Trình Phương Thu vốn đang lúi húi treo mấy dải băng đỏ lên cây long não trong
sân, vừa ngoảnh lại đã thấy Chu Ứng Hoài đang làm “tàn đời” mấy chiếc lồng đèn
đỏ rực cô cất công chọn kỹ ở bách hóa, lập tức cơn giận bốc lên đầu.
Chu Ứng Hoài đang đứng trên thang gỗ, bị cô quát cho một tiếng đến run cả tay,
vội vàng giơ tay điều chỉnh lại vị trí, tiện thể vuốt phẳng mấy sợi tua rua bị rối trên
lồng đèn. Xong xuôi, anh mới quay đầu lại, mím môi cười nịnh nọt với vợ: “Xong
rồi đây, giờ hết lệch rồi nhé”
Nghe vậy, Trình Phương Thu nheo mắt soi kỹ lại đôi lần, thấy đúng là hết lệch thật
rồi mới miễn cưỡng gật đầu, bảo anh xuống thang: “Cẩn thận đấy, đừng để ngã”
“Ừ” Chu Ứng Hoài thở phào, tay chân thoăn thoắt nhảy xuống đất.
Vừa xuống đến nơi, khóe mắt anh liếc thấy Trình Học Tuấn đang vịn thang mà
vẫn không quên cười trộm, đôi mắt anh lập tức nheo lại. Anh sải bước tới, quàng
tay qua cổ cậu em vợ, giọng đầy vẻ “đe dọa”: “Cười gì đấy?”
“Không. có cười gì đâu ạ” Trình Học Tuấn đâu dám nói thật, vội vàng lắc đầu
phủ nhận.
Chu Ứng Hoài nào có chịu buông tha, cứ nhất quyết bắt cậu phải nói ra cho bằng
được. Học Tuấn bị dồn đến mức suýt phát khóc, liên tục mở miệng xin tha.
“Chu. Ứng”
“Ơi, anh đây!”
Trước khi Trình Phương Thu kịp thốt ra chữ cuối cùng, anh đã dứt khoát buông
tay, chạy vọt đến bên cạnh cô để giúp treo đồ trang trí. Khóe môi anh nhếch lên,
hạ thấp giọng hỏi đầy vẻ dịu dàng: “Bà xã đại nhân, còn sai bảo gì nữa không ạ?”
Nhìn cái vẻ “nịnh hót” của anh, Trình Phương Thu vừa buồn cười vừa bực mình,
cô lén nhéo vào hông anh một cái. Thấy anh đau đến nhăn mặt, cô mới mắng khẽ:
“Anh bắt nạt trẻ con làm gì thế?”
“Nó mà là trẻ con à? Sắp cao bằng anh rồi đấy” Chu Ứng Hoài rõ ràng là không
tán thành.
Nghe thế, Trình Phương Thu vừa định phản bác thì ngoảnh lại đã thấy Trình Học
Tuấn chẳng biết từ lúc nào đã cao hơn mình cả cái đầu đang đứng ngay sau lưng.
Lời định nói bỗng nghẹn lại, cô không nhịn được mà lẩm bẩm: “Ăn gì mà lớn
nhanh thế không biết, cao vọt lên”
“Cái tuổi này đang tuổi ăn tuổi lớn, lại đủ đầy dinh dưỡng nên tất nhiên là cao
nhanh rồi” Chu Ứng Hoài cũng là đàn ông, từng trải qua thời dậy thì nên hiểu rõ
điều này nhất, anh giải thích đơn giản vài câu.
Điều này Trình Phương Thu tất nhiên cũng biết, chỉ là ngày nào cũng gặp nên
không để ý kỹ, hôm nay chợt nhìn lại mới thấy kinh ngạc mà thôi.
Đang lúc hai người trò chuyện thì có tiếng gõ cửa lớn. Cả hai quay đầu lại, liền
thấy Chu Ứng Thần đeo một chiếc ba lô quân dụng màu xanh lá đứng ngay cổng,
vừa vẫy tay vừa cười rạng rỡ trên gương mặt đã đen sạm đi nhiều.
“Chu Ứng Thần!”
Cả Trình Phương Thu và Chu Ứng Hoài đều reo lên vui sướng. Cô chạy vội vào
nhà báo tin mừng, còn anh thì ba chân bốn cẳng chạy ra mở cổng.
“Ba mẹ ơi, Ứng Thần về rồi!”
“Cái gì cơ?” Lưu Tô Hà và Chu Chí Hồng đang trông hai đứa nhỏ trong nhà, sẵn
tiện trang trí phòng khách đều giật mình, rồi lập tức bế cháu chạy ra. Ngay cả
Trình Bảo Khoan đang trong bếp cũng hớt hải chạy theo.
Gần một năm không gặp, Chu Ứng Thần đã thay đổi rất nhiều. Trông cậu rắn rỏi
hơn, tính tình cũng điềm đạm hơn hẳn. Nhưng trong khoảnh khắc đoàn tụ với gia
đình, đôi mắt sâu thẳm của cậu vẫn không kìm được mà ửng đỏ.
“Ba, mẹ”
Dứt lời, Chu Ứng Thần chẳng màng gì nữa, vứt luôn ba lô xuống đất, định lao tới
ôm ba mẹ. Kết quả là đến gần mới nhận ra hai bé con trắng trẻo, bụ bẫm trong
vòng tay họ. Nhất thời, chàng thanh niên cao gần một mét chín bỗng trở nên lóng
ngóng, bế cũng không xong mà không bế cũng không được.
Thấy cảnh ấy, chẳng biết là ai nhịn không được cười trước, rồi như vỡ đê, cả nhà
đều cười rộ lên, làm Chu Ứng Thần đỏ chín cả mặt.
Nhưng cũng nhờ thế mà không khí trầm lắng ban đầu tan biến hẳn.
“Đen đi nhiều, mà cũng gầy đi nữa” Lưu Tô Hà nhìn cậu con trai út đứng sát bên
mình, hốc mắt chợt cay cay.
“Đàn ông đen tí có sao đâu mẹ, mà con không gầy đâu nha, con còn tăng thêm
năm ký đấy, toàn là cơ bắp thôi” Chu Ứng Thần nói đoạn định gồng tay khoe bắp
thịt cho mẹ xem, nhưng ngặt nỗi mùa đông mặc đồ quá dày nên chẳng thấy gì cả.
Cả nhà lại được một trận cười. Bé Nguyệt Nguyệt trong lòng bà Hà dường như
cũng nghe hiểu, con bé vung vẫy tay nhỏ, miệng ê a phát ra những âm thanh
nghe tựa như chữ “thịt”. Đối với ông chú lạ mặt này, con bé chẳng hề sợ hãi mà
cứ thế rướn người đòi sang.
nang-chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-235.html]
“Ôi chao, nó đòi chú bế kìa” Trình Phương Thu nhìn thấu tâm tư con gái, vội lên
tiếng bảo Ứng Thần bế cháu.
“Con. con bế thật được ạ?” Đây là lần đầu Ứng Thần tiếp xúc với một sinh linh
bé nhỏ mềm mại thế này nên không khỏi lo lắng. Cậu nhìn quanh, thấy mọi người
đều gật đầu mới nuốt nước miếng, chăm chú nhìn bé Nguyệt Nguyệt trước mặt.
Gương mặt con bé còn chưa bằng nửa lòng bàn tay cậu, nhưng đôi mắt to tròn
như viên đá đen, sáng lấp lánh. Mũi nhỏ, miệng nhỏ, làn da trắng nõn nà. Con bé
mặc chiếc áo bông màu hồng nhạt, đội mũ len cùng màu, hai cục bông trên mũ rủ
xuống ngực, cứ đung đưa theo nhịp đòi bế, đáng yêu vô cùng.
Lại gần còn ngửi thấy mùi sữa dịu nhẹ, khiến lòng người ta như tan chảy.
“Thế chú bế cháu nhé”
Chu Ứng Thần vốn là một người lính thép, bảo cậu lái máy bay mấy ngày đêm
hay chạy dã ngoại bao nhiêu cây số cũng chẳng nề hà, nhưng lúc này cậu lại thấy
trước mặt là bài toán khó nhất thế gian. Phải bế làm sao bây giờ?
Cậu vô thức xoa xoa lòng bàn tay vào quần cho bớt mồ hôi, rồi mới cẩn thận đưa
tay đỡ lấy eo cháu. Đợi khi đã chắc chắn, cậu mới theo lời chỉ dẫn của mẹ Hà mà
đỡ lấy đầu và cổ bé.
Xong xuôi hai động tác đó, cậu mới thở phào. Nhưng đúng lúc mẹ Hà định buông
tay hoàn toàn, cậu lại hoảng hốt kêu khẽ: “Mẹ ơi, mẹ đừng buông, con không
xong mất!”
Mọi người cười nghiêng ngả trước thái độ như đang đối mặt với đại địch của cậu.
Lưu Tô Hà cũng dở khóc dở cười, nhanh tay rút tay về. Thấy cậu bế rất vững, bà
liền lườm một cái: “Khéo vẽ chuyện, chẳng phải bế tốt lắm sao?”
Lời “tổng sỉ vả” của mẹ ruột bao giờ cũng chí mạng nhất. Chu Ứng Thần cũng
nhận ra mình làm quá, thẹn thùng đỏ mặt, cứ thế bế cháu mà im lặng không nói gì
nữa.
Những người khác tủm tỉm cười, cũng không vội trang hoàng nhà cửa nữa mà
kéo nhau vào nhà trò chuyện. Lâu ngày không gặp, có bao nhiêu chuyện muốn
kể.
Hóa ra Chu Ứng Thần được nghỉ đột xuất. Cậu và Đặng Thanh Vãn nghỉ gần cùng
lúc nên cả hai đi cùng nhau về. Cậu vừa đưa cô ấy về nhà xong mới chạy về đây
ngay.
“Chẳng biết bao giờ mới được uống rượu mừng của hai đứa đây”
Trình Phương Thu hiếm khi nói đùa một câu, vốn cũng chẳng mong được trả lời vì
nghĩ bọn trẻ hay thẹn, ai ngờ Ứng Thần lại rất nghiêm túc đáp: “Chuyện này
chúng con bàn kỹ rồi ạ, đợi con tốt nghiệp là cưới luôn”
“Thế thì là mùa hè năm nay rồi?”
Đặng Thanh Vãn lớn hơn Ứng Thần một khóa, giờ đã tốt nghiệp và chính thức gia
nhập đội ngũ quốc gia, là một nữ phi công cực kỳ xuất sắc. Tính ra thì mùa hè
năm nay Ứng Thần cũng chính thức tốt nghiệp. Hai đứa sau này vừa là vợ chồng
vừa là đồng đội.
“Vâng ạ” Nhắc đến chuyện này, khóe môi Ứng Thần hiện lên nét cười.
“Hai đứa có dự tính là tốt rồi” Lưu Tô Hà và Chu Chí Hồng vốn không can thiệp
sâu vào chuyện hôn nhân của con cái, chỉ cần đối phương nhân phẩm tốt là
được, huống hồ con dâu tương lai lại ưu tú thế này thì chẳng có gì phải lo.
Trò chuyện một lúc, Chu Ứng Thần lại đòi bế bé Niên Niên. Khác với vẻ nâng niu
bé Nguyệt Nguyệt, đối với Niên Niên cậu không giữ kẽ thế, thậm chí còn bế cháu
chơi trò “máy bay hạ cánh”, làm thằng bé cười không dứt.
Chẳng biết có phải bé Nguyệt Nguyệt nhận ra sự “phân biệt đối xử” không mà
bỗng nhiên con bé mếu máo khóc. Mãi đến khi được chú cho đi “máy bay” vài
vòng, con bé mới nín rồi cười toe toét.
Từ khi Ứng Thần về, áp lực chăm con trong nhà giảm hẳn. Có lẽ vì “nghé con
không sợ cọp”, chưa nếm mùi gian truân khi chăm trẻ nên cậu vô cùng sung sức,
mỗi tay bế một đứa đi phăm phăm. Mọi người được dịp thảnh thơi nên cũng hớn
hở đi làm việc khác.
Đến đêm Giao thừa, Niên Niên và Nguyệt Nguyệt mới được trả về cho ba mẹ.
Trình Phương Thu và Chu Ứng Hoài vừa mặc áo mới màu đỏ cho con, vừa len
lén nhìn Ứng Thần đang nằm gục trên sofa ngủ say sưa, rồi cả hai nhìn nhau
cười khúc khích. Họ vẫn còn chút lương tâm nên mãi đến khi dọn cơm mới gọi
cậu dậy.
Năm mới này náo nhiệt hơn hẳn mọi năm, ăn sủi cảo, dán đối liên, đốt pháo.
Quan trọng nhất là người đông lòng hiệp, lòng ấm thì cái gì cũng trở nên ý nghĩa.
Theo lệ thường, sau khi ăn cơm ở nhà xong, cả nhà cùng sang nhà họ Lưu, rồi
cuối cùng là về nhà cũ. Khi đến nhà họ Lưu, thời gian vừa vặn. Chu Ứng Hoài và
Lưu Tô Hà vào bếp giúp một tay, Trình Phương Thu bế con sang tìm Lưu Đường
trò chuyện.
Dạo này Lưu Đường gầy đi, khuôn mặt vốn đã thanh tú nay càng nhỏ lại, trông
xinh đẹp rạng ngời nhưng lại phảng phất vẻ u uất khó tả, ngay cả nụ cười cũng có
phần gượng gạo.
Lúc mới chia tay Hạ Thư Văn, trạng thái này còn coi là bình thường, nhưng đã
mấy tháng trôi qua mà chị vẫn cứ thế này thì thật sự không ổn. Trình Phương Thu
nhìn chị mà lòng thấy xót xa. Nhớ lại chuyện Chu Ứng Hoài kể hôm nọ, cô mím
môi, chần chừ một lát rồi cũng lên tiếng.
Nói xong, thấy nét mặt Lưu Đường có vẻ dao động, cô bèn khuyên thêm một
câu: “Chị họ à, em nghĩ sống trên đời này mình thấy vui là quan trọng nhất. Bây
giờ chị có thấy vui không?”
Lưu Đường khẽ nhếch môi, theo bản năng phản bác: “Vui chứ, sao lại không vui?”
Nhưng nói xong, chị lại mím chặt môi, im lặng không nói gì nữa. Trình Phương
Thu thở dài, không khuyên thêm nữa. Biết chị thích Niên Niên và Nguyệt Nguyệt,
cô bèn cố ý trêu hai đứa nhỏ để chọc cho chị vui lên.