“Bắt đầu thôi”
Câu nói của Trình Phương Thu đã phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Hiện trường
bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn, người dẫn đường là một người dân làng khá
“ngứa mồm”, bác ta vừa kể về lai lịch của ngôi đền cổ lẫn những truyền thuyết địa
phương bằng chất giọng phổ thông pha lẫn tiếng địa phương nồng nặc.
Trong đội có hai chàng trai trẻ rất thích nghe những chuyện huyền bí này, ba
người họ tán gẫu như thể mở van xả nước, không sao dừng lại được. Trình
Phương Thu thấy họ không làm ảnh hưởng đến công việc nên cũng không can
thiệp quá sâu.
Công việc quay chụp do cô quán xuyến diễn ra khá suôn sẻ. Mất cả một buổi
chiều, cuối cùng mọi thứ cũng được hoàn tất.
Đường xuống núi có phần nhẹ nhàng hơn, lại còn được chiêm ngưỡng những
phong cảnh khác lạ. Những rặng núi uốn lượn, xanh mướt một màu, đập vào mắt
toàn là những tán cây cổ thụ cao lớn, nhưng cách đó không xa lại là mặt biển
xanh ngắt bao la, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi khiến mặt biển lấp lánh như dát bạc.
Bãi cát vàng nhạt, những con sóng trắng xóa xô bờ, xa hơn nữa là đường ranh
giới giữa màu xanh nhạt và xanh thẫm, vừa hùng vĩ vừa diễm lệ.
Trình Phương Thu không tự chủ được mà nhắm mắt lại. Gió khẽ lướt qua, dường
như mang theo cả hơi ẩm mặn mòi của nước biển. Kể từ khi tới đây, đây là lần
đầu tiên cô nhìn thấy biển thật sự ở thế giới này. Nói không phấn khích là nói dối,
cô rất muốn mặc bikini để tận hưởng một chuyến tắm nắng thật sảng khoái trên
bãi cát. Nhưng nếu thật sự làm thế ở thời đại này, có lẽ cô sẽ bị trói lại rồi đưa đi
diễu phố mất?
Nghĩ đến khả năng đó, Trình Phương Thu không nhịn được mà bật cười thành
tiếng, thấy trí tưởng tượng của mình càng lúc càng bay xa.
“Đội trưởng Trình, chị cười gì thế?”
Bên tai vang lên giọng nói quan tâm đầy tò mò của đồng nghiệp, Trình Phương
Thu vội lắc đầu bảo không có gì, rồi giục mọi người nhanh chóng xuống núi. Ở
đây là một làng chài nhỏ ngoại ô thành phố, không có nhà khách nên chỉ có thể tá
túc tại nhà dân, cơm nước ba bữa đều ăn ở nhà trưởng làng. Nếu về muộn quá e
rằng sẽ gây phiền phức cho người ta.
Lúc về tới làng chài vừa vặn là lúc hoàng hôn. Mặt trời chậm rãi chìm xuống, ánh
nắng màu cam rực rỡ hòa quyện vào bầu trời và mặt biển, phác họa nên một bức
tranh lộng lẫy khiến bất cứ ai đi ngang qua cũng không kìm lòng được mà dừng
bước chân.
“Chủ quản Trình, mọi người về rồi à?”
Trình Phương Thu nghe thấy tiếng gọi liền nhìn sang, thấy Triệu Vân Tuyên đang
từ xa chạy lại, hai bím tóc đuôi tôm đung đưa trong không trung. Quan hệ hai
người rất tốt, bình thường cô ấy đều gọi cô là Thu Thu, nhưng lần này tới đây, vì
có người của đơn vị thành phố khác nên để tránh điều tiếng, cô ấy gọi cô bằng
chức danh, còn đặc biệt lược bỏ đi chữ “Phó”.
“Ừ, các em cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi chứ?”
“Chưa xong thì em đâu dám thong dong ra đón chị thế này” Triệu Vân Tuyên lè
lưỡi, sau đó đưa mắt nhìn về phía hoàng hôn trên biển, không khỏi cảm thán: “Ở
đây đẹp thật đấy, ở kinh thành mình làm sao thấy được cảnh tượng thế này?”
“Đúng vậy”
Trình Phương Thu cũng dõi theo ánh mắt của cô ấy, đồng thời thầm nhủ trong
lòng, hèn chi nơi này tương lai sẽ trở thành thánh địa du lịch nghỉ dưỡng nổi tiếng
cả nước, thậm chí là toàn thế giới, tất cả đều có lý do của nó.
Cảnh đẹp là thế, nhưng cô đâu biết rằng trong mắt người khác, chính cô mới là
một đường phong cảnh động lòng người hơn cả. Cách đó không xa, bên cạnh
chiếc xe hơi vừa đỗ lại là một bóng người cao lớn. Một tay anh vịn vào cửa xe,
người tựa vào thân xe, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đã
lâu không gặp, bờ môi mỏng không kìm được mà nhếch lên.
Cô đứng dưới một cây dừa, đầu đội mũ cói vành rộng, tóc tết lệch sang một bên
rủ trước ngực. Tuy sợ nóng nhưng vì phải lên núi, sợ muỗi đốt nên cô mặc áo dài
tay và quần dài mỏng, gấu tay và gấu quần đều dùng dây thun buộc chặt. Ngoài
ra, bên hông còn treo một túi thơm đuổi muỗi, có thể nói là chuẩn bị cực kỳ kỹ
lưỡng.
Bây giờ xuống núi rồi, cô xắn hết tay áo lên, lộ ra cánh tay và bắp chân trắng
ngần. Mát thì có mát thật, nhưng trông lại có chút “lôi thôi” một cách lạ lùng.
Một hai tháng không gặp, hình như cô gầy đi nhiều. Vành mũ rộng che khuất
khiến gương mặt cô trông càng nhỏ nhắn, đôi mắt đào hoa xinh đẹp chứa đầy ánh
hoàng hôn, lấp lánh rạng ngời. Chỉ nhìn một cái thôi mà anh đã không thể rời mắt
được nữa.
Cổ họng bỗng khô khốc, mãi một lúc lâu sau anh mới tìm lại được giọng nói của
mình, gọi lớn: “Trình – Phương – Thu!”
Bóng dáng nhỏ nhắn ấy gần như lập tức quay đầu lại nhìn về phía anh ngay khi
tiếng gọi vừa dứt. Như thể không tin vào mắt mình, đồ đạc trên tay cô rơi tuột
xuống đất, đôi đồng tử màu nâu xinh đẹp giãn to, đôi môi hơi hé mở, trông ngơ
ngác đến tội nghiệp. Mà cũng đáng yêu đến lạ.
Chỉ là, rõ ràng đã nhìn thấy anh rồi, sao cô vẫn đứng đờ người ra đó?
Trong mắt anh thoáng qua vẻ bất lực, anh sải đôi chân dài bước nhanh về phía
cô, đến đoạn cuối còn có ý muốn chạy gằn lên.
“Chu Ứng Hoài!”
Trình Phương Thu mãi đến khi thấy bóng người kia càng lúc càng gần mới dám
khẳng định danh tính đối phương, thực sự là anh! Sống mũi cô cay xè, hốc mắt đỏ
hoe. Lúc này cô chẳng còn màng đến điều gì nữa, vứt bỏ tất cả, dốc sức chạy về
phía anh.
nang-chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-237.html]
Hai người ôm chặt lấy nhau, anh dang tay siết chặt cô vào lòng, cằm tựa vào hõm
cổ cô, lực đạo lớn như muốn khảm cô vào tận xương tủy. Dáng người cao lớn
rộng vóc mang lại một cảm giác an toàn cực kỳ mãnh liệt. Nhiệt độ cơ thể nóng
rực xuyên qua lớp vải áp sát vào da thịt, có chút ngứa ngáy. Trong lồng ngực
đang áp sát vào nhau là hai trái tim đập loạn nhịp liên hồi, như những chú nai lạc
lối cuối cùng cũng tìm thấy đường về nhà.
Không biết qua bao lâu, Trình Phương Thu chớp chớp đôi mắt đẫm nước, nhẹ
nhàng đẩy anh ra, giọng nói không giấu nổi vẻ xúc động hỏi: “Sao anh lại tới đây?
Mà sao anh tìm được đến tận chỗ này?”
Cô thực sự có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng ở hoàn cảnh này không tiện lắm,
nên cô chỉ chọn hai câu để hỏi. Nghe vậy, Chu Ứng Hoài nhếch môi cười nhạt,
định trả lời nhưng khóe mắt liếc thấy mấy người đang đi tới, anh liền ngừng lại,
chỉ nói: “Lát nữa nói sau”
Trình Phương Thu cũng thấy các đồng nghiệp, liền gật đầu, sau đó hơi ngượng
ngùng vén lọn tóc mai bên tai. Cô sực nhận ra hành động ôm ấp giữa thanh thiên
bạch nhật của mình và Chu Ứng Hoài ở thời đại này là có chút “phóng túng”.
Phen này xong rồi, chẳng biết người ngoài sẽ nhìn họ thế nào nữa.
Nhưng ngoại trừ Triệu Vân Tuyên, những người khác đều là khách qua đường, dự
án kết thúc là đường ai nấy đi. Hơn nữa cô và Chu Ứng Hoài là vợ chồng hợp
pháp, ôm nhau thì đã làm sao? Họ muốn nghĩ gì thì nghĩ, cô việc gì phải để tâm
quá mức?
Nghĩ đoạn, tâm trạng vốn đã rất tốt vì sự xuất hiện bất ngờ của Chu Ứng Hoài lại
càng thêm bay bổng, trên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo viết rõ hai chữ “vui
sướng”.
“Vị này là?” “Là chồng tôi” Trình Phương Thu hào phóng giới thiệu, rồi lần lượt
giới thiệu từng đồng nghiệp với Chu Ứng Hoài.
Chu Ứng Hoài đối mặt với những dịp thế này có thể nói là vô cùng khéo léo. Chỉ
vài câu xã giao anh đã “đuổi khéo” được mấy người kia đi, trong phút chốc nơi
đây chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Anh có lái xe đến, hôm nay chúng mình về thành phố ở nhé?”
Nghe thấy lời này, trái tim vốn đang đập nhanh của Trình Phương Thu suýt chút
nữa thì “nổ tung”. Cô gần như không chút do dự mà gật đầu cái rụp. Chu Ứng
Hoài đi cùng cô về chỗ ở trong làng lấy đồ đạc, rồi đưa cô đi.
Trong suốt quá trình đó, cả hai đều ăn ý giữ im lặng. Cho đến khi chiếc xe chạy
đến một bãi biển vắng người, dường như có một cái công tắc vừa được nhấn
xuống. Không biết ai là người chủ động trước, tóm lại ngay khi xe dừng hẳn, cả
hai đã quấn lấy nhau không rời.
Một tay anh áp vào mặt cô, nụ hôn nồng cháy và có phần mãnh liệt gặm nhấm bờ
môi cô. Tay kia thì dùng lực kéo cô vào lòng, để cô ngồi quỳ trên đùi mình.
“Có nhớ anh không?”
Giọng nói trầm đục, khản đặc của người đàn ông phát ra từ nơi kẽ hở giữa hai
người, hơi thở nóng hổi suýt chút nữa thiêu rụi lý trí của cô. Trình Phương Thu
thở dốc, đưa tay túm lấy mái tóc ngắn của anh để giải tỏa cảm giác tê dại khó tả
đang lan tỏa khắp cơ thể. Đồng thời cô không quên gật đầu thật mạnh, nhưng
giây tiếp theo cô chợt nhận ra anh không nhìn thấy, bèn gọi lớn: “Nhớ! Em nhớ
anh lắm!”
Dứt lời, lực đạo mơn trớn và cắn nhẹ của anh chợt nặng thêm. Cô không chịu
nổi mà ngửa cổ lên, khóe miệng bật ra những tiếng rên rỉ vỡ vụn. Đôi bàn chân
trắng ngần áp lên cửa kính xe bị ép đến biến dạng, ngón chân co quắp lại. Chiếc
áo sơ mi trắng lót dưới mông bị giày vò đến nhăn nhúm, thấm đẫm những dấu
vết tình ái khó nói.
Tóc anh đã dài thêm đôi chút, cọ vào hõm cổ rất dễ chịu. Cô ôm chặt lấy đôi vai
rộng của anh, đầu ngón tay không tự chủ được mà để lại những vệt đỏ thẫm trên
lưng anh, khẽ nũng nịu: “Chậm. chậm một chút”
Sao cứ như con sói đói mấy tháng trời không được ăn thịt thế này? À, theo một
nghĩa nào đó, đúng là anh đã “nhịn đói” mấy tháng thật rồi. Nghĩ đến đây, đôi gò
má cô ửng hồng, Trình Phương Thu âm thầm siết chặt vòng tay ôm anh, thôi thì
chiều anh lần này vậy.
Nhưng cô đâu biết rằng, khẩu vị của đàn ông là càng chiều thì càng lấn tới.
“Bà xã, ngoan, mở miệng ra nào”
Cô nức nở lắc đầu nhưng lại bị anh bóp lấy eo, vừa khóc vừa nếm trải hương vị
mặn mòi. Trình Phương Thu thầm phỉ nhổ bản thân vì sự mủi lòng vừa nãy. Cái
đức tính của anh thế nào chẳng lẽ cô còn không rõ sao? Sao mà cứ không chịu
nhớ đời thế này?
Ngoài cửa sổ xe, ánh hoàng hôn dần tắt. Hai người ôm nhau nằm ở ghế sau. Đôi
gò má cô vẫn còn vương sắc hồng, đôi mắt đượm vẻ tình tứ chưa tan, tựa đầu
vào lồng ngực rắn chắc của anh nhìn ráng chiều rực rỡ bên ngoài, cô mệt rã rời
hỏi lại câu hỏi mà lúc nãy anh chưa kịp trả lời.
“Trong nước có hơn mười nhà máy cơ khí cần chúng anh hỗ trợ kỹ thuật, trong đó
có một nhà máy ở ngay đây” Thế nên anh đã đặc biệt xin cơ hội đi khảo sát để
được gặp cô một lần.
Còn nhóm dự án của cô thì rầm rộ như thế, lại không phải đơn vị tuyệt mật, nên
anh chỉ cần hỏi thăm qua các bộ phận liên quan là biết được thông tin cụ thể, từ
đó hoàn thành màn tạo bất ngờ đã được lên kế hoạch từ lâu này.
Trình Phương Thu không nhịn được mà quay sang cắn vào yết hầu anh một cái,
nũng nịu nói: “Thế mà anh cũng nhịn được giỏi thật”
“Không nhịn cũng phải nhịn” Chu Ứng Hoài nói bóng gió rồi lại đuổi theo hôn lên
môi cô, khiến mặt cô đỏ bừng bừng: “Thôi mà, em thực sự không còn sức nữa
rồi”
“Được rồi, không trêu em nữa” Anh buông cô ra, sau đó lấy từ dưới ghế sau một
cái túi, bên trong có một chiếc hộp đựng đủ loại đồ ăn vặt mang từ kinh thành tới:
“Sợ em ăn không quen đồ ăn ở đây nên anh mang rất nhiều tới cho em”
Thấy vậy, Trình Phương Thu làm sao mà không cảm động cho được. Hốc mắt cô
cay xè, những giọt lệ như hạt trân châu đọng lại trên hàng mi dài.