Bệnh viện tâm thần? Chu Thiến sửng sốt. Chỗ đó không phải là nơi nên đến.
Nghĩ lại, người anh kia vẻ mặt ngoan lệ, loại chuyện này chưa biết chừng hắn
ta cũng dám làm lắm.
chủ nhân của khối thân thể này thật sự từng có lần làm trò giả ngây giả dại
Chu Thiến lau nước mắt, trong lòng vô cùng uể oải. Cô nói với cậu ta:
– Muộn thế này rồi, cậu chắc cũng mệt, đi về trước đi. Tôi muốn một mình
yên tĩnh một chút
Cậu ta đứng lên, hai mắt tối đen lộ ra vẻ đồng tình nói:
– Được, chị dâu nghỉ ngơi cẩn thận
Cậu ta đi rồi, Chu Thiến thở dài, sau đó vùi đầu vào chăn. Cô phải bình tĩnh suy
nghĩ.
Đầu tiên, đã xảy ra chuyện gì?
Cô bị tai nạn xe, người đâm cô chính là chủ nhân của cơ thể này, Tống…
Tống tiểu thư (Chồng cô ta có nhắc đến tên một lần nhưng Chu Thiến quên
rồi). Hơn nữa, vì lần đụng xe này mà linh hồn của Chu Thiến bám vào người
Tống tiểu thư
Vậy linh hồn của Tống tiểu thư ở đâu?
Hẳn là ở trong cơ thể cô rồi, bởi vì cô bị đâm thành người thực vật nên không
có tỉnh lại
Có nên nói ra chân tướng không?
Thật ra Chu Thiến đã nói nhưng bọn họ không tin, nếu đổi là cô cô cũng không
tin, không thể tưởng tượng. Cho nên cô cũng chẳng định tiếp tục kiên trì nữa.
Hơn nữa hình như quan hệ giữa Tống tiểu thư này với chồng mình không được
tốt cho lắm. Nếu chọc giận hắn ta, tống Chu Thiến vào viện tâm thần thì cô
đúng là chết chắc.
Nhưng về sau phải làm thế nào?
Trước khi “Chu Thiến” tỉnh lại, đành phải đi bước nào tính bước đó.
Nghĩ thông suốt rồi, Chu Thiến cũng không lo lắng nhiều, cảm giác buồn ngủ
ập đến. Khi tỉnh lại, một người đàn bà hơn 40 tuổi, ăn mặc khéo léo, vẻ mặt
nghiêm túc bưng đồ ăn sáng đến, bà nói:
– Phu nhân, ăn sáng đi, chút nữa, mẹ cô sẽ đến thăm
Phu nhân?!
Chu Thiến ở là phòng bệnh riêng, lại có người hầu hạ, gọi cô là phu nhân, có
phải nhà Tống tiểu thư này rất nhiều tiền! Nhận thức được điều này khiến cô
vui vẻ vô cùng, vậy là cô có thể trải nghiệm cuộc sống của người lắm tiền rồi.
Chu Thiến ăn bữa sáng
Cô ăn sáng xong được một lúc thì có một người phụ nữ đi vào. Bà khoảng
chừng hơn 50 tuổi. Mặc một bộ váy màu xanh đậm bằng tơ lụa, ngực dùng
kim tuyến thêu hoa, nhìn trông vừa hoa lệ lại vừa cao quý. Phía sau bà là một
người phụ nữ khác ăn mặc giản dị, có vẻ lớn tuổi hơn bà
Bà nói với Chu Thiến:
– Lần này chọc giận cha con rồi
Đại khái bà là mẹ đẻ của Tống tiểu thư.
Bà ngồi xuống ghế bên cạnh giường, người phụ nữ khi nãy bưng trà lên cho bà.
Tống phu nhân bưng chén trà lên nhấp một ngụm, không ngẩng đầu lên nói
tiếp:
– A Dung, sao chỉ có mình cô? Hi Thành đâu?
A Dung kia mặt không đổi sắc nói:
– Cậu chủ đi làm rồi
Tống phu nhân hừ một tiếng rồi không để ý đến bà nữa
Bà buông chén trà nhìn Chu Thiến, nhíu mày:
– Sao lại không cẩn thận như thế? Lái xe đâm người, báo chí, Internet đều
đưa tin! Cái gì mà phu nhân nhà giàu oán hận uống rượu rồi đâm phải người
qua đường…Tuy không nói rõ tên họ nhưng những người biết hai nhà Tống
Triệu ai mà không biết! Ba con giận đến một ngày không ăn cơm. Ai… mất hết
mặt mũi.
Chu Thiến không khỏi kinh ngạc, đây thật sự là mẹ đẻ của Tống tiểu thư sao?
Từ lúc vào phòng đến giờ, nói này nói nọ, chẳng những không hỏi xem con gái
có khỏe không mà ngược lại còn như đang chỉ trích con gái khiến bà mất mặt.
Chu Thiến nhìn bà nói:
– Cháu không nhớ rõ về bác lắm? Xin hỏi, bác là mẹ đẻ cháu sao?
Đối với Tống phu nhân, cô thực sự không biết nên nói thế nào.
Tống phu nhân nhìn Chu Thiến, khuôn mặt trắng mịn đầy vẻ kinh ngạc, nói:
– Thiệu Lâm, con làm sao thế?
Chu Thiến kiên trì nói:
– Cháu không nhớ rõ chuyện trước kia, cháu cũng không nhớ bác.
Tống phu nhân hồ nghi nhìn cô, trầm giọng nói:
– Thiệu Lâm, con định đùa cái gì nữa? Con gây họa còn chưa kịp giải quyết,
đừng gây chuyện nữa!
Lại một người không tin. Tống Thiệu Lâm này làm người thật thất bại, ngay cả
mẹ đẻ cũng không tin tưởng cô ta!
Cũng đúng, say rượu lái xe có thể là người tốt được sao? Lòng Chu Thiến căm
giận. Cô cố gắng che dấu sự tức giận trong lòng, cố gắng dùng vẻ mặt chân
thành nhất nói:
– Cháu không đùa. Cháu thực sự không nhớ rõ! Vì sao mọi người không tin
tưởng cháu? Cháu không biết nên làm gì bây giờ?
Nói xong, Chu Thiến òa khóc. Đây không phải diễn, quả thật, cô rất hoảng loạn.
Cô vạn phần hận Tống Thiệu Lâm, đều là cô ta hại Chu Thiến thành ra thế này.
Tống phu nhân giật mình, cũng kích động theo, bà nói với người phụ nữ theo
sau:
– Quế Lan, đi gọi bác sĩ đến!
Chu Thiến nhỏ giọng khóc nức nở, trong lòng bồn chồn. Gọi bác sĩ đến, không
lòi đuôi chứ?
Bác sĩ tiến vào giúp cô kiểm tra, hỏi rõ tình huống rồi gọi Tống phu nhân ra
ngoài. Khi bà đi vào, ánh mắt có chút thương tiếc. Bà nắm tay Chu Thiến nói:
– Thiệu Lâm, đến cả mẹ con cũng không nhớ sao?
Cô lắc đầu.
Bà lại gọi người phụ nữ đằng sau:
– Thế còn Quế Lan? Chẳng phải con thích nhất Lan tẩu sao? Không có ấn
tượng gì hết sao?