Con rể đã bị phát phối đến cái nông trường khỉ ho cò gáy nào không ai biết,
nên việc xin một cái giấy chứng nhận bị đánh đập cũng chẳng ảnh hưởng
đến ai.
Bố Đỗ kiên quyết không đồng ý: “Mẹ, việc này không được, mẹ đừng có làm.
Đắc Mẫn nó muốn ly hôn thì không thể vừa muốn có lợi vừa muốn giữ danh
tiếng, làm gì có chuyện hời như thế. Việc này có che đậy thì người khác không
biết chắc?”
Em gái mình tính cách thế nào, bố Đỗ quá rõ. Ông nói tiếp: “Mấy đứa con nhà
mình đi học đều là một tay thằng Quách chạy đôn chạy đáo lo liệu, việc này
con vẫn nhớ rõ. Nếu mẹ cứ khư khư đòi giúp Đắc Mẫn làm bậy, thì ngày mai
đợi bố về, con sẽ thưa chuyện với bố”
Ông nội Đỗ là người chính trực, tuy bình thường hay thích giúp đỡ người ngoài
mà đôi khi bỏ bê người nhà, nhưng trong những chuyện đại sự thị phi thế này,
ông phân biệt rất rõ ràng. Bố Đỗ không quản được bà nội, nhưng ông nội thì
chắc chắn quản được.
“Cái anh này, sao lại cứ hướng về người ngoài thế hả, y hệt như bố anh vậy!”
“Mẹ, làm người phải có lương tâm. Mẹ tự sờ lên ngực mình xem, những năm
thằng Quách kết hôn với Đắc Mẫn, nó đối đãi với nhà mình không tốt sao?” Bố
Đỗ cảm thấy chạnh lòng. Ông không ngờ mẹ mình lại có thể như vậy. Thằng
Quách lần này bị phát phối đi quá nhanh, nếu không, nhất định ông phải đi
thăm nó một chuyến.
Mặt bà nội Đỗ đen như nhọ nồi. Dù sao cũng là mẹ ruột, bố Đỗ cũng không
muốn làm bà tức giận quá mức. Ông thở dài: “Mẹ à, mẹ đừng có xin giấy chứng
nhận nọ kia nữa, cứ bảo là tình cảm không hợp rồi chia tay cho xong. Đắc Mẫn
sau này ở lại đây, xung quanh toàn hàng xóm láng giềng, ai mà chẳng biết rõ
chuyện nhà ai” Việc gì phải tìm đủ thứ lý do giả tạo.
Bên ngoài. Đắc Mẫn thấy mẹ Đỗ về thì quay ngoắt mặt đi, không thèm để ý. Mẹ
Đỗ thấy vậy cũng chẳng buồn bắt chuyện với cô em chồng. Bà quay lại bảo Vu
Nguyệt Oanh đi phía sau: “Đây là cô út, cháu cứ chào là cô nhé” Cô em chồng
này chẳng qua là sống quá sướng, lấy chồng bao nhiêu năm mà tính nết vẫn
như thời con gái, không chịu nổi một chút ấm ức nào.
Văn Tú đứng cạnh mẹ, thấy mẹ Đỗ thì gọi: “Mợ ạ” “Vẫn là Văn Tú ngoan” Mẹ
Đỗ cười nói một câu, bảo Nguyệt Oanh ngồi chờ bên bàn một lát, còn bà thì đi
vào phòng bà nội. Tầm này bà già chắc chắn đang ở nhà, không ở ngoài thì
chắc chắn ở trong phòng.
“Mẹ ơi” Mẹ Đỗ gọi một tiếng ở cửa. Bố Đỗ mở cửa bước ra, tay cầm tờ mười
đồng giơ lên trước mặt mẹ Đỗ với vẻ đắc ý. Có mười đồng mà cũng làm bộ. Mẹ
Đỗ lườm ông một cái rồi đi vào phòng: “Mẹ, con có chuyện muốn thưa với mẹ”
Vẻ mặt bà nội Đỗ đang rất khó coi, thấy mẹ Đỗ vào thì càng tệ hơn: “Chuyện
lấy tiền thì chị đừng có hòng”
Mẹ Đỗ tiện tay đóng cửa lại: “Mẹ, mẹ đoán đúng rồi đấy, con sang đây là để lấy
lại tiền của con. Em gái và em rể con vừa lên tàu về quê rồi. Người đi rồi, bệnh
cũng không chữa nữa, tiền đó mẹ cũng nên trả lại cho con chứ”
Người đi rồi? Nhanh thế sao? Bà nội Đỗ có chút không tin: “Đi thật rồi à?” Hay
là lại lừa bà già này, đợi lấy tiền xong thì người lại quay về. “Không tin mẹ cứ ra
bệnh viện mà xem”
Bà nội Đỗ phản bác: “Không ở bệnh viện thì ở chỗ khác, đợi tiền vào tay chị rồi
người ta lại quay lại viện, tôi làm sao mà biết được” Mẹ Đỗ gắt: “Dù sao họ
cũng đi rồi, việc này con không rảnh mà lừa mẹ. Hai ngày nữa mẹ sẽ biết thôi,
đến lúc đó mẹ đừng có lầy lội không trả” Bà nội Đỗ: “Thế thì để hai ngày nữa
tính”
Mẹ Đỗ thừa biết số tiền này không dễ đòi. Thôi thì cứ đợi đấy, đợi vài bữa nữa
lo đồ cưới cho con Tư, không tin bà già này còn khư khư giữ được. Mẹ Đỗ chìa
tay ra: “Em gái con về đột ngột quá, con cũng không kịp mua gì tặng, nên đã
đưa hết tiền thức ăn mấy ngày nay của nhà mình cho dì ấy rồi. Giờ con trắng
tay, nếu mẹ đưa tiền thì mai con đi chợ mua thức ăn, còn không thì mai ông về,
cả nhà mình cùng ra nhà ăn mà ăn cơm”
Lại đòi tiền. Chút tiền lẻ trong tay bà nội sắp bị móc sạch rồi. “Cầm lấy!” Bà nội
hậm hực: “Mai mua tí thịt về nấu cháo” Ông nội Đỗ tuổi cao, rụng mất mấy cái
răng, nhai thịt vất vả nên ăn cháo thịt là dễ chịu nhất.
60/chuong-32.html]
Mẹ Đỗ càu nhàu: “Đào đâu ra phiếu thịt, mẹ có biết là con đã phải đi vay mấy
nhà rồi không?” Cô út về mua một lần, nhà em gái đến lại mua một lần, cả hai
lần đều là đi vay phiếu thịt. “Mẹ, mẹ quan hệ rộng với hàng xóm, mẹ đi mà vay
phiếu thịt đi. Sáng mai con phải lên đồn công an có việc” Mẹ Đỗ cầm tiền thức
ăn rồi đi thẳng ra ngoài. Vốn định chiều nay đi công an nhưng bị vướng việc,
sáng mai nhất định phải đi.
Bà và Nguyệt Oanh từ ga về vẫn chưa ăn gì. Bà định lấy chỗ cơm canh buổi
trưa (mang vào viện không ai ăn lại mang về) ra hâm nóng, kết quả vào bếp
xem thì sạch sành sanh, không còn lại gì. Ai ăn mất rồi? “Nồi canh xương của
tôi đâu rồi? Ai húp hết rồi! Tôi để trong cặp lồng chứ có để ở bát đĩa bên
ngoài đâu, ăn uống gì cũng phải nói một tiếng chứ!” Mẹ Đỗ gào lên.
Bên ngoài, cô em chồng tức đến run người. Cô đứng phắt dậy xông vào bếp:
“Tôi ăn đấy, thì sao nào? Đến bát canh thịt mà tôi cũng không được húp à?”
Chẳng lẽ uống tí canh thịt mà là tội chết sao? Cô em chồng gào xong thì oà
khóc.
Mẹ Đỗ mắng: “Đấy là cơm tiêu chuẩn cho người bệnh tôi chuẩn bị cho em rể,
cô không biết à? Không hỏi không han gì đã húp sạch, đồ đạc trong nhà này
ghi tên cô chắc?” Không trị được người già chẳng lẽ không trị nổi đứa trẻ con
sao? Tiền chưa đòi được, mẹ Đỗ đang ôm một bụng hỏa, không cãi nhau một
trận thì cái nhà này chắc không còn chỗ cho bà đứng nữa. “Mẹ ơi!” “Anh cả ơi!”
Nhà bên cạnh. Lưu Vân nhìn về phía nhà họ Đỗ, bên đó đúng là nhộn nhịp thật,
vừa nãy là tiếng cãi vã, giờ là tiếng khóc lóc. Bà định sang xem thử nhưng bị
ông Thẩm giữ lại: “Bà đừng có lo chuyện bao đồng nhà người ta nữa, thằng
Thẩm Dương nhà mình đến giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu kìa”
Một người đàn ông trưởng thành, về muộn một chút thì có sao, sắp đến vụ
chiêm rồi, Cục Lương thực chẳng phải đang có nhiệm vụ thu mua thóc gạo đó
sao? “Tôi vào phòng nó xem thử” Lưu Vân đi về phía phòng cưới của Thẩm
Dương. “Khóa rồi” Ông Thẩm nói. “Tôi có chìa khóa” Lưu Vân bí mật đánh
riêng một chiếc, hồi con dâu cũ còn ở đây, bà chẳng thiếu lần vào phòng
chúng nó, trong phòng thêm cái gì bớt cái gì bà đều rõ mùng một.
Vừa mở cửa ra. Thôi xong. Sắc mặt Lưu Vân biến đổi, đồ đạc trong phòng
không giống như lúc sáng bà thấy. Bà vội vàng vào phòng, mở tủ quần áo ra,
quần áo mất một nửa, chăn nệm cũng bị mang đi mất hai bộ. Thẩm Dương đã
dọn đồ đi rồi.
Chương 22: Cắt hộ khẩu rồi?! Sét đánh ngang tai
Nhà họ Đỗ nhốn nháo cả một đêm. Cô em chồng khóc lóc om sòm khiến bà
nội Đỗ mắng mẹ Đỗ một trận tơi bời. Bố Đỗ cũng thấy mẹ Đỗ quá chi ly, nhà
em gái gặp chuyện thì không thể bao dung một chút sao?
Mẹ Đỗ tức phát điên. Trước đó bà đã đoán cô em chồng về sẽ không yên ổn,
nhưng không ngờ chồng và mẹ chồng lại thiên vị đến mức này. Mẹ Đỗ dứt
khoát buông xuôi: “Được, chê tôi ở nhà này chướng mắt chứ gì, từ nay về sau
cơm nước tự đi mà nấu, quần áo tự đi mà giặt!” Cãi xong, bà về phòng sập cửa
cái rầm, không cho bố Đỗ vào phòng nữa. Cứ ra ngoài mà ngủ.
Bố Đỗ hết cách, đành đi ra ngoài. Ông lại tìm sang nhà lão Vệ. Vợ lão Vệ là đầu
bếp nhà ăn, chỗ đó nhiều dầu mỡ nên nhà lão Vệ không thiếu đồ ăn, bình
thường đều giấu kỹ, ai hỏi cũng bảo không có. Chỉ có ai quan hệ tốt như bố Đỗ,
lão Vệ mới sẵn lòng mang ra. “Lão Vệ, nhà ông còn gì ăn không?” “Nửa đêm rồi
mà còn chưa ăn à?”
Bố Đỗ chỉ bảo mẹ Đỗ đưa nhà em gái ra ga nên bị muộn. Khi ông rời nhà lão
Vệ, tay bưng hai cái bát, bên trong là súp bột mì nấu với rau xanh, còn được
đánh thêm một quả trứng. Ngửi rất thơm. Tay nghề vợ lão Vệ đúng là tuyệt
vời.
Bố Đỗ bưng bát về nhà, dỗ dành nửa ngày mới gọi được mẹ Đỗ ra: “Tôi sang
nhà lão Vệ xin cho bà đấy, bà chưa ăn tối chắc đói rồi” Lại còn đưa đũa cho mẹ
Đỗ. Hai vợ chồng sống với nhau nửa đời người, tình cảm vẫn còn đó. Ngày xưa
lúc con cái còn nhỏ, mẹ Đỗ cãi nhau với nhà chồng, bố Đỗ và bà nội định bụng
làm ngơ để “trị” tính bà, không ngờ mẹ Đỗ bỏ mặc con cái luôn, về thẳng nhà
đẻ. Năm đứa trẻ ở nhà không ai chăm, khóc như ri, làm bố Đỗ hoa mắt chóng
mặt, công việc cũng không làm nổi. Sau đó ông phải vội vàng sang nhà nhạc
phụ nhận lỗi mới rước được bà về. Nuôi năm đứa con, cái nhà này kiểu gì cũng
phải duy trì.
Trong phòng. Mẹ Đỗ thực sự đã đói cồn cào, thấy bố Đỗ đưa thang xuống, bà
mới mở cửa. Bát súp bột mì nóng hổi đưa tận tay, đũa đặt ngay trên miệng bát.
Thật chu đáo. “Chỉ có một bát thôi à?” Mẹ Đỗ nhận lấy hỏi. “Còn một bát để ở
bàn ngoài kia kìa, bà bảo con Nguyệt Oanh ra mà ăn” Bố Đỗ nói xong thì vào
phòng. Nguyệt Oanh là con gái lớn rồi, bình thường ông cũng phải ý tứ tránh
mặt.
Mẹ Đỗ gọi một tiếng ra ngoài: “Nguyệt Oanh, đồ ăn trên bàn kìa, ra ăn một ít
đi” Cửa phòng phía tây mở ra. Mẹ Đỗ không ra ngoài, bà ăn ngay trong phòng,
tiện tay đóng cửa lại vì có chuyện muốn hỏi bố Đỗ. Bà vừa ăn vừa hỏi: “Việc
của thằng Ba lo đến đâu rồi?” “Mẹ đưa tiền rượu rồi, mai mua rượu mang sang
là được” Bố Đỗ nói.
Mẹ Đỗ thấy dưới đáy bát còn có trứng đánh, mặt mày giãn ra một chút. Bát
súp nóng hổi khiến lòng bà cũng thấy dễ chịu hơn. Bà lại nhắc chuyện: “Bà Lưu
nhà bên nói muốn kết thông gia với nhà mình đấy” Nhà họ Thẩm? Đứa lớn cưới
rồi, chỉ còn thằng út thôi. “Thằng hai nhà họ Thẩm à?” Bố Đỗ hỏi. Thằng hai
nhà đó tên Thẩm Giang, 21 tuổi, trông rất bảnh bao. Bình thường gặp bố Đỗ cứ
một điều chú Đỗ hai điều chú Đỗ, rất dễ mến.