“Con định thế nào?”
Ở vị trí như họ, chỉ cần đi sai một bước là có thể rơi xuống vực thẳm, thậm chí
hủy hoại cả tiền đồ. Vì vậy, ông phải cân nhắc kỹ xem con trai mình có sẵn sàng
vì một cô gái vừa quen biết không lâu mà gánh chịu rủi ro không đáng có hay
không.
Cả hai bên đều không lên tiếng, không khí rơi vào tĩnh lặng cho đến khi Chu Ứng
Hoài chậm rãi mở lời.
“Bố”
Chỉ một tiếng gọi, Chu Chí Hồng đã hiểu rõ lựa chọn của con trai mình. Quả nhiên
giây tiếp theo, bên tai ông vang lên lời đáp kiên định.
“Hôm nào bố đến uống rượu mừng của con nhé”
Khóe môi Chu Chí Hồng khẽ nhếch lên, trong mắt thoáng qua vẻ an lòng, đứa con
trai này ông không dạy bảo uổng công.
“Có thời gian thì tôi đến” Thật là, tưởng ông suốt ngày rảnh rỗi chỉ quanh quẩn ở
mấy sào ruộng chắc? Nói đoạn, giọng điệu ông trở nên nhẹ nhàng hơn một chút:
“Con nhớ gọi điện cho mẹ và em trai”
“Vâng” Chu Ứng Hoài mỉm cười, dặn dò đơn giản vài câu chú ý sức khỏe rồi cúp
máy.
Hai người đàn ông với nhau, không có gì để tán gẫu nhiều.
Giải quyết xong việc lớn trong lòng, Chu Ứng Hoài nhìn bầu trời vẫn còn âm u, chỉ
thấy vô cùng sảng khoái. Anh nóng lòng muốn chia sẻ niềm vui này với cô, nhưng
không được, anh còn không ít việc phải bận rộn. Đợi khi mọi chuyện đã ngã ngũ,
anh sẽ dành cho cô một bất ngờ.
Thu Thu, đợi anh.
“Chú rể vào làng rồi!”
Một đám trẻ con reo hò chạy theo đoàn đón dâu, tranh nhau nói lời tốt lành.
Chẳng mấy chốc, túi đứa nào đứa nấy đã đầy kẹo hỷ do chú rể phát, đứa nào
cũng cười không khép được miệng.
Bên nhà gái cũng nhận được tin, khung cảnh vốn đang trật tự bỗng chốc trở nên
xôn xao.
“Chị Thu Thu, em run quá” Trình Hiểu Hoa ngồi trên tấm chăn đỏ rực, các ngón
tay đan vào nhau mân mê, dáng vẻ bồn chồn lo lắng: “Em thế này có đẹp không?”
Câu này cô nàng đã hỏi không biết bao nhiêu lần rồi, Trình Phương Thu không
nhịn được khẽ cười, thành thục an ủi: “Yên tâm đi, bảo đảm lát nữa sẽ làm chú rể
hoa mắt cho xem”
Lời này nói quá thẳng thừng, Trình Hiểu Hoa thẹn thùng cười, rồi lườm Trình
Phương Thu một cái: “Em có phải cho một mình anh ấy xem đâu”
“Được rồi, được rồi, vậy bảo đảm làm hoa mắt tất cả mọi người”
“Chị Thu Thu!” Trình Hiểu Hoa thẹn thùng cắn môi, nhưng nhờ bị trêu chọc thế
này, cô cuối cùng cũng bớt căng thẳng hơn.
Trình Phương Thu mỉm cười, cô không hề nói dối. Trình Hiểu Hoa hôm nay thực
sự đẹp rạng ngời, hoàn toàn khác hẳn phong cách tiểu gia bích ngọc thường
ngày.
Trình Hiểu Hoa mặc bộ quần áo may bằng xấp vải mua trên huyện hôm đó, từng
đường kim mũi chỉ đều do mẹ cô là Thường Xuân Lan tự tay khâu. Phụ nữ gia
đình thời này ai cũng biết may vá, nhưng tay nghề thì khác biệt một trời một vực,
Thường Xuân Lan thuộc hàng khéo léo nhất.
Xấp vải màu đỏ gạch được may thành một bộ váy kiểu Trung Hoa. Cân nhắc đến
sự bảo thủ của thời đại này, Trình Phương Thu đã gợi ý sửa váy dài thành váy
quần, bên ngoài là váy, bên trong là quần dài, kiểu dáng vẫn vậy nhưng không để
lộ một phân da thịt nào.
Phần cổ áo dùng chỉ vàng thêu mấy chiếc cúc thắt hình bướm, tầng tầng lớp lớp
vô cùng đẹp mắt. Tay áo thì thêm chút tua rua, vừa vặn che đi phần thịt thừa trên
bắp tay Trình Hiểu Hoa.
Thiết kế chiết eo độc đáo của chiếc váy tôn lên đường cong cơ thể cô rất tốt,
trông gầy đi nhưng không quá gợi cảm, vừa nhìn đã thấy kinh diễm.
Hôm nay Trình Phương Thu dậy từ sớm tinh mơ để chuyên tâm làm tóc cho Trình
Hiểu Hoa. Tay cô khéo, loáng cái đã búi xong một kiểu tóc cầu kỳ tinh xảo. Đây là
chiêu cô học lỏm được từ các chị trang điểm ở hậu trường tuần lễ thời trang,
không ngờ lại có lúc dùng đến ở đây.
Dưới quê không có mỹ phẩm, Trình Phương Thu bèn tỉa lại lông mày cho Trình
Hiểu Hoa. May mà người thời này lông tóc tốt, chỉ cần dáng lông mày đơn giản là
đã định hình được khuôn mặt rồi.
Da Trình Hiểu Hoa hơi khô, Trình Phương Thu còn lấy hộp kem sáp (kem Tuyết
Hoa) Chu Ứng Hoài tặng trước đó chia cho cô một nửa để mang về nhà chồng
dùng. Trình Hiểu Hoa cảm động không thôi, bởi kem sáp là thứ đồ quý giá, dưới
quê chẳng mấy người phụ nữ dám mua.
Nhưng giờ chị Thu Thu lại tặng cô hẳn nửa hộp! Chị Thu Thu đối với cô thật tốt.
Trình Phương Thu không chịu được cảnh cô bé này sắp khóc trước mặt mình nên
mắng nhẹ vài câu, đối phương quả nhiên ngoan ngoãn ngay.
Son môi và phấn hồng thì dùng giấy dán cửa sổ đỏ thay thế. Thỉnh thoảng mới
dùng một lần, buổi tối rửa sạch ngay thì da cũng không bị tổn hại nhiều. Thế nên
vì để đẹp, hai chị em bàn bạc rồi “nhẫn tâm” sử dụng luôn.
Hiệu quả mang lại tốt đến bất ngờ, sắc đỏ vừa vặn thêm cho Trình Hiểu Hoa vài
phần quyến rũ động lòng người. Đôi mắt to chớp chớp, sống mũi cao, đôi môi đỏ
mọng rạng rỡ như hoa đào nở trên cành vào xuân.
Họ chưa nói được mấy câu thì đoàn đón dâu đã đến cửa. Hai người vội im lặng,
lắng nghe sự náo nhiệt bên ngoài.
Chú rể đầu tiên nói một tràng lời hay ý đẹp, sau đó lại bảo anh em của mình đưa
bao lì xì cho người chặn cửa. Sau mấy phen chèo kéo mới thành công “phá cửa”
vào trong phòng.
Chỉ là kể từ khoảnh khắc hai người nhìn nhau, chú rể vốn đang hào sảng, bách
chiến bách thắng bỗng chốc như biến thành kẻ ngốc, ngây người nhìn cô dâu của
mình, một lời cũng không nói nên. Phải đến khi người anh em đẩy một cái, anh ta
mới sực tỉnh, đỏ mặt tiến lên phía trước.
Đây là lần đầu tiên Trình Phương Thu thấy chồng chính thức của Trình Hiểu Hoa.
Nói thật, anh chàng này trông không quá đẹp trai nhưng thắng ở vẻ cương trực, là
một gương mặt mang lại cảm giác bình an. Cộng thêm những hành động lúc nãy,
đủ để chứng minh đây là người đáng tin cậy, đầu óc linh hoạt.
chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-44.html]
Quan trọng nhất là hai người họ tâm đầu ý hợp, tình ý nồng nàn.
Trình Phương Thu cười xin bao lì xì, giả vờ ước lượng độ nặng bên trong rồi mới
nói lời chúc mừng, thả người đi ra.
Sau khi náo nhiệt bên nhà gái xong thì phải sang nhà trai. Trình Phương Thu
đương nhiên cũng đi theo. Nhà trai ở ngay làng bên cạnh, không xa lắm, nhưng
cô phải đứng suốt nên cũng khá mỏi chân.
Mãi mới xong được hòm hòm các quy trình, trời đã sẩm tối. Lúc này khách khứa
không còn nhiều, cô bèn nói với Trình Hiểu Hoa một tiếng rồi ra bàn tiệc bên
ngoài ăn cơm.
Đinh Tịch Mai cũng có mặt ở tiệc rượu, đã sớm nhanh tay lẹ mắt để dành cho cô
một bát đồ ăn ngon. Thấy con gái ăn ngấu nghiến, bà không khỏi xót xa: “Ôi dào,
người cưới mệt mà người giúp cũng mệt”
“Chứ còn gì nữa mẹ, nhưng vui là xứng đáng rồi” Trình Phương Thu không thấy
có gì to tát, cười hì hì rồi tiếp tục cắm cúi ăn. Đang lúc ăn gần xong, bên cạnh đột
nhiên có tiếng nói xen vào.
“Hai người là người nhà bên phía nhà gái phải không?” Một người dì ngồi xuống
ghế bên cạnh Trình Phương Thu, cười hì hì chào hỏi.
Hai mẹ con thấy là gương mặt quen, đoán là họ hàng quan trọng bên nhà trai nên
không dám lơ là, vội vàng đáp lời.
Người dì đó nói vài câu về đám cưới, rồi đột nhiên chuyển chủ đề: “Hai người
không nói là mẹ con thì tôi còn tưởng là chị em đấy, ai nấy đều xinh xắn như hoa,
thật là làm tôi ghen tị chết đi được”
Lời này chẳng người phụ nữ nào không thích nghe, Đinh Tịch Mai cũng không
ngoại lệ, mắt cười cong tít: “Chị thật khéo nói, làm gì đến mức đó”
“Tôi chẳng nói dối bao giờ đâu” Người dì đó che miệng cười, rồi liếc mắt sang
bàn bên cạnh: “Có con gái tốt biết bao nhiêu, hiếu thảo nhường nào. Chẳng bù
cho thằng ranh con nhà tôi, đến giờ vẫn chưa cưới được vợ về cho tôi, thật lo thắt
ruột”
Đinh Tình Mai và Trình Phương Thu theo bản năng nhìn theo hướng bà ta chỉ,
thấy một thanh niên đang giúp dọn dẹp bàn ghế, tay chân nhanh nhẹn, làm việc
rất hăng hái.
Chỉ là không biết là hăng hái thật hay là đang diễn kịch thôi.
“Vẫn chưa đến lúc dọn bàn ghế mà, sao đã dọn rồi?” Trình Phương Thu cười như
không cười, mắt thoáng qua vẻ bất lực.
Người dì kia lộ vẻ không tự nhiên, khẽ ho một tiếng: “Giờ này thì làm gì còn ai
đến ăn tiệc nữa”
Nói thì chậm nhưng việc xảy ra thì nhanh, đúng lúc bà ta vừa dứt lời, hướng cổng
nơi đăng ký tiền mừng đột nhiên có tiếng hỏi: “Anh chắc chắn là muốn mừng
nhiều thế này chứ?”
Người phụ trách ghi chép là anh trai của chú rể, anh ta nhìn mấy tờ tiền mệnh giá
lớn (Đại Đoàn Viên) trong tay mà giọng run run.
“Vâng” Người đàn ông khẽ nhíu mày, chẳng lẽ là mừng ít quá?
“Vậy. vậy được thôi, ghi tên gì đây?”
“Trình Phương Thu”
Bản thân Trình Phương Thu tim hụt mất một nhịp, đột ngột quay đầu lại. Cô thấy
một bóng người cao lớn, vững chãi đang đứng lưng về phía họ, tay cầm bút nắn
nót viết tên vào sổ mừng.
“Chu Ứng Hoài!”
Bàn tay đang viết của người đàn ông khựng lại, rồi anh quay ngoắt đầu lại. Ánh
mắt hai người gặp nhau giữa không trung, cô bỗng chẳng kìm được mà đỏ hoe
mắt.
Nhận ra mình thất thố, Trình Phương Thu sợ anh thấy vẻ mặt luống cuống của
mình, bèn mượn động tác quay đầu để lau vội khóe mắt.
“Thu Thu” Chu Ứng Hoài nhanh chóng viết xong, rồi sải bước dài đi về phía cô.
Nhưng vì xung quanh đều có người nên cả hai đều nén lại cảm xúc kích động, chỉ
nhìn nhau mỉm cười.
Chu Ứng Hoài đứng cạnh Trình Phương Thu, lễ phép chào Đinh Tịch Mai: “Thưa
bác”
“Về lúc nào thế?” Đinh Tịch Mai thu hết phản ứng của con gái và Chu Ứng Hoài
vào mắt, bèn lắc đầu ngán ngẩm, thầm mắng một câu đồ không có tiền đồ, mới
không gặp vài ngày mà cứ như cách xa bốn mùa vậy.
Chương 31: Nhớ Em Rồi
“Con vừa về chưa lâu ạ” Vừa về đến nơi là anh phi thẳng tới đây ngay.
Đinh Tịch Mai gật đầu, rồi giới thiệu với người dì kia: “Đây là đối tượng của con
gái tôi”
“Chào bác ạ” Chu Ứng Hoài thuận theo lời Đinh Tịch Mai mà chào hỏi.
Người dì kia đáp lại một tiếng, vẻ mặt thoáng chút ngượng ngùng. Bà ta vừa nói
giờ này không có ai đến ăn tiệc, thế mà người ta đến ngay lập tức. Cái màn “vả
mặt” này thật là nhanh chưa từng thấy, vả lại.
Bà ta không tự chủ được mà đánh mắt lượng lờ nhìn chàng trai trẻ trước mặt.
Anh cao ráo, gương mặt cực kỳ khôi ngô, mặc sơ mi trắng và quần tây đen, lưng
thẳng tắp, khí chất ưu tú, trông hoàn toàn lạc quẻ với vẻ mộc mạc của chốn thôn
quê.
Càng nhìn, bà ta càng theo bản năng đem đối phương so sánh với con trai mình.
Ừm, không cần thiết phải so sánh nữa.
May mà chưa kịp mở lời mai mối, không thì đúng là tự chuốc nhục vào thân.
Bà ta thấy cô bé Trình Phương Thu này xinh đẹp, đi theo cô dâu nói năng làm
việc đều hào phóng đàng hoàng, lại là họ hàng bên nhà gái nên định vun vào cho
con trai mình, ai ngờ người ta đã có đối tượng rồi, lại còn là một thanh niên trông
vô cùng đàng hoàng, lịch sự thế này.