Cuối cùng, hai mươi phút sau, họ đã đến Học viện Royal Creek.
Học viện Royal Creek là một ngôi trường có lịch sử hàng thế kỷ với nền tảng
vững chắc, kiến trúc khuôn viên trường uy nghi với một cánh cổng bằng đá
mang đặc điểm của Hustuaburg. Nó trông cổ điển và có dấu hiệu của thời
gian.
Khi chiếc xe đỗ trong bãi đậu xe, ba người họ bước ra khỏi xe.
Ngay khi Nicole đến, cô cảm thấy có rất nhiều cô gái đang lén nhìn về phía
mình.
– Làm ơn đừng bận tâm. Họ đều là người hâm mộ đội bóng rổ của trường đến
để nhìn thoáng qua Samuel. – Spencer đảo mắt nhìn Samuel với vẻ ghê tởm.
– Ai nói thế? Một số người trong số họ là người hâm mộ hội âm nhạc của anh. –
Samuel trừng mắt lại không chút hối hận.
Nicole không ngờ rằng cặp song sinh ồn ào này lại nổi tiếng trong trường đến
vậy.
– Tôi đã từng gặp Norah, nhưng cô gái đó là ai vậy?
– Cô ấy có phải là bạn gái của Samuel không?
– Hả? Tôi ghen tị khi cô ấy đi cùng họ. – Nhiều cô gái thì thầm với nhau.
Khuôn mặt Norah tối sầm lại. Người mà trước đây họ từng ghen tị là Norah,
nhưng giờ thì Nicole lại được chú ý.
Nicole không ngờ hai anh em này lại nổi tiếng đến vậy. Cô quay đầu lại và nói.
– Spencer, Samuel, cảm ơn hai anh đã đưa em đi học. Em sẽ báo cáo với thủ
quỹ của trường ngay bây giờ.
Vì danh tính của cô là đặc biệt, cô nên giữ mình kín đáo, hạn chế sự chú ý.
– Ồ, được thôi. – Samuel nói, chỉ đường cho Nicole.
Với sự hướng dẫn của Samuel, Nicole nhanh chóng rời xa hai người họ.
– Haiz, Nicole đi vì người hâm mộ của em. – Spencer chế giễu.
– Là anh đấy. – Samuel đáp trả, không muốn bị qua mặt.
Giả vờ dịu dàng và khiêm tốn, Norah nhìn hai người họ và nói.
– Gần đến giờ rồi. Em sẽ vào lớp ngay bây giờ.
– Được. – Hai người đáp lại và cũng quay đi.
Norah thở phào nhẹ nhõm và đi đến lớp của mình. Cô tò mò, không biết Nicole
sẽ học lớp nào. Nhưng xét theo kết quả của cô gái nhà quê đó, cô chắc chắn
rằng Nicole sẽ được phân vào Lớp F.
Lúc này, Nicole đã đến văn phòng hiệu trưởng để báo cáo.
Cô tự giới thiệu khi bước vào văn phòng.
– Em tên là Nicole. Thầy Ellison bảo em hôm nay báo cáo với trường.
– Em là Nicole à? Thầy Ellison đã chỉ thị cho tôi phân em vào lớp tốt nhất. Hai
giáo viên của Lớp A và B sẽ đến đây sau. Em có thể chọn giáo viên của mình. –
Cô hiệu trưởng, cô Farrell, lập tức nở nụ cười.
Nicole hơi ngạc nhiên, không ngờ ông Ellison lại chu đáo đến vậy, cho cô tự do
lựa chọn giáo viên của mình. Cô thực sự rất lấy làm vinh dự.
Cô Farrell quan sát cô và lặng lẽ ngạc nhiên.
Theo hồ sơ, Nicole đến từ gia đình Riddle. Thầy Ellison từng không mấy hứng
thú với những đứa con đầu tiên của gia đình Riddle. Cô bé này hẳn có nhiều
điều hơn vẻ bề ngoài.
Không lâu sau, hai giáo viên gõ cửa và bước vào.
Người bước vào đầu tiên mặc áo sơ mi trắng và váy đỏ. Cô vội vã chạy đến chỗ
cô Farrell ở bàn làm việc mà không để ý Nicole.
– Cô Farrell vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong. Cô nói là sẽ xếp một học sinh
chuyển trường từ vùng nông thôn vào lớp tôi à?
– Cô Emerson, học sinh đó ở ngay đây. – Cô Farrell nháy mắt với cô.
Cô Emerson quay lại nhìn và giật mình khi nhìn thấy Nicole.
Cô gái trông trẻ hơn hầu hết các học sinh trong lớp. Nhưng cô ấy rất xinh đẹp
với đôi mắt sáng, tràn đầy năng lượng, sâu thẳm. Cô ấy không hề thua kém bất
kỳ cô gái nào từ các gia đình giàu có.
– Đây… đây có phải là học sinh mà cô chuyển đến lớp tôi không? – Nếu không
phải vì cô đã hỏi cô Farrell trước đó rằng Nicole đến từ đâu, thì cô không thể
thực sự biết Nicole đến từ vùng nông thôn.
– Đúng vậy, đây là Nicole. Nicole, hai người này là cô Emerson và thầy
Kennedy.
Người đàn ông đeo kính và bước vào sau, cũng tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy
Nicole. Nhưng anh ta điềm tĩnh hơn cô Emerson.
– Xin chào, tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp A của lớp mười một. Em có thể gọi tôi
là thầy Kennedy.
– Xin chào, rất vui được gặp hai vị. – Nicole gật đầu nhẹ và duyên dáng.
Cô Emerson thích Nicole vì ngoại hình của cô ấy, nhưng nghĩ đến việc Nicole
đến từ vùng nông thôn, cô lo lắng về điểm số của cô ấy.
Lớp B thua Lớp A trong học kỳ đầu tiên về điểm tổng thể, và sẽ có giải thưởng
giáo viên xuất sắc vào nửa sau của học kỳ. Cô không thể để bất kỳ ai kéo điểm
tổng thể của lớp mình xuống.
Vì những gì mình nói đã khá xúc phạm, nên cô Emerson cũng có thể thẳng
thắn.
– Cô Farrell, giờ tôi đã gặp học sinh. Lớp B của chúng tôi nhiều hơn Lớp A năm
học sinh, và tôi thực sự không có đủ năng lượng để chăm sóc nhiều học sinh
như vậy. Hãy để thầy Kennedy nhận em ấy vào.
Thầy Kennedy đẩy kính lên mũi và mỉm cười với cô Emerson.
– Cô đang nói gì vậy? Cô còn trẻ và có năng lực, và đó là lý do tại sao trường
phân công nhiều học sinh hơn cho cô. Tôi lớn tuổi hơn và không có kinh
nghiệm trong việc đối phó với học sinh chuyển trường. Cô là người phù hợp để
nhận em ấy vào.
– Thầy. Thầy Kennedy, thầy không thể lúc nào cũng nói những điều vô trách
nhiệm như vậy chỉ vì thầy lớn tuổi hơn, đúng không?
– Tôi không có. Tôi nói vậy vì có ý tốt. Tôi nghe nói rằng em ấy đạt điểm cao
nhất ở vùng nông thôn. Cô không cần phải lo lắng về việc kéo tụt kết quả
chung của lớp mình. – Thầy Kennedy đã vô tình vạch trần sự đạo đức giả của
cô Emerson khi anh bị buộc tội là vô trách nhiệm.
– Thầy… – Cô Emerson trông đỏ mặt và không tìm được lời nào để đáp lại.
– Được rồi, tôi không gọi hai người đến đây để hỏi ý kiến của các người. – Cô
Farrell sau đó nhìn Nicole với một nụ cười.
– Nicole, thầy Ellison đã nói thế, hãy chọn bất kỳ giáo viên và lớp học nào mà
em thích.
– Cái gì cơ? – Cô Emerson và thầy Kennedy đều mở to mắt.