Trương Quế Hương khó giấu vẻ chột dạ, lẩm bẩm trong miệng, nhưng nghe đến
đây vẫn không nhịn được cãi lại một câu: “Con bé đó sức dài vai rộng, làm gì dễ
ốm thế được”
“Từ giờ trở đi mẹ bớt giao du với nhà họ đi, còn có lần sau nữa” Mã Thường
Quân khựng lại, hạ quyết tâm nói: “Con sẽ tống mẹ về quê ngay lập tức”
Dương Lệ Quần vừa mở cửa vào nhà đã nghe đúng câu này, mắt bà ta sáng rực
lên.
“Định đưa bố mẹ về quê à? Bao giờ thế?”
Chương 47: Anh cắt tóc đầu đinh
Dương Lệ Quần vốn đang bực mình vì sáng sớm tinh mơ đã bị mẹ chồng dựng
dậy đi cung tiêu xã mua thức ăn, kết quả vừa về đến nhà đã nghe tin chồng mình
muốn tống ông bà già về quê, nhất thời vui mừng đến quên cả giả vờ, cả khuôn
mặt rạng rỡ hẳn lên. Bà ta thậm chí đã bắt đầu nhẩm tính xem nên mua vé
chuyến nào cho họ về, tốt nhất là càng sớm càng tốt.
Ai ngờ chưa kịp mừng được mấy giây đã bị tiếng the thé của Trương Quế Hương
cắt ngang dòng suy nghĩ.
“Có phải chị chỉ mong tôi với bố chị cút về quê không? Nhà họ Mã chúng tôi sao
lại rước phải hạng con dâu bất hiếu như chị cơ chứ, đúng là xui xẻo tám đời!”
Trương Quế Hương vốn đang vừa giận vừa hoảng, thấy Dương Lệ Quần cười
trên nỗi đau của mình thì càng thêm lộn ruột. Người ngoài và hai người đàn ông
trong nhà bà ta không dám đắc tội, chẳng lẽ lại không trị được đứa con dâu tốn
bao nhiêu tiền sính lễ mới cưới về này sao?
Nói đoạn, bà ta hùng hổ xông lên định đánh Dương Lệ Quần.
Nhưng Dương Lệ Quần cũng chẳng phải hạng vừa, thấy Trương Quế Hương
xông tới, bà ta liền vung tay đánh trả ngay lập tức. Bà ta còn trẻ, sức tay lại lớn,
Trương Quế Hương dĩ nhiên không phải đối thủ, đứng không vững liền ngã phịch
xuống đất, kêu gào thảm thiết.
“Ối giời ơi, con dâu đánh mẹ chồng rồi, có còn thiên lý nữa không cơ chứ!”
Trương Quế Hương thuận thế nằm lì ra đất, hai tay vỗ đùi bành bạch như thể vừa
chịu nỗi oan ức lớn nhất trần đời.
Dương Lệ Quần cười khẩy, nhìn bà ta ăn vạ với vẻ khinh miệt: “Bà động thủ trước
mà còn mặt mũi kêu gào à, đúng là đồ không biết xấu hổ. Ngày thường chuyện gì
tôi cũng nhịn được, nhưng bà mà dám động tay động chân với tôi thì chuyện này
chưa xong đâu!”
Bà ta không thông minh nhưng cũng chẳng ngu, chuyện nhà chồng đánh con
dâu chỉ có lần đầu và vô số lần sau đó, nếu lần đầu bị đánh mà cam chịu thì cả
đời chỉ có nước ăn đòn. Trương Quế Hương chính là tấm gương sống, Dương Lệ
Quần bà ta tuyệt đối không đi vào vết xe đổ của mụ già này.
“Chị. chị” Trương Quế Hương chỉ tay vào Dương Lệ Quần, mãi không thốt nên
lời.
Mã Thường Quân hết chịu nổi, đứng bật dậy khỏi ghế: “Đủ rồi! Mẹ bớt lời đi,
người một nhà mà động tay động chân cái gì, truyền ra ngoài cho người ta cười
thối mũi à? Con không đùa với mẹ đâu, nếu mẹ còn ra ngoài gây sự, con nhất
định sẽ gửi mẹ về”
“Đặc biệt là nhà đồng chí Chu, mẹ bớt vác mặt sang đó đi. May mà nhà người ta
không truy cứu nữa, nếu không tiền đồ của con trai mẹ bị mẹ phá nát rồi đấy”
Bộ phận anh ta đang làm việc chẳng có tương lai gì, lương lậu mấy năm nay cũng
chẳng nhích lên được chút nào, nên anh ta luôn nung nấu ý định chuyển công tác,
mà bộ phận kỹ thuật do Chu Ứng Hoài đứng đầu chính là nguyện vọng số một.
Vốn dĩ ở đối diện nhau, anh ta còn tưởng đó là ưu thế trời ban để tranh thủ tạo
quan hệ, giúp việc chuyển công tác dễ dàng hơn, ai ngờ chưa kịp nói với gia đình
thì bà mẹ già đã gây ra họa lớn thế này.
Hết tranh chấp đồ đạc ở cầu thang, giờ lại nói dối để sang nhà người ta kiếm
chác. Bây giờ ưu thế biến thành yếu thế, thậm chí suýt chút nữa thì thành kẻ
thù!
Trương Quế Hương nghe lời con trai nhất, nghe thấy chuyện ảnh hưởng đến tiền
đồ của Mã Thường Quân, bà ta sợ đến mức không dám ăn vạ nữa, vội vàng bò
dậy khỏi đất, lo lắng hỏi: “Hay là để mẹ sang nhà xin lỗi họ một câu?” Bà ta cũng
không biết cái cậu họ Chu đó lại giỏi giang đến thế, nếu biết sớm thì đã chẳng dại
gì mà dây vào.
“Chuyện đã rồi, xin lỗi có ích gì, người ta chắc chắn giờ chẳng muốn nhìn mặt mẹ
đâu” Mã Thụ Căn lên tiếng dập tắt ý định của Trương Quế Hương.
Mã Thường Quân cũng thấy có lý, anh ta gật đầu rồi quay sang Dương Lệ Quần,
giọng dịu đi nhiều: “Lệ Quần, mẹ già rồi, đầu óc không tỉnh táo, bà không thực sự
muốn đánh em đâu” Nói xong lại bồi thêm một câu: “Dù sao bà cũng là mẹ ruột
của anh, em có thể tôn trọng bà một chút được không?”
Dương Lệ Quần hừ lạnh một tiếng, nhưng dù sao cũng nể mặt mọi người mà bỏ
qua không tính toán thêm. So với việc này, bà ta tò mò hơn về chuyện họ vừa nói,
bà ta nghe mà cứ như trên mây, nào là đồng chí Chu, nào là xin lỗi. Trong lúc bà
ta đi mua thức ăn thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đến mức Mã Thường Quân
vốn hiếu thuận và trọng sĩ diện lại mở miệng đòi tống mẹ về quê? Lại còn liên
quan đến tiền đồ của anh ta nữa.
Nghĩ mãi chẳng ra, bà ta hỏi thẳng luôn. Nghe vậy, sắc mặt những người có mặt
đều không mấy tốt đẹp, Mã Thường Quân đi thẳng vào phòng: “Chuyện qua rồi,
hỏi nhiều làm gì” Anh ta càng thế, bà ta càng thấy có ma.
chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-76.html]
Dương Lệ Quần biết hỏi bọn họ chẳng ra được gì, liền lao vào bếp túm hai đứa
con gái ra tra hỏi. Dưới sự thúc ép của bà ta, cuối cùng cũng biết rõ đầu đuôi sự
việc. Bà ta lập tức nổi đóa, bám lấy Mã Thường Quân đòi lẽ phải.
“Bao nhiêu tiền, bao nhiêu phiếu đường, cứ thế đền cho người ta à? Lần trước
em dâu tôi ở cữ, tôi bảo lấy một tờ phiếu đường làm quà mà anh không chịu, giờ
bà già anh gây họa một cái là anh dâng ra ngay?”
Mã Thường Quân vừa định ngủ bù thì bị Dương Lệ Quần lôi dậy khỏi giường, anh
ta bực bội hất tay bà ta ra: “Ồn ào cái gì, phiền chết đi được. Cô suốt ngày chỉ
biết khuân đồ về nhà mẹ đẻ, thế thì về hẳn đấy mà sống đi”
“Mã Thường Quân, anh có còn là người không, sao có thể thốt ra lời đó được?
Bao năm qua tôi lo toan trong ngoài cái nhà này, sinh cho anh hai đứa con, không
có công lao cũng có khổ lao chứ? Tiền phiếu đó cũng có một phần lương của tôi,
tôi cho em dâu nhà mình thì làm sao?”
“Đều là người một nhà, cô cứ phải tính toán chi li thế à? Tôi lười nói với cô, đúng
là không thể lý luận nổi”
“Mã Thường Quân!”
Hai vợ chồng cãi nhau long trời lở đất, Trương Quế Hương ở phòng khách không
nhịn được mắng một câu: “Cãi chồng cái gì mà cãi, gả vào đây bao nhiêu năm chỉ
sinh được hai đứa con vịt, có tích sự gì đâu mà còn mặt mũi cãi cọ, Thường Quân
nhà tôi không ly dị chị là đã đối xử tốt với chị lắm rồi”
Nghe câu này, Dương Lệ Quần lặng người đi một lúc, đây luôn là nỗi đau trong
lòng bà ta, Trương Quế Hương rõ ràng là đang xát muối vào tim bà ta.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi nấu cơm đi chứ, lát nữa không đi làm à?”
“Anh cho tôi một lời giải thích đi thì tôi đi làm, không thì ai cũng đừng hòng sống
yên ổn”
“Đúng là phản rồi”
Nhà họ Mã một phen gà bay chó chạy, thỉnh thoảng lại vọng ra vài tiếng cãi vã,
khiến hàng xóm láng giềng được một phen xem náo nhiệt đã mắt.
Trình Phương Thu và Chu Ứng Hoài sau khi đóng cửa thì chẳng màng chuyện
bên ngoài, tự nhiên cũng không biết nhà họ Mã đang xảy ra chuyện gì.
“Tức chết đi được” Trình Phương Thu tiện tay ném số tiền phiếu Mã Thường
Quân đưa lên bàn, tức tối hít sâu mấy hơi mới xua tan được cảm giác bực bội.
“Không giận, không giận nữa, sau này không qua lại là được” Chu Ứng Hoài nhẹ
nhàng vuốt lưng cô, thấy tâm trạng cô ổn định lại mới ôm eo cô hỏi nhỏ: “Bữa
sáng em muốn ăn gì?”
“Anh không ngủ tiếp à?” Trình Phương Thu hỏi xong thấy mình nói hơi thừa, đừng
nói là Chu Ứng Hoài, ngay cả cô bị náo một trận thế này cũng chẳng còn tâm trí
đâu mà ngủ nữa. Đang định bảo để cô vào bếp nấu cơm thì Chu Ứng Hoài đột
nhiên ôm chầm lấy cô, cằm tựa lên hõm cổ cô, khẽ nói: “Thu Thu, xin lỗi em, vừa
rồi anh làm việc không đủ cẩn thận mới để bà ta vào nhà”
Nếu người vào nhà là một gã đàn ông, lại còn là hạng hung ác. Anh chẳng dám
nghĩ đến chuyện đáng sợ gì sẽ xảy ra. Nghe ra sự sợ hãi và run rẩy trong giọng
nói của anh, Trình Phương Thu ngẩn người một lúc rồi xoay người ôm lại anh, lúc
này cô mới phát hiện vành mắt Chu Ứng Hoài đỏ hoe. Có lẽ thấy mình đỏ mắt
trước mặt cô thì hơi mất mặt, anh nghiêng đầu định tránh ánh mắt cô nhưng bị cô
giữ lấy mặt, ép anh phải đối diện với mình.
“Đừng có vơ hết lỗi lầm vào mình như thế được không?” Trình Phương Thu thở
dài bất lực, dùng đầu ngón tay quẹt nhẹ khóe mắt ươn ướt của anh, kiên nhẫn an
ủi: “Ngoan nào, chúng ta không tự dằn vặt mình, gặp phải hạng người quái thai
như bà ta không phải lỗi của chúng ta, anh làm thế là tốt lắm rồi”
Một chữ “ngoan”, cộng thêm giọng điệu dịu dàng êm ái, cõi lòng đang dậy sóng
của Chu Ứng Hoài dần bình lặng trở lại. Anh gật đầu, lặng lẽ ôm cô một lúc rồi
mới buông ra.
“Em đi rửa mặt trước đi, để anh dọn chỗ đường kia rồi nấu cơm”
Trình Phương Thu gật đầu đi về phía nhà vệ sinh, cô không nhìn thấy tia âm u
thoáng qua trong mắt Chu Ứng Hoài.
Ăn cơm xong, hai người ngủ trưa một lát rồi mới lục đục làm thiệp mời. Trình
Phương Thu không dám hạ bút nữa, chỉ chỉ đạo Chu Ứng Hoài làm, loáng cái đã
thiết kế xong mẫu thiệp. Vừa đúng mực lại có chút khéo léo, tóm lại Trình Phương
Thu rất hài lòng. Hơn nữa, nét chữ của Chu Ứng Hoài có chút ngoài dự kiến của
cô. Trước đây ở điểm thanh niên tri thức cô đã từng thấy chữ anh, lúc đó đã biết
anh viết chữ đẹp, nhưng không ngờ khi viết nghiêm túc lại khiến người ta kinh
ngạc đến thế. Nét chữ thanh thoát, cứng cỏi, nhìn là biết đã luyện tập nhiều năm.
Đúng lúc, Trình Phương Thu lấy đó làm lý do, giao toàn bộ nhiệm vụ viết thiệp cho
anh. Mẫu mã đã xong, tiếp theo là danh sách khách mời. Tiệc cưới ở thôn Bình
Lạc giao cho Trình Bảo Khoan và Đinh Tịch Mai lo liệu, hai vợ chồng trẻ chỉ cần lo
tiệc cưới ở Vinh Châu. Mà nhà họ Trình có thể lên tỉnh dự tiệc cũng chỉ có vài
người thân thiết, Đinh Tịch Mai đã sớm đưa danh sách cho cô, bên nhà họ Chu
thì càng đơn giản hơn, đoán chừng chỉ có mỗi cậu em trai Chu Ứng Hoài đến dự.