Ôn Mạn à, nhìn ngươi giữa không ít người thế này, ngươi biết bộ dáng của ngươi tựa như là một chú thỏ con lạc vào hang sói không? Ôn Mạn đắng chát cười một tiếng, nàng nào có tâm tình nghĩ những thứ này? Nàng bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Bạch Vi sợ choáng váng, một bên vì nàng rót rượu một bên khuyên nhủ:
“Uống ít một chút thôi mà, nếu ngươi uống say thì ta không có cách nào cùng Nguyễn Di bàn giao đâu! Nàng quản ngươi nghiêm lắm.”
Ôn Mạn hoảng hốt một chút.
Nàng chợt nhớ ra nàng hiện tại đang ở cùng Hoắc Thiệu Đình, tối nay nàng còn phải nấu cơm cho hắn…
Ôn Mạn uống nửa chén rượu, lá gan biến lớn hơn lại có chút oán giận! Tối hôm qua nàng làm cơm, vậy mà hắn không ăn.
Không thèm làm nữa! Dù sao hắn tìm nàng trở về, đâu phải là vì nấu cơm…
Ôn Mạn uống gần non nửa bình rượu tây, nàng uống đã nửa say, gục xuống bàn lẩm bẩm:
“Bạch Vi, ta không cam tâm!”
Trước đây bị Cố Trường Khanh thao túng, hiện tại Đinh Chanh lại hãm hại nàng.
Nàng Ôn Mạn dựa vào cái gì phải để những người này tùy ý bóp tròn xoa dẹt? “Ta muốn đi kiện Đinh Chanh.”
Bạch Vi vẫn luôn không dám uống quá nhiều, chỉ sợ không kham nổi Ôn Mạn khi say, lúc này nghe Ôn Mạn nói nàng đau lòng dỗ dành:
“Đi, chúng ta đi kiện nàng.”
Ôn Mạn đã nửa say, vậy mà còn có thể mở website lưu trữ ghi chép của trường, nói muốn lưu lại chứng cứ.
Bạch Vi vừa bực mình vừa buồn cười:
“Say thành ra dạng này mà vẫn rất biết giải quyết công việc đấy.”
Ôn Mạn loay hoay một trận rồi liền say đến ngủ thiếp đi.
Bạch Vi trợn tròn mắt.
Nàng vỗ vỗ mặt Ôn Mạn:
“Ôn Mạn?”
Ôn Mạn mơ hồ nghe thấy có người gọi nàng, rất giống giọng đàn ông trong mơ.
Nàng mắt nhắm dần lại, khẽ cắn môi đỏ mọng, thốt ra giọng ngọt ngào:
“Hoắc Thiệu Đình, kỳ ‘nghỉ lễ’ của ta đến rồi…
Không có cách nào khác hầu hạ ngươi.”
Bạch Vi như nghe thấy sấm sét giữa trời quang, sắc mặt cứng đờ.
Trời! Nàng vừa nghe thấy cái gì thế này! Hoắc Thiệu Đình, kỳ nghỉ lễ, hầu hạ…
Lượng thông tin khủng khiếp thật! Bạch Vi trong lòng thầm kêu ‘Ngọa thảo! Ngọa thảo!’ liên hồi, nàng thô lỗ lắc Ôn Mạn:
“Tỉnh…
tỉnh dậy đi…
Ta hỏi ngươi rốt cuộc ngươi cùng Hoắc Thiệu Đình là chuyện gì xảy ra vậy hả?”
Con ngươi của Ôn Mạn nheo lại thành một đường mỏng, mắt nàng long lanh ướt át, trông rất mê người.
“Muốn biết ư?”
“Nói nhảm!”
Ôn Mạn úp mặt trắng nõn sạch sẽ lên khuỷu tay, lúng búng nói:
“Hắn có phải hay không dáng dấp đẹp mắt, vóc người lại đẹp, còn rất biết ‘yêu’…
Bạch Vi, ta cảm thấy tuyệt đối không lỗ chút nào.”
Bạch Vi thật muốn mắng chửi người.
Lúc này điện thoại di động của Ôn Mạn reo lên, Bạch Vi vừa làu bàu chửi thầm vừa lật điện thoại xem.
Vừa nhìn cuộc gọi đến, đúng là Hoắc Thiệu Đình! Bạch Vi trợn tròn mắt, nàng không thể bình tĩnh nổi…
Thì ra Ôn Mạn thật sự cùng Hoắc Thiệu Đình có một chân rồi a!
Trong lòng Bạch Vi như có vạn đầu ‘thảo nê mã’ chạy vụt qua.
Nàng kiên trì nhấc điện thoại.
Tiếng nói của Hoắc Thiệu Đình trầm ấm từ tính, pha theo chút khàn khàn:
“Sao không ở nhà? Đi đâu vậy?”
Bạch Vi nhìn Ôn Mạn.
Trời ạ! Đúng là bị ‘thịt’ sạch sành sanh! Nàng cứ thắc mắc sao chú Ôn đột nhiên không sao, lại thêm Cố Trường Khanh đột nhiên cũng biến thành một đống rắc rối cần dọn dẹp.
Hóa ra đều là do bàn tay của Luật Sư Hoắc ra tay.
Vị ‘Diêm Vương’ trong giới luật chính trị lại dùng một người phụ nữ để ra mặt, quá là có ấn tượng đặc biệt.
Bạch Vi cực kỳ biết cách diễn xuất, nàng cố ý nặn ra giọng mỏng manh nói:
“Luật Sư Hoắc à, ta là Bạch Vi đây!…
Ừm, là bạn học đại học của Ôn Mạn, chúng ta thấy nhau rồi đấy ạ! Đúng đúng…
Nàng đang ở cùng ta, đang rất đau lòng vừa khóc vừa gào lại uống rất nhiều rượu.”
Hoắc Thiệu Đình vừa về nhà, lúc này hắn đứng cạnh cửa sổ kính lớn sát đất, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo lỏng cà vạt.
Động tác đơn giản nhưng lại ưu nhã và đẹp mắt.
Nghe Bạch Vi nói, hắn nhíu mày lại:
“Uống rượu? Nàng thế nào rồi?”
Bạch Vi khẽ thở dài một tiếng, bắt đầu thêu dệt câu chuyện.
“Luật Sư Hoắc, ngươi là thật không biết hay giả không biết? Ôn Mạn vì lòng yêu tha thiết dành cho ngươi mà cùng Cố Trường Khanh trở mặt hoàn toàn! Này đây, tình cũ của Cố Trường Khanh tình cờ lại là bạn học chúng ta và là đồng nghiệp của Ôn Mạn, ra sức bôi nhọ Ôn Mạn…
Ôn Mạn rất thích trẻ con, nàng khổ sở vô cùng.”
Nàng nói lẫn lộn thật giả, nói xong lời cuối cùng Bạch Vi lại có chút nghẹn ngào.
Đoạn tình cảm kia đã làm tổn thương Ôn Mạn quá nhiều.
Hoắc Thiệu Đình trầm mặc hồi lâu, Bạch Vi mới phát giác chính mình nói lỡ miệng, nàng không cẩn thận vạch trần chuyện xấu của Cố Trường Khanh, liệu có liên lụy đến Ôn Mạn không? Nàng đang lo lắng thì Hoắc Thiệu Đình mở lời:
“Các ngươi ở đâu?”
Bạch Vi không dám hỏi nhiều, vội vàng nói địa chỉ.
Cúp điện thoại, Bạch Vi thần sắc có chút phức tạp.
Nàng từng giúp Ôn Mạn nhưng thực sự không ngờ Ôn Mạn có thể có được Hoắc Thiệu Đình, một nhân vật quyền lực bậc nào ở B Thị, cao không thể với tới! Hồi trước có một người vô danh đi theo tham gia một buổi tiệc, tự cho là có cơ hội gả vào nhà giàu, cuối cùng lại ngay cả một tấm danh thiếp của Luật Sư Hoắc cũng không lấy được.
Chuyện này biến thành trò cười trong giới giải trí! Bạch Vi khẽ bóp má Ôn Mạn, nở nụ cười vừa hiền hậu vừa đắc ý như mẹ già:
“Thật tiền đồ quá đi!”
Ha ha, có cơ hội và tài nguyên như vậy mà không biết dùng thì đúng là đồ ngốc! Bạch Vi ngay sau đó liền gọi điện thoại, thông báo cho bạn học và các mối liên lạc.
Thứ bảy cuối tuần họp mặt bạn học, ta và Ôn Mạn đều tham gia..
Đúng thế! Ôn Mạn cũng đến!.
Sao lại không đến? Người trong sạch sợ gì không trong sạch! …
Nói xong những điều này, Bạch Vi mừng khấp khởi đặt điện thoại xuống.
Ha ha…
Có không ít người muốn xem Ôn Mạn làm trò cười đấy.
Tạm thời cứ để các nàng vui vẻ mấy ngày đi, đến lúc đó ta sẽ dọa cho các nàng sợ chết khiếp! Bạch Vi đang đắc ý thì Hoắc Thiệu Đình đến.
Hắn vẫn mặc trang phục công sở trang trọng.
Áo sơ mi xám nhạt, quần tây dài màu đen.
Phần ngực cơ bắp vồng lên, eo lại rất nhỏ, đúng chuẩn eo ‘chó đực’.
Còn đôi chân dài kia, đủ để Ôn Mạn ngắm nghía cả năm trời! Đại khái khí chất của hắn quá mạnh, âm nhạc xung quanh tựa hồ cũng nhỏ lại không ít, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hắn.
Hoắc Thiệu Đình từ nhỏ đã quen bị chú ý nên chẳng hề để tâm.
Hắn tìm đến Bạch Vi và Ôn Mạn.
Bạch Vi tỉnh táo, còn Ôn Mạn thì tựa người vào bàn ngủ thiếp đi.
Quán bar ồn ào đinh tai nhức óc, xung quanh tràn ngập mồ hôi cùng hormone, nhưng khuôn mặt nhỏ của Ôn Mạn trong bóng tối vẫn trắng nõn đến phát sáng, chiếc váy màu xanh bạc hà trên người nàng càng tôn lên vẻ sạch sẽ.
Hoắc Thiệu Đình gật đầu chào Bạch Vi, rồi xoay người ôm lấy Ôn Mạn.