“Không có chuyện đó đâu” Gần như ngay khi cô vừa dứt lời, Chu Ứng Hoài đã trả
lời.
Đặt mình vào hoàn cảnh đó, nếu không có “Trình Phương Thu” thiết kế khiến anh
buộc phải lấy cô, anh tuyệt đối sẽ kiên định đi theo lộ trình mình đã vạch sẵn: dốc
sức cho sự nghiệp, nỗ lực nghiên cứu thêm nhiều dự án và kỹ thuật, cống hiến cả
đời cho đất nước.
Còn chuyện kết hôn, nếu không phải người phù hợp, anh sẽ không bao giờ cân
nhắc.
Tương tự, nếu cô không đến thời đại này trở thành “Trình Phương Thu”, hai
người không gặp nhau, anh cũng sẽ chọn đóng góp cho sự nghiệp cả đời.
“Thu Thu, trước khi gặp em, anh chưa từng có ý định kết hôn sinh con” Chu Ứng
Hoài bày tỏ lòng thành bằng cách dùng chóp mũi cọ nhẹ lên mặt cô.
Khóe môi Trình Phương Thu không kìm được mà cong lên, cô giả vờ chê bai đẩy
đầu anh ra: “Biết rồi, biết rồi”
Chu Ứng Hoài thấy cô đã khôi phục lại vẻ hoạt bát linh động thường ngày, đôi mắt
thâm trầm chợt tối lại, yết hầu khẽ lăn, giọng khàn đi: “Thế em không hôn anh một
cái à?”
“Lúc nãy hôn chưa đủ sao?” Môi cô sắp sưng đến nơi rồi.
“Vĩnh viễn không đủ” Chu Ứng Hoài siết chặt eo cô, kéo về phía mình, chặn đứng
đôi môi mọng đỏ như muốn nhỏ nước kia.
Kể từ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa hai người xảy ra một sự thay đổi tinh tế, đó
là Chu Ứng Hoài trở nên “bám người” hơn trước rất nhiều.
Cả hai đều có văn phòng riêng trang bị điện thoại, hễ đến giờ nghỉ là điện thoại lại
vang không dứt, những cuộc gọi tâm tình kéo dài như thể nói mãi không chán.
Nếu không phải vì công việc, Trình Phương Thu cảm thấy anh chắc hận không thể
dính chặt lấy cô từng giây từng phút.
Nhưng trong lòng cô cũng hiểu, đó là vì Chu Ứng Hoài thiếu cảm giác an toàn.
Anh sợ rằng vào một thời điểm nào đó, cô sẽ đột ngột biến mất như cái cách cô
đã đến. Chuyện này chẳng ai nói trước được, ngay cả bản thân cô cũng không
thể đưa ra câu trả lời chính xác.
Thực ra không chỉ Chu Ứng Hoài sợ, cô cũng sợ.
Lúc mới đến, ngày nào cô cũng mong mỏi được trở về để đưa mọi thứ về quỹ đạo
cũ. Nhưng giờ đây cô không còn nghĩ thế nữa, lòng cô có quá nhiều vương vấn,
căn bản không nỡ rời xa. Cô không dám tưởng tượng nếu mình thực sự biến mất
ở thời đại này, Chu Ứng Hoài sẽ phải làm sao, Niên Niên và Nguyệt Nguyệt sẽ thế
nào, gia đình và bạn bè sẽ ra sao.
Vì vậy, đối mặt với sự bám dính của Chu Ứng Hoài, cô đều vô điều kiện phối hợp.
Ngoài việc dỗ dành cho anh vui, cô cũng thực lòng muốn quấn quýt bên anh.
Thấm thoát thời gian đã bước sang tháng Mười. Khi mọi người còn đang hoàn
toàn chưa chuẩn bị thì một tin tức chấn động đột nhiên giáng xuống.
Ngày hôm đó, báo chí bị tranh mua sạch sành sanh, kế đến là các hiệu sách chật
kín người. Đủ loại đồ dùng học tập, thậm chí đến một tờ giấy người ta cũng không
tha, mua sạch bằng hết.
Khôi phục Cao khảo (thi đại học) – tin tức này đã thắp lại ngọn lửa trong những
trái tim vốn đã nguội lạnh.
Mùa đông năm 1977, sợi dây Cao khảo bị đứt đoạn suốt mười năm đã được nối
lại. Hơn năm triệu người với xuất thân, lứa tuổi và thân phận khác nhau đã đổ xô
vào phòng thi, viết tiếp giấc mơ đèn sách trong lòng. Dù điều kiện có hạn, cuối
cùng chỉ tuyển chưa đầy ba trăm ngàn người, nhưng điều này đã giúp mọi người
nhìn thấy hy vọng, sẵn lòng cầm lại sách vở và bút giấy.
Trình Phương Thu và Trình Học Tuấn cùng tham gia kỳ thi này. Cả hai đều nỗ lực
để trở thành đàn em cùng trường của Chu Ứng Hoài, nên thi xong đã cùng nhau
đi dạo một vòng quanh Đại học Thanh Hoa rồi mới về nhà.
Vừa về đến nhà, Từ Kỳ Kỳ đã gọi điện tới. Cô ấy cũng đi thi nhưng lòng dạ không
yên, đặc biệt tìm đến “đại học bá” Trình Phương Thu để tìm kiếm sự an ủi. Họ
buôn chuyện đến tận tối mịt mới cúp máy.
Khác với Từ Kỳ Kỳ, Trình Phương Thu khá tự tin, chẳng chút lo âu. Đến giờ thì
ăn, đến giờ thì ngủ, lặng lẽ chờ đợi ngày công bố điểm. Trình Học Tuấn cũng vậy,
nhưng không khó để nhận ra cậu vẫn có chút căng thẳng, rú rú ở nhà mấy ngày
rồi mới cùng bạn học ra ngoài chơi.
Sau khi kỳ thi kết thúc, tiệc cưới của Chu Ứng Thần và Đặng Thanh Vãn mới
chính thức được tổ chức. Lẽ ra họ đã cưới từ mùa hè, nhưng vì Đặng Thanh Vãn
có lịch trình công tác đột xuất nên lùi lại, sau đó lại gặp lúc khôi phục Cao khảo,
để không làm ảnh hưởng đến việc học của Trình Phương Thu, Trình Học Tuấn và
người thân bạn bè, họ lại lùi thêm lần nữa. May mà lần này mọi việc thuận buồm
xuôi gió, không có trục trặc gì.
Áo cưới của họ là nhờ Trình Phương Thu thiết kế. Chu Ứng Thần nói ngày anh
trai cưới, anh đã bị sự tinh tế của bộ lễ phục làm kinh ngạc suốt thời gian dài, cứ
nhớ mãi trong lòng, đợi đến lúc lấy vợ phải nhờ chị dâu thiết kế riêng một bộ, nay
coi như đã toại nguyện. Trình Phương Thu dĩ nhiên không từ chối, cô vừa thiết kế
vừa hỏi han sở thích của đôi trẻ, cuối cùng tạo ra một bộ lễ phục độc nhất vô nhị,
cả hai đều vô cùng hài lòng.
Ngày cưới, với tư cách là chị dâu cả, Trình Phương Thu không tránh khỏi việc
phải giúp đón tiếp khách khứa. Cả ngày bận rộn xoay như chong chóng, mãi mới
có lúc được ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Em cảm thấy còn mệt hơn cả lúc mình cưới nữa”
Cô nhắm mắt, thản nhiên tận hưởng màn xoa bóp tỉ mỉ của Chu Ứng Hoài, đến
lúc sau thoải mái tới mức ngay cả cánh tay cũng chẳng buồn nhấc lên. Chu Ứng
Hoài biết cô mệt, đã chuẩn bị sẵn một bồn nước nóng, thấy cô không muốn động
đậy liền cười bất lực, bế cô đi tắm. Ai ngờ đang tắm dở, anh cũng chui tọt vào
nước, và khi có sự tham gia của anh, bầu không khí dần trở nên “sai sai”.
nang-chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-241.html]
Chương 156: Ngoại truyện 4 – Thuốc bôi riêng tư, bôi cho anh xem
Trong phòng tắm chỉ thắp một ngọn đèn, ánh sáng vàng ấm khiến gian phòng có
chút mờ ảo. Hơi nước như một lớp màn mỏng bao phủ xung quanh, nhìn không rõ
tình hình bên trong, chỉ có tiếng nước xen lẫn tiếng thở dốc không ngừng vang lên
bên tai, đặc biệt rõ ràng và ám muội.
Những ngón tay trắng trẻo thon dài yếu ớt bám vào thành bồn tắm trơn nhẵn, giây
tiếp theo lại bị kéo về, ép cô phải ôm lấy cổ anh. Người phụ nữ khẽ nhíu mày, đôi
má ửng hồng rực rỡ, mái tóc búi hơi lỏng lẻo, rủ xuống hai lọn tóc chạm vào mặt
nước, làm gợn lên những vòng sóng lăn tăn.
“Chồng. chồng ơi”
Tiếng cầu xin nhỏ bé bị nhấn chìm trong nụ hôn nồng cháy của người đàn ông.
Khóe mắt cô trào ra vài giọt lệ, làn da trắng nõn dần nhuốm màu hồng đào rạng
rỡ, tựa như nụ hoa xuân sắp nở, vừa muốn bung cánh vừa thẹn thùng, diễm lệ
động lòng người.
Đợi đến khi kết thúc, cả người cô đã ướt đẫm, in đầy những vết đỏ ngượng
ngùng.
“Căng quá” “Lát nữa anh bôi thuốc cho em”
Chu Ứng Hoài một tay bế bổng cô lên, tay kia với lấy chiếc khăn tắm trên giá.
Chiếc khăn tắm rộng lớn gần như bao trọn cả người cô, chất vải mềm mại rất
thoải mái, cô không nhịn được mà cọ cọ mặt vào đó, giữa đôi mày mắt lộ rõ vẻ
thỏa mãn và quyến rũ không tan.
Chu Ứng Hoài đang lau tóc cho cô thấy vậy, đôi mắt thâm trầm nheo lại, không
nhịn được mà véo má cô một cái, cảm giác mịn màng như một viên kẹo bông. Anh
thì véo sướng tay, nhưng “nạn nhân” lại bất mãn cắn vào đầu ngón tay anh một
cái, nũng nịu kêu đau.
Nghe vậy, Chu Ứng Hoài rút tay lại nhìn vết răng trên đó, môi mỏng khẽ nhếch, bế
cô sải bước rời phòng tắm đi về phía phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt người con gái
hay dỗi kia vào trong chăn, lúc này mới đi tìm thuốc mỡ.
Thuốc mỡ do anh giữ, vì là thuốc chuyên dụng cho vùng nhạy cảm nên anh
không để chung với các loại thuốc khác mà luôn cất kỹ trong ngăn kéo tủ đầu
giường. Nhưng lần này tìm mãi không thấy, thời gian trôi qua, anh không khỏi
nhíu mày.
Trình Phương Thu vốn đang nằm bò trên gối chờ đợi, thấy vậy liền vô thức hỏi:
“Sao thế anh? Không tìm thấy ạ?”
“Ừ” Chu Ứng Hoài vừa trả lời vừa đứng thẳng người dậy định đi chỗ khác tìm, thì
nghe thấy giọng nói nhỏ xíu vang lên phía sau.
“Hình như bị em để ở ngăn kéo bên tay trái bàn trang điểm rồi”
Nghe tiếng quay đầu lại, anh thấy cô giấu mặt vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt to
linh động, tông giọng lí nhí. Không biết cô nghĩ đến chuyện gì mà giọng nói hơi
run, ánh mắt cũng trở nên né tránh.
Thấy vậy, Chu Ứng Hoài khẽ nhướn mày nhưng tạm thời chưa nói gì, chỉ thuận
theo lời cô vòng qua cuối giường đi tới chỗ đó, và thành công tìm thấy tuýp
thuốc mỡ còn lại một nửa. Đầu ngón tay khẽ miết lên vỏ tuýp thuốc, sau đó anh
ngẩng lên nhìn người phụ nữ đang trùm chăn kín mít kia, nụ cười trong mắt lan
tỏa, tiện tay cầm chiếc gương nhỏ trên bàn đi về phía cô.
Lật mở một góc chăn, thân hình cao lớn của Chu Ứng Hoài đè lên, chiếc giường
lập tức lún xuống một chút. Bàn tay lớn của anh chuẩn xác ôm lấy người đang
trốn bên trong, lòng bàn tay nóng bỏng áp vào hõm eo, chóp mũi sát gần tai cô,
hơi thở phả lên làn da khiến vùng nhạy cảm lập tức run rẩy.
“Tự bôi rồi à?”
Nghe câu này, mặt Trình Phương Thu đỏ bừng quá nửa, không ngờ anh vừa mở
miệng đã đoán đúng ngọn ngành. Dù không muốn thừa nhận nhưng cuối cùng cô
vẫn khẽ vâng một tiếng.
“Vậy giờ bôi cho anh xem”
Giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc của người đàn ông ngay sát bên, gần như dán
vào tai cô mà thốt ra, hơi thở mang theo những cơn ngứa ngáy không thể phớt lờ.
Trình Phương Thu vô thức cong người lại, định mở miệng từ chối thì chỗ sưng đỏ
đã bị đầu ngón tay thô ráp chạm vào, từng chút một mài mòn lý trí của cô.
Cơ thể chưa tan hết dư vị tình ái làm sao chịu nổi sự trêu chọc cố ý của anh, cô
hoảng hốt đưa tay ra ngăn cản, nhưng anh không chịu buông tha, mãi cho đến khi
cô hết cách, buộc phải đồng ý.
“Được, được rồi, em đồng ý, anh đừng chạm vào chỗ đó nữa”
Gần như ngay khi lời nói vừa dứt, cảm giác tê dại thấu xương kia mới dần tan
biến. Cô thở dốc, nhưng nằm trong chăn căn bản không thể dập tắt cơn nóng ran.
May mà giây sau, tấm chăn đã bị anh tùy ý lật mở, đẩy xuống cuối giường.
Hai người phơi bày trong không khí, cô có chút xấu hổ, ôm lấy gối chắn trước
ngực, phồng má cắn môi lườm kẻ gây họa. Nhưng khóe mắt lại vô tình lướt qua
sự “đáng sợ” ở nơi nào đó, như bị bỏng, cô lập tức thu hồi tầm mắt.
Chu Ứng Hoài thản nhiên tựa lưng vào đầu giường, nhận ra ánh mắt lướt nhanh
rồi thu lại của cô, anh chẳng mấy bận tâm mà nhìn xuống một cái, sau đó bắt
chéo đôi chân dài, che chắn đi đôi chút, nhưng cũng chỉ là đôi chút.
Người đàn ông cao lớn vạm vỡ, dưới đôi vai rộng là vòng eo săn chắc, trên bụng
là tám múi cơ bụng xếp ngay ngắn cùng đường nhân ngư quyến rũ. Mỗi tấc cơ
bắp đều hoàn hảo, tràn ngập hormone nam tính khiến người ta không tự chủ
được mà nuốt nước miếng.