“Chê sao được mà chê, cái Đường nhà tôi tuy có lớn hơn Thư Văn nhà ông bà
tám chín tuổi thật, nhưng trước giờ nó chưa từng yêu đương, cũng chưa hứa hôn
với ai, tính tình lại hiền lành, đơn thuần lắm”
“Thời đại bây giờ là tự do yêu đương, bọn trẻ đã ưng mắt nhau rồi thì tôi thấy hay
là mình chọn lấy một ngày lành, hai bên gia đình ngồi lại nói chuyện xem sao?”
Nội dung câu chuyện giữa hai nhà khiến Trình Phương Thu thầm đổ mồ hôi hột
thay cho Lưu Đường.
Tiệc tàn, hai đứa nhỏ cũng đã buồn ngủ díp mắt, Trình Phương Thu cùng Đinh
Tịch Mai đưa chúng về nhà trước, để Chu Ứng Hoài ở lại thu xếp nốt công việc.
Buổi chiều, trong nhà cũng có rất đông người ghé chơi, bận bịu mãi tới lúc trời tối
mịt mới thực sự yên tĩnh trở lại.
Chu Ứng Hoài và Lưu Tô Hà không về nhà ngay, nghe đâu là sang thẳng nhà cậu
mợ, mãi tới nửa đêm mới thấy bóng dáng.
“Sao rồi anh?” Trình Phương Thu vội vàng ra đón, hỏi thăm kết quả.
“Chia tay rồi”
Nghe vậy, Trình Phương Thu sững người một lát, nhưng thấy vẻ mặt Chu Ứng
Hoài không giống đang đùa, cô khẽ mím môi, vừa bất ngờ lại vừa thấy chuyện
này cũng là lẽ thường tình.
“Ngày mai em qua thăm chị họ xem sao”
“Ừ, anh đi cùng em”
Biết Lưu Đường vốn thích hai bảo bối nhà mình, ngày hôm sau đi thăm, họ mang
theo cả Niên Niên và Nguyệt Nguyệt, một là để dỗ Lưu Đường vui, hai là mượn
hai đứa nhỏ để đánh lạc hướng sự chú ý của cậu mợ.
Ai ngờ lúc đến nơi, Lưu Đường lại như người không có việc gì, hoàn toàn chẳng
thấy vẻ buồn bã nào, thậm chí còn vui vẻ chơi đùa với hai đứa nhỏ suốt cả buổi
chiều.
Trình Phương Thu sang bầu bạn liên tục mấy ngày, thấy chị vẫn cứ giữ trạng thái
đó, cô cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh.
Cô đến được mấy hôm thì Hạ Thư Văn cũng túc trực ở nhà họ Lưu bấy nhiêu
ngày, sau đó cô phải đi làm nên cũng không rõ tình hình thêm nữa.
Ngày đầu tiên đi làm chính thức, Ngô Lan Hoa đã đưa cô vào ngay dự án mới, ý
muốn “thừa thắng xông lên”, sớm củng cố danh tiếng trong giới để giành lấy một
chỗ đứng vững chắc.
Trình Phương Thu cũng rất tận hưởng cảm giác bận rộn với dự án, cô vùi đầu vào
công việc.
Một khi đã bận, ngoài việc nhà mình ra, những chuyện khác cô không thể quán
xuyến hết được.
Cuối tháng, cô tranh thủ cùng Chu Ứng Hoài tiễn mẹ Đinh và mọi người lên tàu
hỏa về Vinh Châu, sau đó đi xem nhà mới, bắt đầu tìm người trang trí và sắm sửa
nội thất. Đây là việc tỉ mỉ, không thể thiếu người giám sát, mà cô thì không có thời
gian nên đành giao hết cho Chu Ứng Hoài.
Mãi cho đến lúc chớm thu, dự án đi vào quỹ đạo, cô mới có được đôi chút thời
gian rảnh rỗi.
Lần đi công tác từ một thành phố ở Đông Bắc về, Chu Ứng Hoài là người đi đón
cô. Đó là một ngày nắng đẹp trời, những tán lá ngân hạnh ngoài ga tàu đã vàng
rực một mảng lớn, gió thổi qua khiến chúng đung đưa rồi rụng xuống như cánh
bướm, đứng giữa khung cảnh ấy cứ ngỡ như đang được một vòng tay dịu dàng
ôm lấy.
Trình Phương Thu định nán lại ngắm nhìn thêm vài giây, nhưng Chu Ứng Hoài lại
bước đi vội vã, một tay xách hành lý, tay kia nắm chặt lấy cánh tay cô.
“Làm gì mà vội thế anh?” Cô hỏi thì hỏi vậy nhưng vẫn bước nhanh theo anh.
Chu Ứng Hoài không đáp, đợi đến gần xe, anh bỏ hành lý vào cốp sau rồi mở cửa
xe, dứt khoát đẩy cô vào trong rồi bản thân cũng theo sau ngay lập tức.
Chỗ đậu xe hơi hẻo lánh, xung quanh vắng người, lại đúng lúc nằm sau một gốc
ngân hạnh lớn che chắn kỹ càng.
“Chẳng phải anh cầm lái sao? Anh”
Lời chưa dứt, cổ tay cô đã bị nắm lấy, tiếp đó cả người bị ép nằm xuống ghế xe,
lưng dán chặt vào mặt đệm. Ánh nắng màu cam chiếu qua cửa sổ xe, phủ lên
người họ một lớp hào quang ấm áp.
Trình Phương Thu nhìn người đàn ông đang cúi xuống áp sát mình, gương mặt
thoáng ửng hồng, chẳng biết là do lúc nãy đi vội nên nóng hay là do thẹn thùng.
Đôi hàng mi cô run rẩy, đôi mắt đào hoa lúng liếng tình tứ, động lòng người.
Anh chỉ nhìn một cái, ánh mắt đã sẫm lại vài phần, yết hầu gợi cảm không ngừng
lăn động. Anh chưa kịp mở miệng, cổ áo sơ mi đã bị cô túm chặt, gương mặt
thanh tú trắng ngần của cô nhanh chóng áp sát.
Làn môi anh đào mềm mại dán lên đôi môi mỏng hơi khô của anh, vừa ngọt vừa
thơm, đánh tan mọi lý trí.
Anh xoay người đổi khách thành chủ, những ngón tay thon dài đan xen vào nhau
cho đến khi mười ngón tay khít rịt.
Gần nửa tháng không gặp, cả hai đều không kìm lòng được, quấn quýt lấy nhau
trong xe không rời. Đầu lưỡi tê dại, tiếng nước khe khẽ khiến đôi má đỏ bừng vì
xấu hổ, nhưng chẳng ai nỡ rời xa dù chỉ một chút.
Cuối cùng Trình Phương Thu phải đẩy nhẹ anh ra, tựa vào lòng anh thở dốc, nói
khẽ một câu mới dỗ được anh xuống xe cầm lái.
Chỉ là khi đứng dậy, anh với lấy chiếc áo khoác cô vừa cởi ra để chắn ngang
hông, che đậy thật kỹ càng rồi mới mở cửa xe.
Thấy cảnh đó, Trình Phương Thu nằm ngả trên ghế, bật cười nhẹ một tiếng.
Cô cười, anh đương nhiên nghe thấy. Anh quay đầu lại nhìn cô đầy ẩn ý, rồi cánh
cửa xe từ từ khép lại giữa hai người.
Chu Ứng Hoài mới học lái xe được một hai tháng nay, Trình Phương Thu có chút
không yên tâm về tay nghề của anh nên cũng xuống xe sang ngồi ghế phụ.
nang-chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-231.html]
Cô biết lái xe, nhưng không quên “vai diễn” hiện tại của mình, nên không hề chỉ
dẫn gì mà chỉ luôn miệng dặn anh đi chậm thôi. May mà tay nghề của Chu Ứng
Hoài khá tốt, xe chạy rất êm, không xảy ra chuyện gì khiến cô phải lo lắng.
Chương 150: Ngồi lên đây
Chiếc xe hơi từ từ lăn bánh trên con phố vàng rực lá rụng, Trình Phương Thu tựa
bên cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh ven đường. Gió nhẹ mơn man những sợi tóc
mai trước trán, để lộ đôi lông mày tinh xảo.
Chợt nhớ ra điều gì, cô hơi nghiêng đầu nhìn anh, tay chống má, những móng tay
trong suốt, trắng nõn như ngọc quý.
“Niên Niên và Nguyệt Nguyệt có nhớ em không?”
Nghe vậy, khóe môi Chu Ứng Hoài hiện lên ý cười: “Tất nhiên là nhớ rồi, nhưng
không nhớ bằng anh nhớ em đâu”
Lời ngọt ngào ai mà chẳng muốn nghe, đôi mắt đào hoa của Trình Phương Thu
khẽ chớp, con ngươi đen láy như chứa cả bầu trời sao, sáng đến mức khiến
người ta muốn đắm chìm trong đó.
“Miệng lưỡi ngọt xới nhỉ?”
“Chẳng phải lúc nãy em vừa nếm rồi sao? Còn hỏi à?” Chu Ứng Hoài khẽ nhướn
mày, vẻ châm chọc và dịu dàng đan xen trong mắt khiến người ta không khỏi đỏ
mặt.
Trình Phương Thu định “dạy dỗ” anh một trận vì tội nói năng tùy tiện, nhưng nghĩ
đến việc anh đang lái xe, không thể làm phiền, vì an toàn nên cô chỉ lườm anh
một cái rồi hậm hực quay mặt ra cửa sổ.
Nhìn một lúc, cô bỗng nhận thấy có gì đó sai sai.
Xe đang đi ngang qua một hồ nước nhân tạo, những rặng liễu rủ xuống mặt nước
lấp lánh, mấy con vịt vàng bơi lội tung tăng, đùa giỡn với lũ cá chép dưới nước.
Cảnh thì đẹp thật, nhưng lại không phải con đường cô quen thuộc.
Con đường từ ga tàu về nhà cô đã đi qua rất nhiều lần, cô chắc chắn trong ký ức
không có hồ nước này. Chẳng lẽ Chu Ứng Hoài đi nhầm đường rồi?
Nghĩ đến đây, cô định nhắc một câu, nhưng bảo cô chủ động bắt chuyện với anh
lúc này thì cô lại thấy hơi mất mặt. Vả lại Chu Ứng Hoài từ nhỏ lớn lên ở kinh
thành, đường xá chắc chắn phải thông thạo hơn cô, nếu đi nhầm anh nhất định sẽ
nhận ra. Thế nên cô mím chặt môi, không nói một lời.
Hơn nữa, nhầm thì nhầm, chẳng lẽ lại không về được đến nhà.
Với ý nghĩ đó, cô cứ im lặng mãi cho đến khi thấy hai bên đường xuất hiện những
cây phong đỏ rực, cô mới chợt vỡ lẽ. Anh đâu phải đi nhầm đường, rõ ràng là
không định về nhà mà là.
Nghĩ đến đó, vành tai Trình Phương Thu ửng đỏ.
Cả hai không ai nói câu nào, không khí trong xe không hề lạnh lẽo mà trái lại,
dường như đang vây quanh bởi một luồng nhiệt mờ ám khó tả.
Bánh xe nghiến lên những chiếc lá phong rụng, dừng lại trước một căn nhà lầu
nhỏ kiểu Tây. Chu Ứng Hoài xuống xe đẩy cổng viện, sau đó lên xe lái vào trong,
đỗ ở góc sân dưới gốc cây long não lớn. Những tán lá xanh đỏ đan xen tuyệt đẹp,
che khuất cả thân xe.
“Đừng xuống xe, đợi anh”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, cô chớp mắt, chưa kịp nói gì thì
anh đã xuống xe đi ra ngoài. Ngay sau đó, tiếng cửa sắt đóng lại vang vọng bên
tai như tiếng chuông từ xa xưa, khiến cô bỗng thấy có chút căng thẳng.
Đầu ngón tay trắng nõn bấu chặt vào gấu áo, cô thầm hít sâu để bình ổn lại sự
rạo rực.
Giây tiếp theo, cửa xe bên cạnh đột nhiên mở ra, đồng tử cô giãn rộng. Ghế ngồi
bị hạ thấp xuống, thân hình cao lớn của người đàn ông ép sát vào, không gian
vốn nhỏ hẹp bỗng chốc càng thêm chật chội.
Trình Phương Thu vô thức khẽ kêu lên một tiếng, đưa tay túm lấy cổ áo anh.
Trong lúc hỗn loạn, lồng ngực đầy đặn chạm vào anh khẽ run rẩy.
Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, đôi môi anh áp xuống không sai một li, kéo cổ
tay cô vào lòng, cứ thế mà làm nụ hôn thêm sâu.
Bàn tay to lớn nóng rực phủ lên eo cô, xoa nhẹ, rồi nhanh chóng đi thẳng vào vấn
đề, linh hoạt cởi bỏ khuy quần cô, những đầu ngón tay thô ráp lướt nhẹ qua lớp
vải mỏng manh.
Tiết trời cuối thu có chút se lạnh, vậy mà trên người cả hai đều lấm tấm mồ hôi,
dính vào nhau có chút ẩm ướt, nhưng không ai chủ động rời xa, trái lại còn dán
sát vào nhau hơn.
Cảm nhận được sự xâm nhập từ ngón tay anh, Trình Phương Thu giật mình, lý trí
hơi quay lại. Cô nghiêng mặt né tránh nụ hôn, đôi mắt đào hoa chứa đầy vẻ xuân
sắc pha chút hoảng hốt nhìn anh: “Đang ở trên xe mà, chẳng phải nói về nhà rồi
mới”
“Anh đợi không nổi nữa”
Về đến nhà rồi, hai đứa nhỏ kia chắc chắn sẽ chiếm hết tâm trí cô, lúc đó cô còn
nhớ được những gì đã hứa với anh sao? Chẳng cần nghĩ cũng biết là không thể.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô xa Niên Niên và Nguyệt Nguyệt lâu đến thế.
Nên anh phải tranh thủ lúc chưa về nhà để tận hưởng khoảng thời gian riêng tư
của hai người.
Chu Ứng Hoài hơi rướn người, đưa tay cởi chiếc áo sơ mi, để lộ lồng ngực săn
chắc, bờ vai rộng và vòng eo hẹp, cơ bụng rõ nét, đầy nam tính và quyến rũ.
Anh vừa mới hớt tóc không lâu, kiểu tóc ngắn húi cua càng làm tôn lên những
đường nét góc cạnh trên khuôn mặt, cộng với động tác và thần thái bất cần đời,
khiến cả người anh toát lên vẻ phong trần đầy khiêu khích.
Trình Phương Thu nhìn mãi, bỗng không kìm được mà nuốt nước miếng.
Kể từ khi hết thời gian ở cữ, cả hai vẫn chưa dám tiến thêm bước nữa. Nằm trên
một chiếc giường cũng là kìm nén nhiều hơn là quấn quýt. Mà sau khi sức khỏe
hồi phục, cô lại bắt đầu bận rộn công việc, thậm chí là đi công tác xa. Tính ra, đây
là lần đầu tiên họ “cuồng nhiệt” đến nhường này.