[Xuyên không tái sinh TN70] Niên đại văn, cô nàng chiêu trò xinh đẹp là đại lão

Chương 64



Lau được hai giây thấy trong phòng yên tĩnh quá, anh ngừng tay nhìn về phía bàn

ăn, thấy người vừa nãy còn ồn ào giờ đã ngủ thiếp đi trên bàn.

Cô ngủ rất ngon, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài để lại bóng mờ trên khuôn

mặt trắng ngần. Vì trời nóng, hai má cô ửng hồng, bím tóc vốn gọn gàng ban

ngày giờ đã hơi rối, vài sợi tóc dính trên làn môi đỏ mọng căng tràn.

Xem ra hôm nay cô thực sự mệt rồi.

Ánh mắt Chu Ứng Hoài dịu lại, thấy cô ngủ say nên không nỡ đánh thức, anh

nhẹ tay nhẹ chân ra cửa.

Đợt đại hội biểu dương này hầu như mọi lãnh đạo đều tham gia, không ai dám

đến muộn. Khi Chu Ứng Hoài đến, bên trong đã ngồi khá đông, anh quét mắt một

vòng rồi đi về phía chỗ ngồi của mình.

Chưa kịp ngồi xuống, vai anh đã bị ai đó từ phía sau quàng lấy. Không cần nhìn

cũng biết là ai, giây tiếp theo giọng nói vui vẻ của Triệu Chí Cao vang lên:

“Anh Hoài, anh cũng mới đến à?”

Triệu Chí Cao mới cắt tóc hôm qua, dưới ánh đèn, cái đầu đinh trông hơi bóng

loáng.

“Ừ” Chu Ứng Hoài gật đầu, liếc nhìn Triệu Chí Cao rồi thầm nghĩ mình cũng nên

đi cắt tóc. Ở dưới quê bận rộn suốt, anh chẳng có thời gian chăm chút, giờ tóc đã

dài ra nhiều.

“Anh với chị dâu hôm nay đi mua nội thất à? Chiều nay tan làm em đưa mẹ đi

cung tiêu xã nên không có ở xưởng, không thì em đã qua giúp một tay” Triệu Chí

Cao thoáng vẻ hối lỗi, khó khăn lắm anh Hoài mới có việc cần giúp mà mình lại

không có mặt!

Chu Ứng Hoài không để tâm, xua tay: “Không sao, xong xuôi hết rồi”

“Thế hôm nào tổ chức tiệc rượu, em qua giúp nhé” Triệu Chí Cao hăng hái, mắt

sáng rực. Anh chưa kết hôn, đang là lúc thích hợp để làm trâu làm ngựa, à không,

làm phù rể. Chỉ là không biết anh Hoài có mời không.

Chu Ứng Hoài thấy vẻ mặt mong đợi của cậu ta, vỗ vai nói: “Hôm đó có lẽ phải

phiền cậu làm phù rể”

Chưa nói dứt câu, Triệu Chí Cao đã gật đầu lia lịa: “Cứ giao cho em”

Vẻ mặt hớn hở đó, ai không biết lại tưởng Chu Ứng Hoài vừa cho cậu ta lợi lộc gì

lớn lắm.

Hai người không trò chuyện lâu vì cuộc họp sắp bắt đầu. Chu Ứng Hoài ngồi vào

chỗ, đầu óc lơ đễnh, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. Hành động khác lạ này thu hút

không ít sự chú ý, bởi bình thường anh luôn là người nghe nghiêm túc nhất. Đúng

là đàn ông có vợ có khác, chỉ chực chờ chạy về với vợ!

Đến khi bài phát biểu dài dằng dặc của lãnh đạo kết thúc, mới tới phần trao giải

quan trọng. Anh nhận giải thưởng như dự đoán, lên đài phát biểu rồi nhận bằng

khen cùng quà tặng. Khi cuộc họp đi vào hồi kết, Chu Ứng Hoài nhìn về phía

người đàn ông đang đọc lời bế mạc, ngay khi tan họp, anh lập tức tiến về phía đó.

Trình Phương Thu ngủ một giấc rất sâu, nếu không vì cánh tay tê rần “biểu tình”,

chắc cô còn ngủ tiếp.

“Suỵt” Cô xoa xoa tay chân đau nhức, chậm rãi mở mắt. Tầm mắt tối om, cô ngồi

thẫn thờ một lúc mới tỉnh hẳn, nương theo ánh trăng lần mò đến cửa bật điện.

Ánh đèn vàng vọt thắp sáng căn phòng. Nhìn ngôi nhà mới tinh, Trình Phương

Thu đột nhiên thấy mệt mỏi hôm nay chẳng đáng là bao. Cô vươn vai, nhìn đồng

hồ treo tường, thấy Chu Ứng Hoài chắc chưa họp xong nên định đi tắm rồi dọn

dẹp phòng ngủ.

chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-64.html]

Đi được nửa đường, cô sực nhớ anh chưa ăn tối. Cô thì đã ăn bát mì ở tiệm cơm

quốc doanh và vài thứ quà vặt nên chưa đói, nhưng còn anh? Cả ngày làm việc

nặng nhọc, ngoài bữa trưa ra chắc anh chưa vào bụng thứ gì khác.

Trình Phương Thu cắn môi, rẽ hướng vào bếp. Rau củ mua ở cung tiêu xã chiều

nay vẫn chất đống trên bàn, cô liền phân loại cất vào tủ, lấy ra vài thứ cần dùng

rồi bắt đầu hí hoáy với cái bếp. Bếp ở đây khác với bếp củi dưới quê, cô nghiên

cứu hồi lâu mới nhóm được lửa.

Muộn thế này nấu cơm thì lâu quá, cô định nấu cho anh bát mì cà chua chua ngọt.

Món này vừa nhanh vừa ngon, cô rất tâm đắc.

Rửa sạch rau, thái sẵn, cô chỉ đợi anh về là xuống nồi. Đợi thêm năm phút chưa

thấy anh, cô quyết định đi tắm và gội đầu trước. Nhà không có điều hòa, không có

vòi hoa sen, tắm rửa như đánh trận. Tắm xong, cô mới phát hiện mình quên

mang quần áo thay. Cô nhắm mắt, thấy mình thật ngốc, rõ ràng trước đó còn nhắc

Chu Ứng Hoài chuyện này!

Cô hít sâu một hơi tự trấn an, dù sao anh chưa về, trong nhà chỉ có mình cô, cứ

chạy nhanh ra mặc đồ là được. Nhưng để người không thế này vẫn thấy thẹn, cô

lấy khăn tắm che trước ngực, lén lút hé cửa phòng vệ sinh. Trong nhà vẫn yên

tĩnh, cô lao nhanh đến góc để quần áo, vớ lấy chiếc sơ mi rộng của Chu Ứng

Hoài. Vừa định tròng vào thì cửa chính vang lên tiếng xoay ổ khóa.

“!”

Trình Phương Thu định vơ áo chạy vào phòng ngủ nhưng không kịp nữa. Cửa

mở, Chu Ứng Hoài ôm bó hồng tường vi màu hồng tím xuất hiện. Anh hiên ngang

trong bộ đồ công nhân màu xanh chàm, đôi mắt tinh anh pha chút dịu dàng.

Gió từ ban công thổi vào làm bó hoa rung rinh, tôn lên khuôn mặt tuấn tú như

ngọc của anh. Cảnh tượng rất lãng mạn, nếu như bỏ qua hành động lúng túng tay

nắm áo che thân của cô!

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Ứng Hoài sững sờ trong giây lát rồi nhanh tay đóng sập

cửa lại. Hai cánh hoa hồng rơi rụng trên sàn. Trình Phương Thu đỏ bừng mặt,

chân run rẩy chạy tót vào phòng ngủ.

Cánh cửa phòng ngủ đóng sầm lại, cắt đứt bầu không khí ngượng nghịu. Chu

Ứng Hoài đứng sững tại chỗ, đầu óc tràn ngập hình ảnh hoảng hốt của cô và làn

da trắng ngần ấy. Yết hầu anh chuyển động, anh hít sâu một hơi để bình ổn hơi

thở đang dồn dập, rồi đặt bó hoa lên bàn ăn.

Tan họp, anh đã ghé nhà đồng nghiệp xin hoa nên mới về muộn, không ngờ lại

bắt gặp cảnh tượng này. Dưới ánh đèn cam ấm áp, Chu Ứng Hoài khẽ mỉm cười,

anh vào phòng tắm rửa sạch bùn đất trên tay, đánh răng rửa mặt, rồi dùng chút

nước nóng còn sót lại lau qua người cho sạch sẽ.

Xong xuôi, thấy cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, anh tiến lại định mở thì cô cũng

vừa lúc mở cửa đi ra. Hai người suýt tông vào nhau. Trình Phương Thu vẫn chưa

hết đỏ mặt, cô lí nhí: “Em quên lấy đồ, nên là”

Chưa nói hết câu, cô đã thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Trời đất quay cuồng, cô bị anh vác bổng lên vai. Cô mặc chiếc sơ mi trắng của

anh, nghĩ là dài đến đầu gối thì ổn, nên chỉ mặc mỗi chiếc quần lót. Giờ đây đôi

chân dài trắng nõn vung vẩy trên không. Chiếc sơ mi theo đà trượt lên, để lộ một

góc vải hoa nhí.

Chu Ứng Hoài nheo mắt, đặt cô xuống giường rồi nhanh chóng áp sát. Ngón tay

anh thong thả cởi từng chiếc cúc áo bảo hộ. Ánh đèn phòng ngủ soi rõ từng cử

động của anh.

Trình Phương Thu theo bản năng định lùi lại nhưng anh đã quỳ giữa hai chân cô,

khiến cô không thể cử động. Nhìn động tác chậm rãi của anh, cô vô thức nuốt

nước miếng. Anh ngược sáng, đôi mắt hẹp dài sáng quắc, gương mặt nhiễm chút

tình tứ khiến người ta dễ dàng đắm chìm.

Trước vẻ đẹp nam tính và thân hình săn chắc đang dần lộ ra, Trình Phương Thu

cảm thấy lồng ngực nóng ran. Đang lúc ngẩn ngơ, Chu Ứng Hoài bỗng dừng lại,

khẽ cười: “Thu Thu, giúp anh tháo thắt lưng với”

“Dạ?” Trình Phương Thu sực tỉnh, tay nắm chặt ga trải giường.

Anh dịu dàng nói: “Làm thế này cho nhanh”

Mặt cô đỏ như gấc chín. Anh ý gì đây? Nói như thể cô đang vội lắm không bằng!

Rõ ràng anh là người tấn công trước, sao không tự cởi cho nhanh? Cứ thong thả

thế là định quyến rũ ai chứ!

Dù thầm mắng trong lòng, tay cô vẫn run rẩy chạm vào chiếc thắt lưng da của

anh. Thắt lưng nam có hơi khác của nữ nhưng nguyên lý thì giống, cô chẳng tốn

mấy sức đã tháo được nó ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.