Lâm Đại Chu Xảo liền đến nhà Lâm phụ Lâm mẫu.
Lâm phụ Lâm mẫu dùng cơm xong, chuẩn tắt đèn ngủ, thì thấy tiếng gõ cửa.
Lâm phụ khoác áo choàng mở cửa, thấy là đại nhi tử và đại nhi tức nhà , liền cho .
“Nếu thì bảo vợ lão nhị cùng các con , và các con tuổi cũng còn trẻ nữa. Đi sợ chê vệ sinh” Cha Lâm từ chối, .
“ , đại nhi tức. Tài nấu nướng của con cũng đấy, trừ cha con , thật sự món nào!” Lâm mẫu mặt đầy vẻ sầu muộn, tự hỏi học nấu ăn chứ!
“Cha , để hai cùng là để giúp một tay, cơm canh đều do A Xảo . Mẫu cứ giúp thái rau là , phụ thì đợi khách ăn xong dọn dẹp vệ sinh, rửa bát là !” Lâm Đại khuyên nhủ.
Lâm phụ Lâm mẫu vẫn dám, hai gần bốn mươi tuổi , trồng ruộng cả nửa đời mà từng buôn bán nhỏ, sợ hỏng việc của đại nhi tử và đại nhi tức.
“Ôi! Thật đáng thương ba đứa trẻ”
“Nhỏ như việc nặng nhọc như thế, còn thể cao lên .”
“Đặc biệt là Đoàn Đoàn a, mới khỏe lâu, thật đau lòng cho hai đứa , ôm chiếc khay ăn còn lớn hơn cả để dọn dẹp”
Hiểu cha ai bằng con, Lâm Đại bày cảnh đáng thương , hai lão liền đồng ý, nhưng sống chết chịu nhận tiền công.
Hai Chu Xảo liền thương lượng, đợi đến Tết khi cho tiền dưỡng lão sẽ nhét thêm một chút, may thêm mấy bộ y phục mới.
Trong tiệm trứng cũng còn nhiều, trứng đặt ở huyện thành hai văn tiền mua ba quả, nhưng họ thu ở trong thôn thì chỉ cần một văn mua hai quả.
Thế là hai liền chia gõ mấy nhà, thu gom một ít trứng trở về.
Ngày hôm , trời còn sáng, Lâm phụ Lâm mẫu đến cửa nhà Lâm Đại.
“Cha , hai cả đêm ngủ ? Dậy sớm !” Lâm Đại ngáp đón .
“Làm ăn buôn bán đương nhiên dậy sớm !” Hai đồng thanh .
Lâm Đại cũng để ý hai họ, thẳng bếp nấu một ít cháo, luộc trứng trắng, hấp mấy cái bánh bao mang .
“Cha , hai ăn , xem bọn trẻ tỉnh .” Lâm Đại đặt thức ăn lên bàn xong, cũng đợi hai từ chối liền bỏ .
Cha cái tật , sáng sớm dậy nổi, nếu việc gì thì thà ăn sáng cũng ngủ thêm một lúc.
Mèo Dịch Truyện
Chu Xảo thấy tiếng gõ cửa liền tỉnh dậy. Nàng tiên giúp Lâm Bình Lâm Ninh còn đang mơ màng nhưng tỉnh ngủ mặc y phục, ngay đó bế Lâm Đoàn lên, khoác xong y phục cho nàng. Lâm Đoàn vẫn đang ngủ, mặc cho Chu Xảo tùy ý sắp xếp cũng tỉnh.
Mấy ăn sáng xong, bế Lâm Đoàn đang ngủ say đặt lên chiếc xe lừa trải sẵn rơm khô và chăn nệm, liền hướng huyện thành mà .
“Bọn trẻ theo lớn chịu khổ, đợi một thời gian nữa tìm một căn nhà gần đó thuê lấy, thì về về nữa” Lâm Đại ba tiểu oa nhi đang ngủ say xe lừa trầm tư .
“Ừm, , .” Chu Xảo vì Lâm phụ Lâm mẫu ở đây, sợ lão nhân cho rằng họ tiêu tiền hoang phí, nên dám nhiều.
Lâm phụ Lâm mẫu cũng gì, cũng đau lòng cho cháu trai cháu gái dậy sớm vất vả đường xa. Dù thì bản họ cũng còn dậy nổi.
Đến tiệm, liền bắt đầu bận rộn chuẩn , những món đặt từ hôm qua cũng đến. Chu Xảo cùng tiểu ca giao rau giao thịt thanh toán tiền xong, liền bắt đầu chuẩn nguyên liệu.
Lâm Đại, Lâm phụ, Lâm mẫu cũng cùng theo sự chỉ huy của Chu Xảo.
Ba đứa trẻ xe lừa đều ngủ say. Người lớn cũng còn gọi tỉnh. Bọn trẻ mấy ngày nay cũng mệt mỏi cực độ.
Sau quầy hàng, chăn nệm trải sẵn, ba đứa trẻ bế . May mắn nhờ nơi rộng rãi, ba đứa trẻ con nhỏ bé, nếu chẳng chen chúc .
Hôm nay, mỗi loại rau đều một trăm năm mươi suất, thịt kho tàu một trăm suất, trứng kho 450 quả, đậu phụ khô một trăm suất, thêm một trăm suất lạp xưởng kho (tám văn một cây).
Số lượng món ăn hôm nay quả là một công trình lớn.
hôm nay đông , ngờ xong nhanh hơn hôm qua một chút.
Món ăn đặt quầy hàng ở tiền sảnh, Lâm phụ thấy năm sáu cỗ xe ngựa dừng cửa quán ăn nhà .
“Đại ca, mau đây, khách!” Lâm phụ hoảng hốt chạy nhà bếp gọi con trai mau tiếp khách, còn thì trốn bếp.
“Cha, trốn gì, khách đến tưởng chúng chuyện gì khuất tất!” Lâm Đại dở dở , đành ngoài tiếp khách .
Một tiểu tư vận áo vải xanh bước đến mặt: “Đây là Lâm Gia Thực Phố ? Hôm qua tiểu công tử nhà đặt món ở chỗ các vị ?”
“Phải, , , mau mời !” Lâm Đại thấy đại chủ nhân đến, vội vàng chào hỏi.
Trên xe ngựa lục tục bước xuống hơn hai mươi , già , trẻ .
Lâm Đại mà thầm nghĩ, e rằng Vương tiểu công tử gọi cả nhà tới .
Quán ăn suýt chút nữa chứa nổi nhiều như .
“Lão phu nhân, chúng nên đổi chỗ khác ăn ?” Một nữ tử mặc bộ cẩm y thêu sen xanh biếc điểm kim tuyến, khoác áo đối khâm bằng lụa mềm hoa văn tròn màu chàm .
“Thôi , chỗ mà Hằng ca thì sai , khẩu vị của kén chọn lắm. Đã đến thì cứ nếm thử .” Lão phu nhân vỗ vỗ tay nữ tử, tìm một cái bàn xuống.
Những còn cũng đều xuống, tiểu tư với Lâm Đại: “Chủ quán, hãy mang tất cả các món ăn của quý quán lên, mỗi một phần”
Lâm Đại khỏi : “Tiểu ca, mỗi sáu món e rằng ăn hết . Quán phân lượng khá lớn, là gọi ít món hơn chút?”
“Phụt, lão ca cần lo lắng, chủ tử ăn hết thì còn chúng , những hạ nhân đây. Ngài cứ yên tâm mà !” Nói liền lấy một nén kim nguyên bảo một lạng vàng đưa cho Lâm Đại.
“Lão ca, đây là tiền cơm, tiền dư xin biếu ngài tiền thưởng” Tiểu tư xong liền lui về phía lão phu nhân.
Lâm Đại và Chu Xảo vội vàng múc món , bưng cho những vị đại chủ nhân .
“Quả nhiên ngon! Lão sống bấy lâu nay, đây là đầu tiên ăn món ăn chế biến theo cách ! Tuyệt vời, tuyệt vời!” Lão phu nhân tuổi tác cao, mỗi món chỉ ăn vài miếng dừng .
những quyến mà bà mang theo thì khác hẳn, từng đều bất chấp hình tượng thục nữ, phong thái quý ông, tay lia lịa gắp thức ăn, nhanh đến nỗi gần như xuất hiện tàn ảnh.
Sau khi ăn xong, nhà họ Vương còn gói mang về ba mươi suất với sáu loại món ăn kèm đồ ăn vặt.
Trong nhà vẫn còn những khác hôm nay đến. Mang về cho họ nếm thử.
Hôm nay chỉ riêng những đại chủ nhân tiêu thụ năm mươi sáu suất.
Không lâu khi nhà họ Vương rời , tiếng chuông cửa mới vang lên.
Lại là một buổi trưa bận rộn, món ăn hôm nay cũng bán hết từ sớm.
Những ăn hôm qua, một đồn mười, mười đồn trăm.
Hôm nay đến còn đông hơn.
Chín mươi bốn suất còn căn bản đủ bán.
Người ăn thì hớn hở khoe khoang với bạn học rằng món khoai tây ngon đến nhường nào.
Kẻ ăn thì Chu Xảo và Lâm Đại với ánh mắt càng thêm oán hận.
“Ông chủ, ngày mai thêm nhiều hơn nữa!”
” đúng đúng, , một phu tử kéo dài giờ học, đến đây tranh cũng chẳng tranh !”
Lâm Đại và Chu Xảo phụ họa: “Yên tâm, yên tâm, ngày mai chắc chắn đều ăn”
Hai bất giác lau mồ hôi, bật .
Mấy dọn dẹp xong thì trời tối.
Đầu tiên là đưa Lâm phụ, Lâm mẫu về.
Mấy bắt đầu hớn hở đếm tiền.
“Một văn, hai văn, ba văn, bốn văn, năm văn”
Nguồn: Sưu tầm