Thấy cô không chú ý đến chiếc khăn tay nữa, Chu Ứng Hoài thầm thở phào nhẹ
nhõm. Bây giờ hai người đã là người yêu, chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu
giếm, hơn nữa còn có thể tăng thiện cảm, liền gật đầu thừa nhận: “Ừ, anh còn
nhờ cô bán hàng giúp anh tham khảo một chút”
“Anh có lòng rồi” Tâm trạng cô rõ ràng tốt hơn nhiều, đôi mắt cười long lanh nhìn
anh.
Chu Ứng Hoài thấy cô vui, khóe môi cũng nhếch lên, đồng thời không quên ghi
vào cuốn sổ nhỏ trong lòng rằng tặng quà sẽ khiến cô vui.
Nhắc đến khăn tay, anh lại nhớ đến một chuyện khác: “Thu Thu, hôm nay đến nhà
hơi vội, quà đều mua đại, lần sau đến chơi anh sẽ chuẩn bị kỹ hơn”
“Quà cáp chỉ là thứ yếu, quan trọng là người tặng quà”
Trình Phương Thu e thẹn liếc nhìn Chu Ứng Hoài một cái, thấy tai anh đỏ lên vì
ngại, cô không nhịn được cong cong khóe mắt.
Cô nói không phải lời xã giao, mà là thực sự không quan tâm. Dù sao đây là ở
nông thôn, mua sắm không tiện, nhà bình thường cũng không có dư tiền phiếu để
mua quà cáp.
Bình thường mời người khác đến ăn cơm, đối phương mang được chút lương
thực đến đã là tốt lắm rồi. Hiếm có ai trịnh trọng như Chu Ứng Hoài còn chuẩn bị
rượu thuốc lá, huống hồ trước đó họ còn chưa bày tỏ lòng mình. Anh làm được
như vậy đã là rất tốt rồi.
Chu Ứng Hoài khẽ ho một tiếng, điều chỉnh lại cảm xúc, mở lời lần nữa: “Cô bán
hàng còn giới thiệu cho anh một vài thứ mà con gái các em sẽ thích, anh để
chung trong túi hết rồi. Em về xem có thích không, nếu không thích thì lần sau
chúng ta lại đi chọn”
Chỉ cần nghĩ đến lần sau có thể đường đường chính chính cùng Trình Phương
Thu đi bách hóa xã mua đồ, khóe môi Chu Ứng Hoài lại không kìm được nhếch
lên.
“Những thứ đó mua cho em á?” Mắt Trình Phương Thu mở to, vậy là trước đây cô
suýt chút nữa đã hiểu lầm Chu Ứng Hoài rồi sao? May mà cô không cố chấp mà
ghen tuông.
Ghen tuông? Sao cô lại dùng từ “ghen tuông” nhỉ?
“Ừ, không mua cho em thì mua cho ai?” Chu Ứng Hoài đáp lại với vẻ mặt thành
thật.
Trình Phương Thu sờ sờ chóp mũi, quyết định “đánh lạc hướng”: “Hừ, ai mà biết
anh mua cho ai, ví dụ như Tiểu Liên, Tiểu Hà gì đó”
Nghe vậy, gần như ngay lập tức Chu Ứng Hoài hiểu ra ý cô, liền xoa xoa lòng bàn
tay cô, giải thích: “Thu Thu, anh không có quan hệ gì với Thẩm Hi Liên, trước đây
không có, bây giờ không có, sau này càng không thể có”
“Nhưng người ta rõ ràng là thích anh, đang theo đuổi anh đấy” Trình Phương Thu
không mắc lừa, trước đây không có lập trường chính đáng để quản chuyện này,
nhưng bây giờ cô là bạn gái chính thức, đương nhiên phải xử lý đoá hoa đào thối
mà Chu Ứng Hoài đã gây ra.
“Em nói cho anh biết, đàn ông phải giữ đạo đức đàn ông. Người khác thích anh là
chuyện của họ, nhưng anh nhất định phải bày tỏ thái độ rõ ràng, không được để
người ta thấy có cơ hội. Nếu anh dám ‘đứng núi này trông núi nọ’, em sẽ không
cần anh nữa”
“Thu Thu, anh chỉ có mình em, chỉ thích mình em thôi” Chu Ứng Hoài vội vàng
bày tỏ lòng trung thành, nói xong lại nhíu mày: “Anh đã từ chối cô ấy rất nhiều lần
rồi, nhưng không có tác dụng gì”
“Em tin anh” Về điểm này, Trình Phương Thu rất yên tâm, dù sao trong sách, cho
dù nguyên chủ có làm trời làm đất thế nào, anh cũng không ngoại tình. Về khoản
giữ mình trong sạch, anh nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
Còn về Thẩm Hi Liên.
“Anh đã có em rồi, nếu cô ấy còn quấn lấy anh, anh cứ nói thẳng cho cô ấy biết
mối quan hệ của chúng ta”
Trong sách, Chu Ứng Hoài bị ép cưới nguyên chủ, nên Thẩm Hi Liên cho rằng
cuộc hôn nhân của họ không nên tồn tại. Cô ta tìm cách cứu Chu Ứng Hoài khỏi
“vũng lầy”, sau đó mới xảy ra cảnh hai cô gái tranh giành một người đàn ông.
Nhưng bây giờ tình hình đã khác, cốt truyện cũng đã thay đổi từ lâu. Nếu Thẩm Hi
Liên sau khi biết mối quan hệ của họ mà vẫn cố chấp theo đuổi Chu Ứng Hoài, cô
cũng sẽ không đứng nhìn.
Không ai có thể cướp đi “tấm vé cơm dài hạn” Chu Ứng Hoài khỏi tay cô!
“Ừ, được” Chu Ứng Hoài bị câu “Anh đã có em rồi” của Trình Phương Thu làm
cho hài lòng, ý cười trong mắt càng sâu hơn.
“Vậy em về trước đây, ngày mai gặp” Trình Phương Thu liếc nhìn Chu Ứng Hoài,
hoàn toàn không hiểu anh đang vui vẻ chuyện gì. Cô tự nói xong chuyện của mình
thì chuẩn bị quay về.
Có lẽ do ly rượu uống lúc nãy bắt đầu có tác dụng, bây giờ cô cảm thấy hơi lâng
lâng, chỉ muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa đi ngủ.
“Ngày mai gặp” Chu Ứng Hoài đứng tại chỗ chuẩn bị nhìn cô vào nhà, nhưng đến
lúc đó lại nhớ ra điều gì, bước lên hai bước gọi cô lại: “Thu Thu, ngủ ngon”
Trình Phương Thu dừng bước, quay đầu lại mỉm cười ngọt ngào với anh, đáp:
“Ngủ ngon, trên đường về chú ý an toàn”
“Được” Chu Ứng Hoài nhìn bóng lưng Trình Phương Thu biến mất sau cánh cửa,
trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn khó tả.
Sau ngày hôm nay, anh có cô, cô có anh.
Chương 25: Hồi Vị
Màn đêm như mực, những ngôi sao trải rộng trên đầu, như những viên kim
cương, tạo nên ánh sáng rực rỡ. Một con đom đóm chao đảo bay trong không
trung, lướt qua trước mắt, để lại vệt sáng màu vàng nhạt.
Trình Phương Thu đứng trong sân, theo bản năng nhìn về phía sau, nhưng cách
một cánh cổng sân, cô hoàn toàn không thể nhìn thấy người bên kia.
Cô đưa tay lên, ngón tay từ từ đặt lên môi. Cho đến tận bây giờ, cô vẫn chưa
hoàn hồn. Cô và Chu Ứng Hoài vậy mà đã xác định mối quan hệ, hơn nữa còn.
chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-35.html]
Chỉ cần nghĩ đến sự “điên cuồng” trong rừng cây nhỏ cách đây không lâu, Trình
Phương Thu cảm thấy mặt mình hơi nóng.
Ngay lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng kinh ngạc của Đinh Tịch Mai:
“Thu Thu con về rồi à? Con không gặp Học Tuấn sao?”
“À? Con không gặp ạ” Trình Phương Thu cảm thấy hơi hoảng loạn và chột dạ, vội
vàng bỏ tay đang đặt trên môi xuống.
“Thấy con lâu không về, mẹ liền bảo Học Tuấn ra tìm con rồi”
Đinh Tịch Mai vừa sắp xếp ổn thỏa cho Trình Bảo Khoan say mèm, thấy anh ta
ngủ như “chết” liền không nhịn được mắng vài câu. Lại thấy hai con chưa về,
lòng không yên tâm nên ra xem.
Bây giờ thấy Trình Phương Thu bình an vô sự đứng trong sân, tảng đá lớn trong
lòng bà mới rơi xuống.
“Trời tối quá, con không để ý người trên đường, có lẽ là vừa vặn lỡ nhau thôi ạ”
Trình Phương Thu khẽ ho một tiếng, có chút không tự nhiên nói dối. Cô và Chu
Ứng Hoài đi đường vòng về, hoàn toàn không thể gặp Trình Học Tuấn, nhưng lời
này cô không dám nói với Đinh Tịch Mai.
Đồng thời, trong lòng cô thầm mắng Chu Ứng Hoài một tiếng, đều tại anh, nếu
không phải anh thì họ đã không “làm loạn” lâu như vậy trong rừng cây nhỏ!
“Ừ” Trình Học Tuấn lớn như vậy rồi, ở trong làng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Đinh Tịch Mai cũng không lo lắng quá nhiều. Vừa định bảo Trình Phương Thu
nhanh đi tắm rửa nghỉ ngơi thì bà chú ý thấy má cô có vẻ ửng hồng bất thường:
“Thu Thu, sao mặt con đỏ thế? Rượu ngấm rồi à?”
Nghe vậy, Trình Phương Thu theo bản năng đưa tay sờ mặt, quả nhiên hơi nóng,
cô không biết là do ngượng hay do say rượu, nhưng chỉ có thể là lý do sau.
Vì vậy cô hơi mỉm cười, gật đầu phụ họa: “Hình như là vậy ạ”
“Nước đã đun xong rồi, mẹ xách nước vào phòng tắm giúp con” Đinh Tịch Mai
nghe cô nói vậy cũng không để tâm nữa. Hai người cùng đi về phía nhà bếp, bà
chợt nhớ ra điều gì, tiện miệng hỏi: “Không phải nói đưa ra đến đầu ngõ thôi sao?
Sao giờ mới về?”
Trình Phương Thu đã sớm đoán Đinh Tịch Mai sẽ hỏi vậy, trong lòng cũng đã nghĩ
sẵn cách đối phó. Cô giả vờ ấp úng hồi lâu, rốt cuộc không nói ra được nửa chữ.
Trông dáng vẻ này có vẻ không đúng, Đinh Tịch Mai lập tức tự mình suy diễn ra
nhiều chuyện lớn kinh khủng, lo lắng đến mức toát mồ hôi. Bà nắm lấy tay Trình
Phương Thu, hỏi dồn: “Sao vậy? Có phải ai bắt nạt con không? Con nói cho mẹ,
mẹ đi tìm người đó ngay!”
Thấy Đinh Tịch Mai hiểu lầm, Trình Phương Thu cũng cuống lên. Cô vội vàng an
ủi vỗ vỗ tay Đinh Tịch Mai: “Không có, không ai bắt nạt con cả, chỉ là”
Nói đến đây, cô dừng lại một giây, rồi giả vờ ngượng ngùng nói nhỏ: “Đồng chí
Chu vừa tỏ tình với con, con đồng ý rồi”
“Không ai bắt nạt? Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi” Trái tim Đinh Tịch Mai vừa mới
thả lỏng, sau khi nghe câu sau của Trình Phương Thu lại đột ngột thót lên, mắt
trợn tròn ngẩng đầu nhìn cô, kinh ngạc: “Cái gì?”
Bà đã nghe thấy gì vậy!
Đồng chí Chu tỏ tình với con gái bà sao? Con gái bà còn đồng ý rồi!
Nhìn Trình Phương Thu ngượng ngùng cúi đầu, dây cung căng thẳng trong đầu
Đinh Tịch Mai đột nhiên đứt phựt. Đồng thời, một số chi tiết nhỏ dần dần xâu
chuỗi lại với nhau.
Bà sớm đã nhận ra Thu Thu không biết từ khi nào đã có những thay đổi, chẳng
hạn như tính cách không còn nóng nảy bộc trực nữa, cách đối nhân xử thế trở
nên khéo léo và lịch sự hơn nhiều, lời nói đa phần chuyển từ tiếng địa phương
sang tiếng phổ thông.
Bà vẫn luôn cho rằng con gái đã lớn, đã hiểu chuyện rồi.
Bây giờ xem ra, không hoàn toàn là như vậy!
Điểm mấu chốt của tất cả những thay đổi này, hình như là từ khi nhóm kỹ thuật
viên đến làng.
Lẽ nào người mà Thu Thu nói là có đối tượng vừa ý chính là Đồng chí Chu? Đồng
chí Chu ngoại hình không chê vào đâu được, năng lực cũng không thể chê, mọi
mặt đều là kiểu con gái nhỏ sẽ thích, Thu Thu thích anh ta cũng là điều dễ hiểu.
Trước đây sao bà lại không nghĩ đến nhóm kỹ thuật viên nhỉ?
Là vì bà nghĩ giữa họ không thể nào, nên mới giới hạn mục tiêu ở những chàng
trai trong làng.
Khoảng cách gia thế, khoảng cách thân phận.
Đây đều là những vấn đề thực tế bày ra trước mắt. Thu Thu còn nhỏ tuổi, nghĩ
rằng chỉ cần hai bên có tình cảm là được, nhưng đôi khi trước mặt thực tế, tình
cảm lại là thứ không đáng nhắc đến nhất.
Năm xưa bà đã từng chịu thiệt thòi vì chuyện này.
Nhớ lại chuyện cũ, trong lòng Đinh Tịch Mai thoáng qua một tia cay đắng, nhưng
rất nhanh lại trở lại bình thường. Bà hít một hơi sâu, có vài lời muốn nói ra nhưng
cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Bà chuyển sang hỏi bóng gió: “Người con nói thích trước đây chính là Đồng chí
Chu?”
“Vâng, chính là anh ấy” Trình Phương Thu gật đầu, thừa nhận.
Trong lòng suy đoán là một chuyện, nhưng được xác nhận lại là một chuyện khác.
Cơ thể Đinh Tịch Mai run rẩy trong giây lát, cố gắng mỉm cười, thăm dò hỏi: “Hai
đứa mới quen nhau chưa được bao lâu, sao không tìm hiểu thêm một thời gian
nữa rồi hẵng yêu đương?”