“Luật Sư Hoắc, cuộc họp đã chuẩn bị xong.”
Đêm khuya, nhà trọ.
Ôn Mạn nằm sấp trước bàn ăn, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng.
Trên mặt bàn, điện thoại rung mấy lần.
Ôn Mạn giật mình tỉnh giấc.
Nàng mở điện thoại ra mới biết đêm nay hắn không về được.
Nhìn chăm chú tin nhắn thật lâu, nàng chầm chậm dọn dẹp hết bàn ăn, lại vào phòng tắm xả hết nước trong bồn.
Nước đã ngâm tinh dầu giờ đã nguội ngắt.
Ôn Mạn sau khi rửa mặt qua loa thì lên giường, rõ ràng đã mệt mỏi rã rời vậy mà nàng lại ngủ không được, có lẽ thật sự là vậy.
Nàng lúc nào cũng nghĩ về hắn!
Ngủ gà ngủ gật đến sáng hôm sau, Bạch Vi gọi điện thoại tới.
Ôn Mạn ngồi dậy nghe điện thoại, giọng nói có chút khàn.
Bạch Vi trêu chọc nàng:
“Đã gần 10 giờ rồi mà Ôn Mạn ngươi còn đang ngủ sao? Luật Sư Hoắc có nhu cầu lớn đến vậy sao?”
Ôn Mạn đỏ mặt.
“Nói bậy! Hoắc Thiệu Đình tối qua không có về.”
Bạch Vi bỏ qua cho nàng:
“Được được được, ta chỉ nhắc nhở ngươi nên sửa soạn trang phục một chút cho thật đẹp.
Tối nay sẽ có một trận ‘chiến đấu’ ác liệt đấy! Mặc dù sau này chúng ta không nhất định sẽ tiếp tục làm nghề giáo viên, nhưng không thể để cô ta tạt nước bẩn vào người được.”
Ôn Mạn rất cảm động.
Từ khi chuyện trong nhà xảy ra đến giờ, Bạch Vi vẫn luôn ở bên cạnh nàng, nàng khẽ nói:
“Cám ơn ngươi Bạch Vi.”
Bên kia, Bạch Vi hút một hơi thuốc dài, ho khẽ:
“Không cần cảm động đến mức buồn nôn vậy đâu! Này, chờ ngươi phất lên rồi thì đừng quên đứa bạn nghèo khó này nhé!”
Ôn Mạn mỉm cười.
Cúp điện thoại, nàng nhớ tới việc Hoắc Thiệu Đình đã cho nàng leo cây.
Ôn Mạn cắn môi cầm lấy điện thoại, giúp Hoắc Thiệu Đình mua một bữa ăn nguyên bộ bổ dưỡng tráng dương.
Làm một chuyện hơi ‘xấu’, nàng lại cảm thấy tâm trạng đặc biệt tốt, lăn lộn trên giường mấy vòng.
Nàng không làm gì cả, chỉ chờ đợi Luật Sư Hoắc hồi đáp.
Ước chừng nửa giờ sau, Hoắc Thiệu Đình gửi tới một tin nhắn Wechat.
Ban đêm ta sẽ cho ngươi biết, ta có cần cái này hay không! Ôn Mạn nhìn điện thoại đỏ mặt nóng tai.
Nàng khẽ gõ xuống mấy chữ.
Ngươi cứ việc đến đi! Gửi xong, nàng không thèm để ý nữa, ăn chút gì đó xong thì bắt đầu ngâm mình trong bồn tắm để tẩy tế bào chết, gội đầu, dưỡng tóc, đắp mặt nạ…
Ôn Mạn cảm thấy mình cả đời chưa bao giờ sửa soạn long trọng như vậy.
Ôn Mạn quấn khăn tắm đi vào phòng thay đồ, chọn lấy một chiếc đầm ngắn màu tím sẫm.
Kiểu dáng đơn giản.
Bên ngoài lớp tơ tằm ôm sát cơ thể, phủ thêm một tấm lụa mỏng.
Màu tím sẫm làm tôn lên làn da trắng như tuyết của Ôn Mạn, toát thêm vài phần nét duyên dáng trưởng thành.
Ôn Mạn sấy tóc thành kiểu hơi xoăn, lại dành thêm nửa tiếng để trang điểm.
Chuẩn bị xong xuôi, nàng nhìn mình trong gương.
Đẹp hơn nàng tưởng tượng rất nhiều!
Khuôn mặt Ôn Mạn ửng hồng, nàng tưởng tượng ra cảnh mình mặc bộ đồ này cùng Hoắc Thiệu Đình ôm hôn…
Chỉ nghĩ đến thôi đã vô cùng mong đợi rồi!
Thời gian không còn sớm, Ôn Mạn chuẩn bị bắt taxi đi.
Nhưng khi nàng vừa xuống lầu, chỉ thấy trước cửa dừng lại một chiếc McLaren màu đen, một đôi chân dài đang dựa vào cạnh chiếc xe đắt tiền.
Bộ vest kiểu Anh cổ điển.
Giày da sáng bóng, chưa kể đến gương mặt kia so với người bình thường thì đẹp trai đến mê hồn.
Ôn Mạn lập tức giật mình.
Hoắc Thiệu Đình? Hắn không phải nói đi thẳng đến khách sạn sao?
Hoắc Thiệu Đình dựa vào thân xe, lười biếng cười nhẹ:
“Nhìn đến ngẩn người rồi sao?”
Ôn Mạn vẫn không thể rời mắt được.
Hắn đẹp đến chói mắt như vậy, chỉ tùy tiện đứng đó thôi đã trông như một bức tranh rồi.
Hoắc Thiệu Đình đứng thẳng người, đi về phía nàng, khi còn cách hai bước chân, hắn từ trên cao nhìn xuống chăm chú nhìn nàng.
“Tối qua ngươi có thất vọng không?”
Giọng hắn nghiêm túc lạ thường, Ôn Mạn nghe ra ý hắn nói, khuôn mặt nàng ửng hồng, nàng đang định che giấu…
Hoắc Thiệu Đình đã giữ chặt lấy eo nàng, kéo nàng sát lại bên mình.
Hai thân thể cọ xát vào nhau, cả hai đều cảm thấy thật tự nhiên gần gũi.
Hoắc Thiệu Đình nghiêng người ghé sát tai nàng:
“Eo thật nhỏ! Bộ váy thật đẹp mắt.”
Nói xong, ánh mắt hắn khẽ lướt qua đôi chân thon dài trắng nõn của nàng.
Khi ngồi vào xe, Ôn Mạn nhìn về phía Hoắc Thiệu Đình.
Bình thường hắn đã đủ đẹp trai rồi, nhưng hôm nay trông lại càng nổi bật hơn.
Hoắc Thiệu Đình phát giác ánh mắt của nàng, nghiêng người nhìn nàng, khóe miệng hắn vương một nụ cười, lại đàng hoàng nói:
“Cô giáo Ôn, kìm chế một chút!”
Ôn Mạn bị hắn nói làm cho đỏ mặt.
Hoắc Thiệu Đình lại nghiêng người, ghé sát vào vành tai mềm mại của nàng nói nhỏ:
“Đừng làm bẩn váy đấy nhé?”
Hắn đúng là đồ đáng ghét!
Ôn Mạn quay mặt đi chỗ khác nhìn ra bên ngoài xe:
“Ngươi lái xe đi.”
Hoắc Thiệu Đình khẽ cười, nhẹ nhấn ga…
20 phút sau, chiếc xe thể thao màu đen lái vào khách sạn Sáu Sao duy nhất tại thành phố B.
Người gác cổng vậy mà lại nhận ra Hoắc Thiệu Đình, cung kính chào:
“Luật Sư Hoắc, anh đến dùng bữa sao?”
Hoắc Thiệu Đình trịnh trọng gật đầu.
Xe chầm chậm lăn bánh vào, hắn dừng xe ngay trước cửa khách sạn, rồi tháo dây an toàn cho Ôn Mạn:
“Tại bãi đỗ xe bên dưới phải đi bộ một đoạn đường, ngươi chờ ta ở đây!”
Ôn Mạn nhìn xuống đôi giày cao gót trên chân ! Luật Sư Hoắc mà quan tâm lên là bất kỳ người phụ nữ nào cũng không chịu nổi.
Lòng nàng khẽ rung động, chủ động tiến tới hôn hắn.
Ánh mắt Hoắc Thiệu Đình thật sâu thẳm, giọng hắn rất khẽ:
“Vội vàng thế sao? Chỗ này là ngay trước cửa khách sạn đấy.”
Ôn Mạn hơi xấu hổ.
Lúc xuống xe, nàng nói vội một câu:
“Ta đi trước đây, lát nữa ngươi cứ thẳng đến phòng tiệc tìm ta.”
Hoắc Thiệu Đình chỉ cười cười, không nói đồng ý hay không đồng ý.
Ôn Mạn xuống xe nhìn hắn lái xe đi mất, nàng mới hơi hối hận, lỡ như Hoắc Thiệu Đình bỏ đi thì làm sao bây giờ?
Đang lúc nàng suy nghĩ, Bạch Vi đến nơi.
Bạch Vi không đi cùng chồng, thấy Ôn Mạn với bộ đồ này liền không nhịn được nói khẽ:
“Ôn Mạn, với đôi chân này của ngươi, chắc Luật Sư Hoắc mất nửa cái mạng vì ngươi quá!”
Ôn Mạn vừa mới bị Hoắc Thiệu Đình đùa giỡn xong.
Trò đùa của Hoắc Thiệu Đình nàng cũng không tiện kể ra, dù sao thì hiện tại nàng cùng Luật Sư Hoắc vẫn còn rất “trong sáng”.
Những chuyện riêng tư này Bạch Vi không biết, nàng ấy chỉ quan tâm một điều duy nhất.
“Hoắc Thiệu Đình đâu rồi?”
Ôn Mạn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài màu trà, hơi ngượng nghịu nói:
“Hắn đi gửi xe rồi, chúng ta lên trước đi.”
Bạch Vi trêu ghẹo:
“Được đó! Có mùi vị vợ chồng già rồi nhỉ.”
nàng nóng lòng muốn xem cảnh Đinh Chanh bị vả mặt, liền lôi kéo Ôn Mạn vào thang máy.