Vợ Nhà Hào Môn

Chương 5



Sẵn sàng

Hai người ngồi trên ghế ở hành lang, Tiểu Mạt ngồi cạnh Chu Thiến, miệng

không ngừng thì thầm.

Chu Thiến không thể nhịn được nữa:

– Cậu nói xong chưa thế?

Cô liếc nhìn Chu Thiến rồi lại quay đi:

– Thật chẳng quen, nhìn khuôn mặt này nói chuyện cũng mất tự nhiên

Chu Thiến chậm rãi quay mặt Tiểu Mạt lại:

– Cậu quen dần đi! Mình cũng chẳng quen! Lúc soi gương, vừa ngẩng đầu

đã gặp người khác. Có cách gì đâu? “Mình” còn chẳng biết bao giờ sẽ tỉnh lại,

có lẽ “mình” vừa tỉnh lại thì hồn sẽ về với xác.

– Trời ạ! Cô xoa trán

– Cha mình đâu?

– Mấy hôm nay chú ấy đều không ngủ, mình bảo chú về phòng trọ của bọn

mình nghỉ tạm

Cô đột nhiên thấp giọng nói:

– Những người đâm phải cậu thật khó lường! Bọn họ sai người nói với cha

cậu, chỉ cần có thể áp chế chuyện này thì sẽ mời bác sĩ tốt nhất chữa trị cho

cậu, tiền thuốc men họ trả. Hơn nữa, sẽ bồi thường 100 vạn, 100 vạn đó.

Nếu cậu chết, phi phi phi, mình nói là nếu, bọn họ sẽ bồi thường thêm 100

vạn nữa. Mẹ kế cậu nghe được mắt sáng bừng.

Một trăm vạn thật sự không phải con số nhỏ. Có nó, cha cô sẽ mua được nhà

lớn hơn mà ở, không cần ba người chen chúc trong căn hộ nhỏ có 20 m2 nữa.

Bọn họ cũng chẳng cần vì lớn tuổi không tìm được việc mà lo lắng, không cần

buồn bã vì học phí của em trai cô.

Khi Chu Thiến 8 tuổi, mẹ cô qua đời. Cha cô gà trống nuôi con, chẳng giàu có

gì vất vả lắm mới lấy được mẹ kế cô làm cùng xí nghiệp. Nhưng chẳng lâu sau,

xí nghiệp đóng cửa. Cha cô sống thật sự rất vất vả. Nếu có thể cho tuổi già

của ông được thoải mái, coi như đây là an ủi lớn nhất trong cơn biến cố này

với Chu Thiến.

Chu Thiến thở dài:

– Cha mình đồng ý rồi sao?

Vẻ mặt Tiểu Mạt đầy kính trọng:

– Cha cậu không để ý đến mẹ kế cậu, chỉ nghiêm nghị nói “tôi không thể

đem mạng của con gái tôi để đổi lấy tài lộc. Người hại con gái tôi nhất định

phải chịu trừng phạt”

Chu Thiến nóng nảy:

– Nói thì thế nhưng mình sẽ ngồi tù đó! Tiểu Mạt, cậu nói xem mình có nên

nói sự thật cho cha không?

Tiểu Mạt đảo mắt rồi nghiêm túc nói:

– Tuyệt đối không được nói. Cha cậu biết thì mẹ kế cậu cũng biết. Mẹ kế

cậu biết thì cả thiên hạ cũng biết! Đến lúc đó, không chừng cậu sẽ thành đối

tượng nghiên cứu khoa học, thành quái nhân cả người cắm đầy dây nhợ.

Khóe miệng Chu Thiến giật giật. Cô sai rồi, cần gì trưng cầu ý kiến của Tiểu

Mạt! Chu Thiến nói:

– Vậy cậu đi thuyết phục cha đi! Bây giờ mình không tiện ra mặt. Ông nhìn

thấy mình thế này không chừng giếc mình mất. Chờ thêm đoạn thời gian

nữa, tâm tình bình ổn mình đến thăm cha

Cha tuy yêu thương cô nhưng sẽ có cách để thuyết phục. “Cô” còn cần tiền trả

viện phí, em trai còn cần tiền họa. Có Tiểu Mạt và mẹ kế khuyên bảo, cha sẽ

đổi ý.

– Phu nhân

Dung tẩu từ hành lang bên kia đi tới nói:

– Cậu chủ đến rồi

– Phu nhân? Tiểu Mạt kinh ngạc nhìn cô.

Chu Thiến đứng lên, bất đắc dĩ cười cười:

– Đúng vậy! Mình có chồng!

Chu Thiến quay về phòng, đẩy cửa ra đã thấy bóng người con trai cao lớn quay

lưng về phía cô, anh ta đứng trước cửa sổ thủy tinh. Ánh mặt trời xuyên qua

lớp cửa kính khiến người anh như có lớp hào quang.

Từ Tống phu nhân, Chu Thiến biết được tên của anh ta – Triệu Hi Thành

Anh nghe có tiếng động, xoay người lại.

Cả người như người mẫu, mặc bộ âu phục màu đậm chỉ nhìn đã bất xa xỉ.

Giống như pho tượng Hi Lạp, lông mày đen rậm, hai mắt đen nhánh. Dưới ánh

chiều tà, mà hắn đứng ngay giữa ánh hào quang, khiến người ta nhìn choáng

váng.

Họa thủy, họa thủy! Về sau cô phải sống với người đàn ông này sao? Cùng

nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ… mặt cô nhất thời nóng rực, tim đập loạn.

Bình tĩnh, bình tĩnh! Cô không thể bị sắc đẹp quyến rũ, cô còn Tần Tranh, cũng

không được đứng núi này trông núi nọ! Với tình yêu, cô là người rất chung

thủy.

Nhưng với gương mặt đẹp đẽ của anh ta, cô vẫn lén lút nuốt nước miếng. Ừm…

chỉ là nhìn thôi… Chỉ là nhìn, thuần túy chỉ là thưởng thức thôi!

So với vẻ nhiệt tình của cô, anh ta mặt âm trầm, ánh mắt nhìn Chu Thiến lạnh

như băng. Giọng nói không lớn nhưng đầy sự giận dữ:

– Cô đi gặp người bị thương?

Người đẹp tính xấu. Trong tiểu thuyết chẳng phải hay miêu tả về đàn ông như

thế sao? Cho nên cô quyết định tha cho anh. Cô cười với anh, nụ cười của cô là

luyện mà có, khi làm việc ở thẩm mỹ viện, với những khách hàng hay gây khó

dễ, cô đều cười sáng bừng như hoa. Cho nên khách hàng tìm đến cô nhiều

nhất, thành tích tốt nhất! Lợi hại chưa!

Giờ cô lại dùng chiêu này, tươi cười nói với anh:

– Xảy ra chuyện này, tôi vẫn phải đến hỏi thăm chứ!

Anh giật mình, lập tức rít gào:

– Cô có đầu óc không? Giờ là lúc hỏi thăm sao? Cô xuất hiện chỉ khiến bọn

họ thêm kích động! Cô muốn ngồi tù à?

Sao anh ta cứ động một tí là mắng cô. Có người đối xử với vợ mình thế sao?

Quan hệ vợ chồng của bọn họ tệ đến mức này?

Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Chu Thiến vội trấn an anh ta:

– Không đâu không đâu! Vừa rồi tôi đến xin lỗi bọn họ, xin bọn họ tha thứ,

bọn họ có lẽ thấy tôi thành tâm nên đáp ứng sẽ suy nghĩ điều kiện của anh rồi

Anh ta nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, ngực hơi hơi phập phồng, qua một lúc,

anh ta lạnh lùng nói:

– Giờ cô xuất viện đi, về nhà nghỉ. Đỡ gây phiền phức cho tôi nữa!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.