[TRỌNG SINH TN 60] XƯỞNG CƠ KHÍ NHỮNG NĂM 60

Chương 7



Chủ nhiệm Cố ở phòng tổng vụ vốn là người quản lý mảng này, nên ông cực kỳ

rành rọt các quy trình.

Chuyển hộ khẩu vào xưởng?

Đỗ Tư Khổ phải cố gắng hết sức mới không để mình bật cười thành tiếng. Một

khi đã chuyển được hộ khẩu, sau này chuyện cưới xin hay đại sự gì, nhà họ Đỗ

cũng đừng hòng mà nắm thóp hay khống chế được cô. Sổ hộ khẩu nằm trong

tay mình, cô muốn làm gì thì làm!

Hắc hắc hắc.

Tư Khổ chỉ hận không thể làm xong ngay trong ngày hôm nay: “Chủ nhiệm Cố,

ngài có thể nói cho chúng cháu biết quy trình chuyển hộ khẩu này cụ thể là

thế nào không ạ?”

Chủ nhiệm Cố nhận thấy Tư Khổ rất sốt sắng, nhưng tiểu Dư bên cạnh thì có vẻ

khá do dự, bèn hỏi: “Nếu cô không muốn chuyển thì cứ tiếp tục lĩnh phiếu

lương thực ở nhà cũng được”

Dư Phượng Mẫn nhíu chặt mày: “Thế sau này phiếu lương thực ở xưởng tăng

lên bốn mươi cân một tháng, mà ở nhà chỉ được lĩnh hai mươi cân, chẳng phải

cháu lỗ to sao?”

Bốn mươi cân phiếu lương thực? Cô tưởng cô là thợ nguội bậc 5 chắc!

Chủ nhiệm Cố nói: “Thế này đi, cô chưa quyết định được thì cứ để hộ khẩu đó,

đợi ngày nghỉ về nhà bàn bạc với gia đình đã” Nói xong, ông chỉ tay ra cửa, ý

bảo đi ra được rồi.

Dư Phượng Mẫn đúng là đang phân vân, bèn ngoan ngoãn đi ra ngoài trước.

Tư Khổ hỏi: “Thưa Chủ nhiệm, cháu có cần điền tờ khai gì không ạ?” Tinh thần

tích cực của cô cao ngất ngưởng, mắt sáng rực lên.

Cái ông Chủ nhiệm Cố này, sao càng nhìn càng thấy đáng yêu thế không biết.

Chủ nhiệm Cố chẳng hiểu sao bỗng thấy hơi rùng mình.

“Đây là tờ khai xin nhập hộ khẩu, cô điền vào đi” Ông đưa tờ khai và bút qua,

“Viết cho cẩn thận, đừng có viết sai chữ” Nếu không lại lãng phí một tờ đơn

của ông.

Tư Khổ hiểu chứ. Cô đặt bút viết xoèn xoẹt vào tờ đơn: “Thưa Chủ nhiệm, cháu

viết xong rồi, ngài xem giúp cháu xem còn cần bổ sung gì không ạ”

Đưa tờ khai qua, Chủ nhiệm Cố đang viết Giấy chứng nhận nhân viên chính

thức và Giấy đồng ý cho chuyển hộ khẩu cho Tư Khổ. Nghe cô nói đã xong,

ông hơi ngẩn người, thầm nghĩ con bé này không viết bậy viết bạ đấy chứ.

Ông cầm lấy tờ khai xem qua, chữ nghĩa rất ngay ngắn, những hạng mục cần

thiết đều đầy đủ. Chữ đẹp đấy.

Nhìn xuống địa chỉ: “Khu tập thể đường sắt?” Người nhà ngành đường sắt à.

“Vâng, hộ khẩu cháu ở bên đó. Chủ nhiệm ơi, chiều nay cháu có thể xin nghỉ

một buổi để đi làm nốt thủ tục không ạ? Ngài xem hôm nay đã mười hai rồi,

thời gian gấp quá. Nếu lần này làm không xong, cả tháng tới cháu chắc chết

đói mất. Mẹ cháu keo kiệt lắm, thật đấy ạ, đừng nói hai mươi cân, đến mười

cân phiếu lương thực bà ấy cũng chẳng nỡ đưa cho cháu đâu”

Bất kể là khóc nghèo hay kể khổ, chiêu nào cũng được, miễn là có tác dụng.

Chuyển được hộ khẩu mới là đại sự.

“Bên đường sắt điều kiện cũng tốt mà” Chủ nhiệm Cố vừa chậm rãi nói vừa

đóng dấu cộp cộp lên tờ khai hộ khẩu, giấy đồng ý chuyển và giấy chứng nhận

nhân viên. Hiệu suất làm việc cực kỳ cao.

Chủ nhiệm Cố tuy hơi khó gần, nhưng làm việc thì thực sự “đáng đồng tiền bát

gạo”.

“Nhà cháu chín miệng ăn, năm anh chị em, lại còn cả ông bà nội ở chung. Gần

đây cô út cháu đang đòi ly hôn để về nhà mẹ đẻ ở nữa ạ” Tư Khổ kể, “Nhà chật

quá không có chỗ chứa, cháu nghĩ chuyển hộ khẩu ra ngoài cho nhà đỡ chật”

Đây đúng là “vạch áo cho người xem lưng” rồi. Cô còn bồi thêm một câu: “Thưa

Chủ nhiệm, chuyện nhà cháu cháu chỉ kể với ngài thôi, ngài đừng nói với người

ngoài nhé”

Coi mình là người nhà rồi sao? Cái con bé tiểu Đỗ này.

Chủ nhiệm Cố bật cười: “Được rồi, tôi không rêu rao đâu” Nói đoạn, ông đưa ba

tờ giấy cho Tư Khổ: “Cầm lấy cái này, ra đồn công an khu này xin một cái Giấy

tạm trú chuẩn y chuyển đến. Có nó rồi thì về nhà lấy sổ hộ khẩu ra đồn công

an cũ làm Giấy chuyển đi và cắt hộ khẩu. Sau khi bên đó xóa tên thì quay lại

đồn bên này nhập hộ khẩu là xong”

“Cháu cảm ơn Chủ nhiệm nhiều lắm ạ! Đợi xong xuôi, có phiếu lương thực rồi

cháu xin phép mời ngài một bữa cơm!” Tư Khổ xúc động đến mức tay run bần

bật. Đúng là miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống mà. Sao lại có chuyện tốt

thế này cơ chứ!

Lúc bước ra khỏi phòng tổng vụ, Tư Khổ cười đến sái cả quai hàm.

“Đợi đã, đây là đơn xin nghỉ phép của cô, nghỉ nửa buổi chiều nay”

“Cảm ơn Chủ nhiệm!!” Tư Khổ hận không thể dập đầu lạy ông Cố một cái. Đại

ân nhân đây rồi!

Chủ nhiệm Cố: Cũng không cần thiết đến mức đó đâu.

Dư Phượng Mẫn vẫn chưa đi, đứng ngoài đợi Tư Khổ. Thấy Tư Khổ cười hớn hở,

cô hỏi: “Chủ nhiệm Cố tốt thật đấy, cho tớ nghỉ hẳn nửa ngày để về lấy sổ hộ

khẩu làm thủ tục chuyển luôn”

“Cậu định chuyển thật à?” Phượng Mẫn nhìn quanh, “Xưởng cơ khí này vị trí hơi

hẻo lánh” Không bằng khu nhà cô đang ở.

Tư Khổ không trả lời ngay mà hỏi lại: “Anh Bằng Tử với đồng chí Giang đâu

rồi?”

60/chuong-7.html]

“Xuống căng tin rồi”

Thấy không có ai, Tư Khổ kéo Phượng Mẫn vừa đi vừa nói nhỏ: “Chuyển hộ

khẩu về đơn vị thì sau này mới được phân nhà chứ. Hộ khẩu không ở đơn vị,

sau này nhà phúc lợi chắc chắn không có phần cậu đâu. Nếu cậu thấy việc

này không quan trọng thì coi như tớ chưa nói gì”

Cái gì gọi là nhà phúc lợi của đơn vị? Hộ khẩu không ở đó thì ai phân nhà cho?

Tuy giờ thâm niên chưa đủ, nhưng sau này sớm muộn gì cũng có mà.

Tư Khổ bước đi như bay: “Tớ ra đồn công an xem họ đã nghỉ trưa chưa” Nói

xong lại quay đầu hỏi Phượng Mẫn: “Cậu có phiếu lương thực không?”

“Có, mẹ tớ mang cho rồi,” Phượng Mẫn lôi ra khoe, “Anh Bằng Tử lúc nãy còn

đưa cho tớ một đồng phiếu cơm và phiếu thức ăn, dặn tớ dùng tiết kiệm thôi”

Bảo là cho cô mượn. Lúc anh Bằng Tử móc đống phiếu đó ra, tay còn run bần

bật như bị cắt thịt ấy.

“Thế thì tốt, cậu xuống căng tin ăn đi, tớ tranh thủ về nhà ăn” Tư Khổ cả người

giờ chỉ có mỗi một đồng tiền mẹ cho sáng nay để đi khám bệnh, phiếu lương

thực thì tuyệt đối không có một mẩu.

Tại trạm y tế.

Anh Ba nhà họ Đỗ không bỏ cuộc, hỏi lại: “Bác sĩ Viên, con Tư Khổ nhà cháu

sáng nay thật sự không đến ạ?”

Con Tư sáng sớm ra khỏi cửa bảo đi thay thuốc, mãi chẳng thấy về nên anh

ra tìm. Ai ngờ tìm ra vấn đề ngay: Bác sĩ Viên bảo nó không hề tới đây.

Bác sĩ Viên khẽ nhướng mắt: “Không thấy đến. Nó bảo đau đầu, có khi ngã từ

trên cao xuống nên bị tụ máu bên trong đấy. Ở nhà đừng bắt nó làm việc

nặng, việc mệt nữa, để con bé nghỉ ngơi mà tĩnh dưỡng”

Người nhà khu tập thể đường sắt đều khám ở đây nên ông cũng hiểu hoàn

cảnh nhà họ Đỗ. Hai đứa con gái nhưng đãi ngộ khác hẳn nhau.

Anh Ba: “Cháu biết rồi, cháu sẽ nói với mẹ cháu ạ” Mấy ngày nay con Tư cũng

không làm việc gì nặng. Cơm nước là mẹ nấu, đống quần áo của cô út lần này

cũng không đổ lên đầu nó.

Anh Ba rời trạm y tế đi về phía nhà, nghĩ thầm hưng là con Tư đã về rồi. Đi

được một đoạn, hình ảnh cái giường tầng trống không ở phòng phía Tây bỗng

hiện rõ mồn một trong đầu anh: Chăn đệm của con Tư đâu rồi?

Sáng sớm nó ra khỏi cửa mang theo à? Bỏ nhà đi bụi? Hay là bị thằng nhãi

ranh nào lừa đi rồi?

Anh Ba càng nghĩ càng thấy không ổn, bước chân càng lúc càng nhanh.

Tại khu tập thể đường sắt.

Mẹ Đỗ đang bận tối tăm mặt mũi trong bếp: vừa phải vo gạo nấu cơm, vừa rửa

rau thái thịt, lại còn phải tiếp khách. Bận đến chết đi được mà trong nhà

chẳng có ai phụ giúp một tay. Mẹ chồng thì chẳng biết đi đâu mãi không về.

Ông Đỗ cũng thế, hôm nay rõ ràng được nghỉ, đã dặn là đi mua thịt mua cá mà

giờ vẫn biệt tăm. Còn thằng Ba, mang hành lý về xong cũng biến đâu mất tiêu.

Chết bờ chết bụi ở đâu rồi không biết!

Vừa mới nhắc đến thằng Ba thì thấy nó về. Mẹ Đỗ sa sầm mặt: “Anh đi đâu mà

giờ mới về?”

“Mẹ, con Tư về chưa?”

Mẹ Đỗ bị hỏi bất ngờ, não hơi đơ một lát mới nhớ ra: “Nó bảo có đứa bạn giới

thiệu việc làm, nó đi xem thử, chắc phải về muộn một chút” Công việc thời vụ

kiểu đó tiền thì ít mà lại dễ bị đuổi việc bất cứ lúc nào.

Anh Ba nghe vậy mới tạm yên tâm.

“Bà nội đâu mẹ?” Anh Ba hỏi, “Lúc con về bà có ở nhà không?”

“Có, xong sau đó con lại đi ngay, lúc con đi bà vẫn ở nhà mà” Anh Ba nhìn vào

trong nhà, “Có khi bà đi đón con Văn Tú (con gái cô út) rồi, hôm qua cô cứ lẩm

bẩm chuyện chưa dắt nó theo”

“Thế cũng không được để bà đi chứ, bà có tuổi rồi” Mẹ Đỗ như bừng tỉnh, chợt

nghĩ ra một việc. Chắc chắn ông Đỗ cũng đi đón con Văn Tú rồi! Đúng là cái

ông này! Đón cháu ngoại còn quan trọng hơn cả đón em gái ruột của vợ nữa!

Lửa giận trong lòng mẹ Đỗ bốc lên ngùn ngụt.

Mười hai giờ trưa.

Đỗ Tư Khổ hớn hở bước ra khỏi đồn công an.

Đây là đồn công an khu vực xưởng cơ khí, cô phải chạy bộ suốt quãng đường,

mồ hôi nhễ nhại. May mà không công cốc, đồn công an suýt nữa thì nghỉ trưa,

thấy cô chạy vội vàng, một đồng chí công an nhiệt tình đã giúp đỡ. Dẫn cô vào

phòng hộ tịch làm xong cái Giấy chuẩn y chuyển đến.

Làm xong rồi! Giờ cô chỉ việc về nhà lấy sổ hộ khẩu, ra đồn công an bên đường

sắt làm thủ tục chuyển đi và xóa hộ khẩu là xong!

La la la. Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời!

Chương 7: Sườn

Đến bến xe buýt, Tư Khổ mới phát hiện ra ngày hôm nay cũng chẳng đẹp trời

lắm.

Xe buýt vừa mới chạy mất, chuyến sau phải chờ hơn một tiếng nữa. Không thể

chờ được, cô cứ thế mà đi, đi bộ ròng rã nửa tiếng đồng hồ mới tìm được một

bến xe khác có hai tuyến số 4 và số 6. Tư Khổ xem lộ trình tuyến số 4, có một

trạm tên là đường Viên Lâm, cách nhà cô chỉ có hai trạm, có thể đi bộ về được.

Tuyến số 4 chạy trong nội thành nên thường xuyên hơn tuyến số 6.

Chờ một lát thì xe số 4 tới. Giá vé như nhau. Không có chỗ ngồi, Tư Khổ phải

đứng suốt quãng đường đến đường Viên Lâm.

Đói quá. Sáng ra mới ăn được cái màn thầu đen của đồng chí Giang, đã hơn

năm tiếng trôi qua rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.