Nicole lắc đầu nhẹ và nói.
– Lấy hết ra để tôi kiểm tra bài tập về nhà của các cậu.
Họ nhìn cô và thở phào nhẹ nhõm khi cô dường như đã trở lại bình thường.
Lấy bài tập về nhà và sách giáo khoa ra, họ đợi Nicole bắt đầu bài học.
Thành thật mà nói, điều họ mong đợi nhất mỗi ngày là khoảng thời gian học
tập với đại ca của mình, vì họ có thể học được rất nhiều điều mới mỗi ngày.
Bây giờ họ đã ôn lại sách giáo khoa, Nicole bắt đầu chuẩn bị cho họ các bài
tập toàn diện.
Họ nhìn Nicole đầy mong đợi khi họ bắt đầu lớp học, nhưng Nicole đang nhìn
bài tập về nhà của họ và dường như lại mất tập trung. Austin và những người
khác liếc nhìn nhau. Tất cả họ đều chắc chắn rằng đại ca của họ hôm nay
không ổn lắm.
Nicole đã rất tập trung vào những ngày bình thường, nhưng hôm nay cô thật
kỳ lạ. Những gì Jared nói với cô trong xe ngày hôm đó và cảnh anh ấy nhìn
người phụ nữ tóc gợn sóng cứ hiện lên trong tâm trí cô.
Cô cảm thấy đau ngực, đặc biệt là khi nhớ lại cảnh anh rời đi vừa nãy như thể
có thứ gì đó đang đè lên cô.
Claus gõ cửa. Anh bối rối vì hôm nay có điều gì đó không ổn, không có tiếng
họ nói chuyện phát ra từ phòng; thật kỳ lạ là nó im lặng.
– Vào đi. – Giọng nói bình tĩnh của Nicole vang lên từ bên trong.
Claus đẩy cửa vào và thấy mọi người đều ngồi ở chỗ của mình, trong khi
Nicole cũng ngồi ở chỗ của mình, không đi lên phía trước.
Anh nhướn mày tỏ vẻ thích thú.
– Americano đá của cô.
Nicole gật đầu với anh.
– Cảm ơn anh.
Sau khi Claus rời đi, Nicole đứng dậy. Hôm nay cô mất gấp đôi thời gian để
kiểm tra bài tập về nhà. Trước khi bắt đầu bài học, cô nhẹ nhàng cầm tách cà
phê lên và nhấp một ngụm.
Cô thấy cà phê có vị hơi lạ, nhưng cô không thể hiện điều đó trên khuôn mặt.
Nicole gần như quên mất rằng Jared luôn là người pha cà phê cho cô.
Nhờ ngụm cà phê này, Nicole đã hoàn toàn thoát khỏi cơn choáng váng. Cô
hắng giọng và bắt đầu dạy Austin học.
Khi họ hoàn thành thì đã đến giờ ăn tối.
Nicole đang từ từ thu dọn đồ đạc, vì bây giờ không có việc gì quan trọng để
làm. Cô có thể trút hết suy nghĩ của mình và không phải suy nghĩ quá nhiều.
Austin và những người khác nhìn Nicole, tất cả đều tỏ vẻ lo lắng.
– Đại ca, chị thực sự ổn chứ?
Nicole liếc nhìn họ, và ngay khi cô định nói gì đó, điện thoại trong túi cô reo
lên. Cô ra hiệu “Tôi sẽ đi trước” cho Austin rồi bước ra khỏi quán cà phê đến
không gian mở bên ngoài trước khi trả lời điện thoại.
Một giọng nói rất tử tế vang lên ở đầu dây bên kia.
– Nicole? Em có thời gian đến thăm phòng hiệu trưởng không?
Lần này, ông Ellison đã gọi điện thay vì nhắn tin cho cô. Nicole nghe thấy
giọng nói nhẹ nhàng của ông và thấy khó có thể từ chối. Vì bây giờ cô không
có việc gì để làm nên cô đồng ý.
Ông Ellison vui vẻ nói.
– Được, thầy sẽ đợi em. Em vẫn chưa ăn tối à? Thầy sẽ nhờ người chuẩn bị, và
chúng ta sẽ cùng ăn tối.
Sau đó, ông cúp máy ngay như thể sợ Nicole sẽ nói không.
Nicole bất lực nhìn vào điện thoại. Vì đã đồng ý, cô sẽ không nuốt lời.
Cô bước nhanh hơn và nhanh chóng đến trước văn phòng hiệu trưởng. Khi cô
gõ cửa, một giọng nói nhẹ nhàng mời cô vào.
Nicole bước vào và thấy ba bộ đồ ăn đã được bày trên bàn, và ông Ellison
đang ngồi đó, vẫy tay ra hiệu cho cô đến với một nụ cười.