Gà vịt cạc cạc kêu lên, xoay người chạy đi.
“Cạc cạc cạc. Mau cứu mạng vịt”
Phật Tịch đuổi theo mấy bước rồi ngừng lại, trên mặt nở nụ cười.
[Hôm nay tâm trạng tốt, nên giao lưu gia tăng tình cảm với những con vật này]
Thi Châu cầm hai chiếc màn thầu, chạy vội đến đưa cho Phật Tịch.
“Tịch tỷ, chỉ có màn thầu thôi”
Phật Tịch đưa tay cầm lấy: “Có ăn là được”
Hai người đi qua ngồi xuống, thỉnh thoảng Thi Châu nhìn về phía Phật Tịch,
dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Phật Tịch cắn màn thầu, mở to mắt: “Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi”
Thi Châu không do dự nữa, mở miệng nói: “Tỷ đã trốn khỏi Thần Vương phủ,
vậy sau này tỷ có dự định gì, ở lại Linh Tịch Các à?”
Phật Tịch uống một hớp nước, lại cắn màn thầu, suy tư nói: “Thiên hạ rộng lớn,
luôn có chỗ cho ta dung thân. Song, tạm thời ta cứ trốn tránh trước sẽ tốt hơn,
dù sao Thần Vương đã tìm kiếm, nhất định phải chuẩn bị thật tốt”
Thi Châu gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
“Vậy mấy hôm nay Tịch tỷ ở Linh Tịch Các đi, người bình thường sẽ không biết
tỷ đường đường là Thần Vương phi lại có liên quan đến tổ chức tình báo”
Phật Tịch nhai màn thầu, gật đầu.
[Chờ khi tránh khỏi khoảng thời gian nguy hiểm này, ta sẽ bay khắp thiên hạ]
Cắn một miếng màn thầu uống một hớp nước, chờ sau khi ăn hết màn thầu
trong tay, nàng đứng lên đi về phòng của mình.
“Thi Châu, cho con chó ngốc kia vào đi”
Thi Châu đáp lời, bước nhanh đi mở cửa sau, đập vào mắt là bóng dáng tràn
ngập vẻ tàn bạo, sắc mặt âm trầm của nam nhân.
Đôi mắt của Bắc Minh Thần đầy tơ máu nhìn chằm chằm Thi Châu trước mắt.
Hắn không ngờ, vương phi của mình lại có liên quan đến Linh Tịch Các.
Nếu như không buộc dây vào con chó này, hắn thật sự không thể tìm được
nàng.
Thi Châu ngây người tại chỗ, nhìn Bắc Minh Thần, trong đầu hiện ra cảnh
tượng máu tanh. Sao hắn lại có thể tìm đến đây?
duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-23-1-bi-bat-vehtml]
Nàng tỏ vẻ bình tĩnh: “Đã muộn như thế, không biết Thần Vương điện hạ đến
Linh Tịch Các có chuyện gì?”
Ánh mắt của Bắc Minh Thần lóe lên vẻ sắc bén, liếc nhìn trên người Thi Châu
mấy lần, nhìn vào trong nhà, nhấc chân muốn đi vào.
“Đến tìm vương phi của bổn vương”
Thi Châu nghe xong, sắc mặt khẽ thay đổi nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, đi
lên chặn đường Bắc Minh Thần.
“Thần Vương điện hạ tìm nhầm chỗ rồi, sao vương phi của ngài lại xuất hiện ở
Linh Tịch Các được”
Đáy mắt Bắc Minh Thần hiện lên vẻ tàn nhẫn, cảnh cáo nói: “Ngươi chắc
chắn?”
Ngoài mặt Thi Châu vẫn bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ manh mối nào nhưng
thực ra trong lòng hoảng loạn.
“Thảo dân chắc”
Thi Châu còn chưa nói xong, bên tai đã vang lên tiếng Phật Tịch hỏi: “Thi Châu,
không thấy con chó ngốc kia à?”
Bắc Minh Thần nghe thấy giọng nói quen thuộc này, hắn thu lại khí thế ngang
ngược.
Thi Châu nhắm mắt lại, lần này tiêu rồi.
Phật Tịch thấy không ai đáp lại mình, nghi ngờ đi ra khỏi phòng, đi xuống lầu
ra cửa.
“Sao rồi?” Nàng chỉ thấy Thi Châu đứng ở cửa, vẻ mặt hoảng hốt, vô cùng khó
hiểu.
Thi Châu muốn quay đầu bảo Phật Tịch chạy, nhưng nhìn thấy ánh mắt đáng
sợ của Bắc Minh Thần, thật sự không dám quay người.
Phật Tịch ung dung đi qua, còn lải nhải: “Con chó kia, ta thấy ngươi muốn”
Lúc nhìn thấy Bắc Minh Thần ở cửa, nàng hoảng sợ trừng to mắt, miệng đang
lải nhải bỗng im bặt, thay vào đó là tiếng kinh ngạc, hai chân không nghe sai
khiến ngẩn người ở đó.
“Ngài. Ngài”
“Bổn vương đến thăm nàng”
Bắc Minh Thần dùng giọng điệu bình tĩnh nhất, nói lời bình thường nhất, nhưng
quanh quẩn bên tai Phật Tịch chính là bổn vương đến giếc nàng.
Phật Tịch nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch, thân thể run lên, giọng nói run
rẩy.