
“Bác Phương, để cháu qua đó xem với bác nhé?” Tư Khổ không đành lòng nhìn
cảnh này. Thôi thì cứ qua xem sao. Cái xưởng cơ khí to thế này, chẳng lẽ không
ai biết sửa cái xe kéo, cô cứ đi theo cho bác yên tâm, đợi lúc bác bình tĩnh lại
và có thợ đến sửa thì cô đi cũng chưa muộn.
Quyết định xong, Tư Khổ đưa hai cái bánh bao thịt nóng hổi cho Dư Phượng
Mẫn: “Tớ có việc bận, nhờ cậu mang bánh bao qua cho anh Giang nhé” Cô lại
hạ thấp giọng dặn dò: “Nếu lát nữa đến giờ làm mà tớ chưa kịp về phân xưởng,
cậu nói khéo với anh Bằng hộ tớ một tiếng”
“Được, cứ giao cho tớ” Phượng Mẫn nhận lời ngay. Cô liếc nhìn bác Phương,
thầm thắc mắc sao Tư Khổ lại quen biết người này, trông có vẻ khá thân thiết.
Người thanh niên nhỏ con đi cùng bác Phương lên tiếng: “Bác Phương, hay là
thế này, chúng ta vào nhà ăn lót dạ chút đã, một ngày còn dài mà, không thể
để bác nhịn đói mãi được” Người này chính là Tiểu Lại bên Tổng vụ, tuy dáng
người nhỏ nhắn nhưng rất nhiều sáng kiến.
Tư Khổ cũng khuyên: “Bác Phương, có thực mới vực được đạo. Nhỡ đâu xe sửa
xong mà bác đói lả, không còn sức lái về đại đội Hồng Kỳ thì sao?”
“Thế tôi đi ăn có làm chậm việc sửa xe không?” Bác Phương chỉ mong xe xong
sớm để lương thực của đại đội sớm được vào kho.
“Thế này đi, cháu vừa ăn xong rồi, giờ cháu ra bộ phận sửa chữa xem qua xe
cho bác. Bác cứ ăn đi, không mất thời gian đâu” Tư Khổ nói.
Tiểu Lại lập tức gọi vào nhà ăn: “Tiểu Hà, mau ra dẫn đồng chí này đi xem xe
kéo” Tiểu Hà đã đứng quan sát nãy giờ, nghe gọi liền chạy ra ngay. Anh thầm
nghĩ, cô gái này là thợ sửa xe sao? Sao anh chưa gặp bao giờ nhỉ?
“Bác Phương, cứ để Tiểu Hà dẫn cô Đỗ đây đi, bác cứ yên tâm vào ăn sáng với
cháu” Tiểu Lại cười xởi lởi. “Tiểu Đỗ, vậy phiền cháu quá!” “Bác khách sáo gì ạ,
có gì đâu mà phiền” Tư Khổ thầm nghĩ, sửa được hay không còn chưa biết đây.
Sau đó, Tiểu Lại dẫn bác Phương vào nhà ăn, còn Tiểu Hà dẫn Tư Khổ đến khu
sửa chữa. Tư Khổ trông trẻ quá, Tiểu Hà thâm tâm không tin nổi cô có thể sửa
được cái xe kéo cho bác Phương.
Trong khi đó, Phó tổ trưởng Từ bên bộ phận sửa chữa đã chạy lên văn phòng
xưởng để tìm Tổng công trình sư Đinh – người có kỹ thuật giỏi nhất xưởng.
Không biết Tổng công sư Đinh có chịu giúp không, trong lòng Tổ trưởng Từ
cũng đầy lo lắng.
Tại bộ phận sửa chữa. Tư Khổ bắt đầu theo suy luận của mình: “Đồng chí Hà,
anh tháo bộ phận máy phát điện ra xem giúp tôi được không?” “Được chứ”
Tháo thì anh biết, nhưng liệu có phải do máy phát không?
Khi tháo ra, vấn đề lộ rõ mồn một: dây curoa truyền động của máy phát bị đứt.
Tư Khổ hỏi: “Cái này chắc phải thay cái mới nhỉ? Xưởng mình có sẵn đồ dự
phòng không anh?” Tiểu Hà ngây người nhìn sợi dây curoa. Thật sự là lỗi ở
động cơ sao? Cô Đỗ này trẻ thế mà nhìn một cái là ra vấn đề luôn? “Để tôi đi
lấy cái mới thay vào”
Điềm may rồi đây. Tư Khổ bắt đầu có chút tự tin vào bản thân. Đúng là lỗi ở
máy phát thật. Tiếp theo là vấn đề rò dầu. Thùng dầu ở đâu nhỉ? “Tiểu Hà, anh
qua đây một lát” “Cô Đỗ, cô cứ nói” Tiểu Hà đã nhờ người đi lấy dây curoa mới.
“Thùng dầu ở đâu?” “Đây ạ”
60/chuong-22.html]
Hai người kiểm tra kỹ, dưới đáy thùng dầu có vết dầu loang, nhưng không rõ là
do thùng bị thủng hay rò ở chỗ nối. Tư Khổ chưa biết thuật ngữ chuyên môn
của xe kéo nên cô diễn đạt ý mình cho Tiểu Hà nghe. Tiểu Hà trầm ngâm: “Có
thể là ống dẫn dầu bị lỏng, hoặc ống bị nứt, phải mở thùng dầu ra mới kiểm tra
được” Anh gọi thêm mấy đồng nghiệp gần đó lại cùng mở thùng dầu xem xét.
Lại tìm thấy lỗi nữa rồi! Ống dẫn dầu có một vết nứt, vết nứt không lớn, có thể
dùng băng keo chuyên dụng để bít lại. “Anh đi lấy băng keo làm kín lại đây”
“Rõ!”
Tiểu Hà thở phào nhẹ nhõm. Giải quyết xong rồi? Xong thật rồi ư?! Thật không
thể tin nổi, anh thầm nghĩ giờ mình cũng đã thành người biết sửa xe kéo rồi!
Nhưng chủ yếu vẫn là nhờ cô Đỗ đây.
“Tìm ra vấn đề rồi chứ?” Tư Khổ hỏi. “Cô Đỗ, tôi phải nhận lỗi với cô. Lúc đầu
tôi cứ nghĩ cô không giải quyết được, đúng là tôi nhìn người mà bắt hình dong,
thành thật xin lỗi cô” Tiểu Hà trịnh trọng nói, “Tôi xin lỗi cô” Sau này đúng là
không được coi thường ai qua vẻ bề ngoài nữa.
“Không cần xin lỗi đâu, tôi chỉ nói bừa vài câu thôi, thực ra tôi không hiểu cái
này lắm, lỗi vẫn là do anh xử lý mà” Tư Khổ vội đáp, “Đồng chí Hà, anh phải tự
tin vào tay nghề của mình chứ”
Đúng lúc đó, Phó tổ trưởng Từ dẫn Tổng công sư Đinh đi tới. “Tổng công sư
Đinh, mong ông giúp cho lần này. Xe kéo của đại đội Hồng Kỳ bị hỏng, cả đại
đội trông chờ vào nó để chở lương thực, mà ông biết lương thực quan trọng
thế nào rồi đấy. Ông có thể bớt chút thời gian xem giúp xem nó bị làm sao
không ạ?” “Đi thôi” “Cảm ơn ông nhiều lắm” Tổ trưởng Từ mừng rỡ như vừa
thoát chết.
Chương 17: Xong rồi? Sửa xong thật rồi!
Tại nhà ăn. Bác Phương vừa ăn xong đã vội đòi ra khu sửa chữa, Tiểu Lại có
can thế nào cũng không được. “Bác Phương, bác cứ từ từ, bên đó chắc chưa
xong đâu, bác ra sớm cũng chẳng ích gì” “Tôi phải ra trông chừng mới yên
tâm” Bác Phương chỉ sợ người của xưởng làm ăn tắc trách. Tuy cô Đỗ tốt
bụng nhưng cô đâu có quyền quyết định ở đây, trên còn bao nhiêu cán bộ. Cán
bộ mà không quan tâm thì thợ ở dưới có nói gãy lưỡi cũng vô ích. Bác Phương
càng đi càng nhanh.
Khi bác tới nơi, Tư Khổ và nhóm Tiểu Hà đang dùng băng keo quấn vết nứt ống
dầu, sợ rò nên họ quấn thêm hẳn hai vòng. “Sửa đến đâu rồi?” Bác Phương
thấy mọi người đang bận rộn thì lòng nhẹ nhõm hẳn. Sửa được hay không
chưa bàn, nhưng thái độ của cô Đỗ và mấy cậu thanh niên này rất tốt, làm việc
rất nghiêm túc.
“Bác Phương, bác đến đúng lúc lắm” Tư Khổ gọi bác lại xem, “Bác nhìn chỗ
ống dầu này, có vết nứt nhỏ, giờ quấn băng keo vẫn dùng tạm được. Cứ dùng
qua mùa thu hoạch này đã, sau này nếu vết nứt to hơn bác hãy quay lại đây
thay ống mới” Thay ống thì tốn kém hơn nhiều.
Bác Phương ghé sát đầu xem hồi lâu, miệng lẩm bẩm: “Ống dầu, vết nứt”
Phải nhớ kỹ lấy mới được. Sau khi quấn băng keo xong, Tiểu Hà kiểm tra lại
các đầu nối, dùng cờ-lê siết chặt lại. Thế là xong. “Cô Đỗ, cô xem còn chỗ
nào cần sửa sang lại không?” Tiểu Hà lại nhờ Tư Khổ kiểm tra một lượt.
Cái này nhìn bằng mắt thường thì chịu. Tư Khổ quay sang bác Phương: “Bác
Phương, xe của bác sửa xong rồi, bác lên chạy thử xem có tốt hơn lúc trước
không”
Xong rồi ư? Bác Phương hơi nghi ngại. Nhanh thế sao? Mới chỉ bằng thời gian
ăn bữa sáng mà đã xong rồi? “Sửa xong thật rồi à?” Tư Khổ đáp: “Thì chúng
cháu đang sửa và điều chỉnh dần đây ạ, nếu chỗ nào chưa ổn thì mình lại sửa
tiếp” Cô thầm nghĩ cả nhóm đều là “nửa thùng nước”, bản thân cô còn chẳng
được nửa thùng, cứ cùng nhau nghiên cứu thôi. “Bác thử đi ạ”
Thôi thì cứ thử xem sao. Bác Phương đi tới trước xe, cầm cái tay quay hình chữ
Z cắm vào khe cắm, cúi người dốc sức quay. Quay mấy vòng liền, chiếc xe kéo
cuối cùng cũng nổ máy. Xe kéo quay tay, đúng là tốn sức thật.
Bác Phương lên xe, cất tay quay đi rồi dặn: “Mấy đứa tránh xa ra một chút
nhé” Xe kéo bánh trước nhỏ bánh sau to, lái hơi nặng nề. Tư Khổ và Tiểu Hà lùi
lại phía sau. Bác Phương xoay vô lăng, gạt cần ga tăng tốc, chiếc xe bắt đầu
chuyển động. Hùng hục tiến về phía trước.
Hừm, khởi động mượt hẳn, chẳng tốn tí sức nào. Bác Phương lái tới lái lui, tăng
tốc rồi giảm tốc, hoàn toàn không có vấn đề gì. Chỉ là không biết lúc kéo đồ thì
thế nào. Bác dừng xe, tắt máy, nhảy xuống: “Tiểu Đỗ, cái xe này dùng sướng
hơn trước bao nhiêu! Đám trẻ các cháu khá quá!”
Thế là sửa xong thật! Bác Phương lại đưa ra yêu cầu mới: “Có điều không biết
lúc thồ đồ thì nó ra sao, xưởng mình có cái thùng xe nào không? Chất ít đồ lên
cho bác kéo thử cái”
Việc đó thì thuộc về bộ phận sửa chữa rồi, Tư Khổ không giúp được gì thêm.
Vả lại xe đã ổn, cô cũng phải đi làm thôi. Trừ cái ngày xin nghỉ thì hôm nay mới
là ngày làm việc đầu tiên của cô mà. “Bác Phương, anh Hà, vậy mọi người cứ
bận nhé, cháu phải về vị trí làm việc đây” Tư Khổ vẫy tay chào.