Việc phân chia tài sản rất đơn giản.
Nàng có công ty luật của nàng và Tập Đoàn Tây Á, còn công ty của hắn thì hắn tự mình giữ lại.
Tất cả bất động sản mà bọn hắn mua sau khi cưới, nàng đều không hề muốn, nàng chỉ cần căn nhà hiện tại bọn hắn đang ở…
còn có hai đứa con.
Trương Sùng Quang châm một điếu thuốc thơm, hắn trong làn khói mờ mỏng, nhìn xem kết cục của bọn hắn.
Không, là kết cục Hoắc Tây muốn.
Hắn sẽ không đồng ý.
Trương Sùng Quang lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Tây, nàng rất nhanh liền nhấc máy, giọng điệu rất bình tĩnh:
“Đi công tác trở về?”
Trong giọng nói ấy, hắn lại còn nghe ra một tia dịu dàng, thật đúng là mỉa mai.
Trương Sùng Quang đi thẳng vào vấn đề:
“Ta sẽ không đồng ý ly hôn!”
Hoắc Tây yên lặng, hỏi:
“Ngươi muốn điều kiện gì?”
“Hai đứa bé thuộc về ta! Ta liền ký tên, nếu không thì không bàn nữa.”
Hắn biết rõ nàng không có khả năng từ bỏ con cái, nhưng vẫn đưa ra điều kiện này, rõ ràng chính là không chịu buông tay! Hoắc Tây thấp giọng nói:
“Trương Sùng Quang, ngươi có thể đưa ra những yêu cầu nào thực tế chút!”
Trương Sùng Quang cười lạnh:
“Cái gì gọi là thực tế? Hoắc Tây ngươi nói cho ta biết? Là bảo ta mang theo một con chó rời đi…
Cái này gọi là thực tế sao? Trong lòng ngươi, ta có phải hay không cứ như con chó nuôi trong nhà, không có gì khác nhau?”
Hoắc Tây cảm thấy hắn không tỉnh táo.
Nàng nói:
“Chờ ngươi tỉnh táo lại, chúng ta hãy bàn lại!”
Trương Sùng Quang ngay trước mặt nàng, cúp điện thoại.
Hắn dụi điếu thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc.
Nhưng ngay lập tức hắn lại châm thêm một điếu nữa.
Lúc này điện thoại reo lên, hắn tưởng là Hoắc Tây gọi, không chút nghĩ ngợi liền bắt máy:
“Ta cho ngươi biết, ta sẽ không ly hôn! Trừ phi hai đứa bé thuộc về ta! Trương Thái Thái…
Ngươi chết cái ý định này đi!”
Giọng nói trong dự liệu không hề vang lên.
Ngược lại là một giọng nói yếu ớt, mang theo một chút cẩn thận từng li từng tí:
“Trương Tổng xin lỗi, là tôi!”
Trương Sùng Quang nhìn điện thoại.
Là Tống Vận! Giọng hắn lạnh xuống:
“Tống tiểu thư sao lại có số điện thoại của ta?”
Tống Vận nói thật:
“Tôi dùng tiền mua!…
Trương Tổng, tôi không có ý đó…
Tôi…
Có phải tôi đã ảnh hưởng đến gia đình của ngài không? Tôi thật không phải là cố ý, nếu như vì tôi mà để Trương Thái Thái hiểu lầm, tôi sẵn lòng cùng ngài đi gặp Trương Thái Thái để giải thích.”
Kiểu nói “trà xanh.”
như thế này, sao Trương Sùng Quang lại không hiểu.
Hắn nói rõ ràng với nàng:
“Tống tiểu thư, giữa ta và cô sẽ không có gì cả! Trước đây không có, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không có! Xin cô sau này đừng gọi cú điện thoại này nữa, nếu không cô không những không thể lăn lộn trong giới, cô còn không thể lăn lộn được ở cả B thị.
Ta nói được làm được.”
Hắn nói xong liền cúp điện thoại.
Phía bên kia, Tống Vận toàn thân đều đang run rẩy, nàng không thể tin được Trương Sùng Quang lại có thể đối xử với nàng như vậy…
Rõ ràng đêm đó hắn uống rượu say cũng đã động lòng với nàng, không phải sao?…
Trương Sùng Quang ở lại công ty cho đến đêm khuya, mới lái xe trở về.
Lúc xuống lầu lấy xe, hắn nhìn thấy Tống Vận, chờ trong đêm chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh.
Trương Sùng Quang coi như không nhìn thấy, hắn trực tiếp mở cửa xe ngồi vào.
Môi Tống Vận mấp máy, khẽ gọi một tiếng:
“Trương Tổng.”
Nhưng chiếc xe vẫn lái đi.
Trong đêm yên tĩnh, chỉ còn lại ánh mắt không cam lòng của Tống Vận…
Khi Trương Sùng Quang trở lại biệt thự, người hầu trong nhà còn chưa ngủ.
Thấy hắn trở về liền lập tức tiến lên, xách hành lý và cung kính nói:
“Phu nhân đã về trước rồi, hiện đang trông nom tiểu tiểu thư và tiểu thiếu gia ạ! Tiên sinh ngài muốn ăn bữa ăn khuya trước hay lên lầu tắm rửa ạ?”
Trong lúc nói chuyện, đi tới đại sảnh.
Trương Sùng Quang đã một tuần chưa về, lần trở về này, tâm tình có chút phức tạp.
Tiểu Quang không biết từ đâu chạy tới, quấn quýt lấy hắn rất thân thiết, Trương Sùng Quang đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của nó…
Đúng lúc này, Hoắc Tây đi xuống lầu.
Nàng đứng ở trên bậc thang, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Trên người nàng vẫn là bộ đồ dài tay…
Trương Sùng Quang không khỏi nhớ tới thể chất của nàng, nếu làm ra dấu vết gì, không có mười ngày nửa tháng đều không tiêu hết.
Những dấu vết lưu lại đêm đó, có phải hay không vẫn còn ở đó…
Hắn nhìn Hoắc Tây, nhưng lại nói với người hầu:
“Ăn bữa ăn khuya trước đi! Xuống bếp nấu hai bát mì, ta cùng phu nhân cùng ăn.”
Trương Sùng Quang phân phó xong, người hầu đang định đi vào bếp, Hoắc Tây lạnh nhạt mở miệng:
“Không cần! Chỉ cần chuẩn bị cho tiên sinh là được.”
Ánh đèn lạnh lẽo, Trương Sùng Quang chăm chú nhìn thê tử.
Một lát hắn từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa, sau khi hút một hơi thật dài hỏi:
“Ta rời đi một tuần, thứ ngươi muốn nói với ta chính là điều này sao?”
Hoắc Tây khẽ cười một tiếng:
“Điều ta muốn nói với ngươi, đều có trong hiệp nghị rồi.”
Ngón tay Trương Sùng Quang nắm mẩu tàn thuốc khẽ run lên, tiếp theo hắn hít một hơi thật mạnh, hai má hóp sâu lại, có loại mị lực đặc trưng của người đàn ông ở cái tuổi hắn.
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt khinh miệt lạnh băng.
Hắn nói:
“Nếu như ngươi muốn bàn chuyện này, thì càng nên cùng ta cùng ăn một bữa cơm.”
Hoắc Tây với thần sắc không bận tâm, nghiêng người về phía người hầu nhẹ nói:
“Cứ làm theo lời tiên sinh đi, xuống bếp nấu hai bát mì.”
Vừa rồi người hầu không dám thở mạnh.
Nam nữ chủ nhân cãi nhau, bọn họ là người làm thì rất khó xử.
Lúc này phu nhân chịu nhượng bộ, lòng cô ấy cũng lập tức thả lỏng, liền vội vàng nói:
“Tôi lập tức đi làm ạ.”
Trương Sùng Quang ngữ khí lạnh nhạt:
“Cho thêm hai cái trứng gà, và thêm chút rau xanh.”
Người hầu vâng một tiếng rồi rời đi.
Trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ, rất trầm mặc.
Trương Sùng Quang cắn điếu thuốc đi đến chỗ phòng ăn ngồi xuống, dưới đèn thủy tinh, tóc đen trên trán hắn rủ xuống, trông có vẻ hơi chán chường.
Hắn kéo chiếc ghế bên cạnh bàn ăn ra, nhạt giọng nói “Ngồi đi!”
Hoắc Tây thực sự không muốn cãi nhau với hắn, cũng không muốn làm kinh động bọn nhỏ.
Nàng đi tới ngồi xuống, vốn định lấy điện thoại ra xem lướt một chút, nhưng Trương Sùng Quang lại mở miệng trước:
“Liên Liên và Duệ Duệ đâu?”
“Đang làm bài tập, ta đã bảo bọn họ xuống rồi.”
“Ăn mì trước đi!”
Trương Sùng Quang dụi tắt điếu thuốc, ánh mắt trực tiếp dừng lại trên mặt Hoắc Tây, hắn nhẹ giọng nói:
“Ngày mai cuối tuần, mang bọn nhỏ đến chỗ cha mẹ ăn bữa cơm đi, lâu lắm rồi không đến đó.”