Nhìn cổ tay sưng đỏ của Thẩm Xu, trong lòng Bùi Vân Khiêm lại tự trách thêm
vài phần, hôm qua hắn thật sự mất khống chế, cũng không biết mình dùng sức
bao nhiều, đêm qua nếu người trong phòng không phải là Thẩm Xu, bây giờ có
lẽ người kia đã đầu mình hai nơi.
Từ sau chuyện kia, đã rất lâu rồi hắn chưa từng mất khống chế như thế.
Bùi Vân Khiêm không tự giác nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia ảo não, bây
giờ không nên nhất chính là mất khống chế khiến Thẩm Xu bị thương.
Bùi Vân Khiêm càng nghĩ càng tự trách, cổ tay đã bị thương thành như vậy mà
vẫn còn làm bánh hoa quế cho hắn, nghĩ vậy, hắn đột nhiên cảm thấy thái độ
của mình đối với Thẩm Xu có phải rất quá đáng hay không, dù sao bây giờ cái
gì nàng cũng không nhớ rõ nữa.
Nhìn vệt đỏ trên cổ tay Thẩm Xu, Bùi Vân Khiêm nhíu mày, đôi mắt lạnh lẽo
nhìn nàng, “Sao lại không bôi thuốc? Không đau sao?”
“Hôm qua đúng là hơi đau, nhưng mà bây giờ đã không cảm thấy gì rồi.
” Thẩm Xu rũ mắt, sắc mặt cũng hơi mất tự nhiên, không tự giác giật tay lại.
Thấy Thẩm Xu muốn rút cổ tay về, trái tim Bùi Vân Khiêm run rẩy, theo bản
năng nới lỏng tay, đây là lần đầu tiên hắn bôi thuốc cho người khác, chẳng
lẽ đã dùng sức làm nàng đau rồi?
“Rất đau?”
Thẩm Xu lắc đầu.
Bùi Vân Khiêm một lần nữa cúi đầu, “Không đau cũng đừng lộn xộn.
” Nhưng động tác trên tay lại càng thêm cẩn thận hơn.
Bùi Vân Khiêm nói vậy, tất nhiên Thẩm Xu không dám động, đành phải tuỳ ý để
hắn nắm lấy cổ tay mình.
Nhưng nàng cảm giác được, lúc này sức lực của Bùi Vân Khiêm đã nhẹ hơn rất
nhiều.
Sau này, Thẩm Xu mới phát hiện, sự lạnh lẽo ban đầu nàng cảm nhận được
không phải là thuốc mỡ mà chính là nhiệt độ từ đầu ngón tay Bùi Vân
Khiêm.
Bùi Vân Khiêm không nói gì nữa, vẫn luôn chăm chú bôi thuốc cho Thẩm Xu,
thỉnh thoảng còn quan sát biểu tình trên mặt nàng, chỉ cần sắc mặt nàng có
chút thay đổi, lực độ trên tay hắn sẽ nhẹ hơn vài phần.
Một lúc sau, Bùi Vân Khiêm mới thả lỏng tay, đưa bình thuốc trong tay cho
Thẩm Xu, “Nhớ bôi.
”
Thẩm Xu gật đầu, “Vậy tướng quân… thương thế của ngươi…”
“Không cần đổi.
”
Thẩm Xu gật đầu cất hòm thuốc về chỗ cũ, sau đó quay trở lại giường lấy
đĩa bánh mới đi ra ngoài.
Thẩm Xu đi rồi, Bùi Vân Khiêm không tự giác sờ vào độ ấm còn trong lòng bàn
tay của mình, tâm tình vui vẻ hơn một chút, khoé miệng cũng cong cong.
Ừm, rất mềm mại.
Hành động hôm nay của Bùi Vân Khiêm khiến Thẩm Xu cảm thấy ngoài ý
muốn, nhưng thấy hắn như vậy, không hiểu sao trong lòng nàng cũng cảm thấy
vui, nếu có thể mãi luôn ‘tôn trọng nhau như khách’ vậy thì cũng không tồi.
Nàng bê đĩa đồ ăn về phòng bếp, gặp Tần Tuần vừa mới đi tuần tra trở về.
Tần Tuần nhìn thấy Thẩm Xu không dám chậm trễ, cung kính hành lễ, “Phu
nhân đang muốn đi đâu thế?”
Thẩm Xu khách khí cười cười, “Ta đang chuẩn bị tới phòng bếp sắc thuốc
cho tướng quân.
”
Nghe vậy, Tần Tuần hơi kinh ngạc, trong mắt hiện lên vẻ khác thường, vốn dĩ
hắn tưởng ngày đó Thẩm Xu có thể khuyên Bùi Vân Khiêm uống thuốc chỉ là
trùng hợp, nhưng hôm nay xem ra có vẻ chuyện không chỉ như thế.
Thẩm Xu nhíu mày, nàng nói sai cái gì sao?
“Nếu bổn cung làm cái gì không tốt với Tần hộ vệ, ngươi đừng ngại mà cứ nói
thẳng.
”
Nghe thấy Thẩm Xu xưng ‘bổn cung’, Tần Tuần lập tức thu hồi biểu tình của
bản thân, cung kính giải thích, “Phu nhân thứ tội, thuộc hạ không hề có ý bất
kính.
”
Thẩm Xu nghe xong không nói gì nữa, chỉ hơi hất cằm, giống như đang chờ
Tần Tuần nói câu tiếp theo.
Tần Tuần khom người nói, “Phu nhân có điều không biết, từ trước tới nay bao
nhiêu lần tướng quân trọng thương lại chưa từng uống một chén thuốc, cho
nên bây giờ thấy phu nhân có thể khuyên tướng quân uống thuốc thuộc hạ
mới có chút ngoài ý muốn.
”
Nghe vậy, Thẩm Xu hơi kinh ngạc, vậy mà có người chưa từng uống thuốc
bao giờ?
Nghĩ tới hình ảnh đêm qua, Thẩm Xu không rét mà run.
Đúng là người điên.
Nàng theo bản năng hỏi, “Vì sao tướng quân không uống thuốc?”
Tần Tuần lắc đầu, nghĩ đến chuyện ngày đại hôn đó, chậm rãi nói, “Có lẽ, tướng
quân đối với phu nhân không giống người khác.
”
“Cái gì?” Thẩm Xu không nghe rõ.
Tần Tuần lắc đầu, không nói thêm gì nữa, ngẩng đầu liếc mắt nhìn thoáng qua
cái đĩa Thẩm Xu cầm trên tay.
Nhìn một miếng bánh hoa quế còn dư lại trong đĩa, giọng nói Tần Tuần không
tự giác nâng cao âm điệu, “Đồ trong đĩa phu nhân cầm là cho tướng quân ăn
sao?”
Thẩm Xu gật đầu, “Có vấn đề gì sao?”
Tần Tuần nhíu mày, trong lòng cân nhắc một lúc lâu sau mới mở miệng nói,
“Không có việc gì, nếu phu nhân không có việc gì phân phó, vậy thuộc hạ đi
trước.
”