Giang Mỹ Thư đang dọn dẹp đồ đạc, cô dự định trước khi xuất giá sẽ thu dọn
hết đồ cá nhân của mình. Đến ngày cưới, cô sẽ mang tất cả đi một lượt.
Cô đi rồi, căn phòng này mới có thể để trống cho những người khác trong nhà
họ Giang dọn vào ở. Dù rất bất lực và thực tế, nhưng Giang Mỹ Thư không còn
phản kháng quyết liệt như lúc đầu nữa. Cô chọn cách bình thản đón nhận.
Mẹ đối tốt với cô, nhưng mẹ không phải là người mẹ của riêng mình cô. Khi
nhận rõ điều này, lòng cô cũng không còn quá buồn bã. Vì cô đã từng sở hữu
100% tình yêu thương của mẹ, nên cô tự nhủ rằng giờ còn 70% hay 80% thì
cũng đã tốt lắm rồi.
Thấy mẹ bước vào, Giang Mỹ Thư ngước mắt lên, gương mặt trắng trẻo đầy vẻ
điềm tĩnh: “Mẹ, sao mẹ lại vào đây?” Cô vỗ vỗ xuống giường, bảo Vương Lệ Mai
ngồi xuống.
Vương Lệ Mai hỏi với giọng hơi dè dặt: “Giận mẹ à?”
Kể từ sau lần cãi vã trước, hai mẹ con dường như không còn giữ được sự tự
nhiên, chuyện gì cũng nói như xưa nữa. Thay vào đó là một chút khách sáo, cả
hai đều đang cố gắng nhường nhịn đối phương.
Giang Mỹ Thư lắc đầu: “Không đâu ạ. Con đang tính toán cho chị cả, còn chị
dâu thì tính toán cho con của chị ấy. Ai cũng không sai cả” Chỉ là cái nhà này
nghèo quá, nghèo đến mức một miếng vải, một mớ bông cũng phải tranh
giành nhau.
Nghe vậy, Vương Lệ Mai có chút xót xa: “Lớn thật rồi. chẳng biết là chuyện tốt
hay xấu nữa”
Giang Mỹ Thư mỉm cười, không đáp lời.
“Còn năm ngày nữa nhà họ Lương sẽ sang dạm ngõ, con xem còn thiếu thứ gì
nữa không? Cứ nói với mẹ, mấy ngày tới mẹ định chạy qua các chợ xem thế
nào”
Giang Mỹ Thư lắc đầu: “Không thiếu gì đâu mẹ, cơ bản là đủ cả rồi” Những thứ
lớn lao nhà họ Lương đã chuẩn bị hết, cô chỉ cần yên tâm chờ gả đi thôi.
Vương Lệ Mai bỗng nhiên im lặng, rồi thốt lên: “Mỹ Thư, con không cần phải
khách sáo với mẹ như thế” Mỹ Thư của bà trước đây chưa từng như vậy.
Giang Mỹ Thư định cố mỉm cười nhưng không cười nổi. Cô chỉ cúi đầu, gục vào
vai mẹ, nhìn những món đồ vừa quen thuộc vừa xa lạ trong phòng, lẩm bẩm:
“Mẹ ơi, con còn chưa gả đi mà đã sắp không còn nhà để về rồi”
Căn phòng từng thuộc về riêng cô, nay đang dần dần bị nhồi nhét bởi đủ thứ
đồ đạc không phải của cô hay của chị gái.
Vương Lệ Mai sững sờ, rồi bà im lặng hồi lâu: “Mẹ xin lỗi, Mỹ Thư” Ngoài lời xin
lỗi ra, bà chẳng biết làm gì hơn. Mỹ Thư và Mỹ Lan gả đi, phòng phải nhường
cho Đại Lạc và Nhị Lạc, đợi chúng lớn thêm chút nữa, đến tuổi thằng út lấy vợ
thì căn phòng này lại bị dọn trống để làm phòng tân hôn cho nó.
Nghe lời xin lỗi của mẹ, Giang Mỹ Thư cắn môi im lặng.
“Phụ nữ chúng ta đều như vậy cả, nhà đẻ không phải là nhà, nhà chồng mới là
nhà” Vương Lệ Mai xoa tóc cô, nhỏ giọng nói: “Ngày xưa bà nội con cũng thế,
mẹ cũng thế, và ngay cả chị dâu con cũng vậy thôi” Đó là cái nếp xưa nay.
Giang Mỹ Thư định nói không phải, cô muốn nói rằng ở “đời sau” cô không như
thế, cô chưa kết hôn thì phòng cũ vẫn được giữ nguyên, thậm chí bố mẹ còn
mua cho cô một căn hộ nhỏ mới. Nhưng cô biết, dù có nói ra thì Vương Lệ Mai
cũng không hiểu được. Cô chỉ đành cười khổ: “Chắc là vậy ạ”
Tại nhà họ Lương.
Sau khi về nhà, bà Lương liền huy động hết các mối quan hệ để tìm cho cô con
dâu tương lai một công việc vừa nhàn hạ vừa lương cao. Thế nhưng, loại việc
đó đâu có dễ tìm.
Sau khi nghe bà nói xong, Thẩm Minh Anh nhìn mẹ chồng một hồi lâu: “Mẹ ơi,
mẹ đi rửa mặt rồi đi ngủ cho sớm đi. Trên đời này mà có việc gì vừa nhàn vừa
lương cao thì con cũng muốn đổi việc rồi, đâu có đến lượt giới thiệu cho Mỹ
Thư?”
Bà Lương vẫn không bỏ cuộc: “Chưa chắc đâu, để mẹ đợi Thu Nhuận về hỏi
xem đơn vị nó có chỗ nào tốt không để đổi việc cho con bé. Làm công nhân
tạm thời làm gì, mẹ thấy đồng nghiệp cô lập nó đấy, người ta tụ tập ăn uống
với nhau, có mình nó ngồi thui thủi bên cửa sổ, thấy mà thương”
Thẩm Minh Anh thầm nghĩ: Thế thì tốt quá, mẹ chồng cứ đi làm khó em chồng
đi, miễn sao đừng làm khó mình là được.
Lúc chuẩn bị đi, Thẩm Minh Anh sực nhớ ra điều gì đó, lấy từ trong túi ra hai tờ
vé xem phim: “À đúng rồi, trung tâm bách hóa của con vừa chia được hai vé
xem phim, mẹ đưa cho Thu Nhuận đi, bảo chú ấy đưa Mỹ Thư đi xem”
ga-cho-giam-doc-cuong-cong-viec/chuong-108.html]
Lần này bà Lương không từ chối mà nhận lấy ngay lập tức. Theo bà, con trai và
con dâu tương lai đúng là cần phải bồi đắp tình cảm. Bà ăn cơm xong liền
sang nhà con trai ở ngay bên cạnh. Nhà có tivi mà Lương Thu Nhuận chẳng
buồn xem, bà Lương bèn bưng một đĩa hạt dưa sang, vừa cắn hạt vừa xem
tivi, sẵn tiện đợi con trai đi làm về.
Chỉ là bà đợi từ 7 giờ rưỡi đến tận 10 giờ rưỡi mới thấy bóng dáng con trai. Bà
đã quen với việc này, lại có tivi nên không thấy buồn ngủ. Ngay khi Lương Thu
Nhuận vừa bước vào, bà lập tức đứng dậy: “Thu Nhuận, con về rồi đấy à”
Lương Thu Nhuận gật đầu.
“Chỗ con có công việc nào lương cao mà nhàn hạ không, đổi cho Mỹ Thư một
cái đi?”
Lương Thu Nhuận: “?” “Mẹ ơi, mẹ có nghe mình đang nói gì không?”
“Mẹ biết rõ chứ!” Bà Lương lý sự: “Mẹ muốn con tìm một việc lương cao, nhàn
hạ, hợp để lười biếng cho Mỹ Thư, có tìm được không?”
Lương Thu Nhuận đáp gọn: “Không được” Trên đời làm gì có chuyện tốt như
thế.
Bà Lương nhìn con trai đầy thất vọng. Anh thở dài: “Mẹ à, con là xưởng trưởng,
chức vị đủ cao chưa? Lương đủ cao chưa? Mẹ thấy con có nhàn không?”
Bà Lương dỗi: “Mẹ không cần biết, tóm lại con phải tìm cho bằng được. Mẹ
không đành lòng thấy con bé đi làm tạm thời rồi bị người ta bài xích, đáng
thương lắm. Nếu con không tìm, ngày nào mẹ cũng lên văn phòng đòi con chơi
với mẹ”
Lương Thu Nhuận: “”
Lúc bà Lương định về thì sực nhớ ra việc chính, bà lấy hai tờ vé xem phim đưa
qua: “Chị dâu hai của con cho đấy, bảo là mai xưởng phim mới chiếu bộ ‘Những
đứa con của thảo nguyên’, rất hợp cho thanh niên các con đi xem. Nhớ đưa Mỹ
Thư đi”
Lương Thu Nhuận nhìn tờ vé, không nhận.
Bà Lương hỏi: “Sao con không cầm?”
Lương Thu Nhuận sờ mũi, gương mặt thanh tú hiện rõ vẻ kháng cự: “Mẹ, ngày
mai con phải đi Thiên Tân công tác rồi. Không có thời gian”
Vừa dứt lời, bà Lương lập tức nổi giận: “Bảo con tìm việc nhàn lương cao cho
vợ, con không làm được. Bảo con đi xem phim với vợ, con cũng không làm
được. Lương Thu Nhuận!” Bà cười lạnh: “Con đừng ép mẹ phải thuê người đàn
ông khác đi xem phim với vợ con đấy nhé. Chắc con cũng không muốn chưa
cưới mà trên đầu đã mọc sừng đâu nhỉ?”
Lương Thu Nhuận: “” Anh rơi vào một sự im lặng đầy quái dị.
“Sao? Không phục à?” Bà Lương tiếp tục: “Vợ mình mà mình không đi cùng thì
phải có giác ngộ là sẽ có thằng đàn ông khác đi thay. Đến chút giác ngộ này
mà cũng không có thì con làm xưởng trưởng làm cái gì?”
Lương Thu Nhuận mím chặt môi, giọng trầm xuống: “Mẹ, ngày mai xưởng
trưởng của ba nhà máy cùng đi Thiên Tân bàn chuyện làm ăn. Nếu thành công,
cuối năm nay xưởng thịt của chúng ta sẽ có thêm thịt lợn, không chỉ giữ được
việc làm cho công nhân mà người dân cả thủ đô cũng có thêm thịt ăn tết”
“Thế thì liên quan gì đến mẹ?”
Khoảnh khắc này, bà Lương cực kỳ lạnh lùng, chẳng giống chút nào với người
mẹ chồng hiền hậu, hài hước trước mặt Giang Mỹ Thư. Bà tỉnh táo hơn bao giờ
hết.
“Thu Nhuận, công việc con đang làm chẳng qua cũng chỉ là để nhận đồng
lương, nhưng đồng lương đó lại bắt con phải bán rẻ toàn bộ thời gian, thậm chí
là sự gắn kết với người thân và tương lai của chính mình. Con phải hiểu rằng
con không chỉ sống một mình, tương lai con còn có bạn đời, con đã bao giờ
nghĩ đến cảm nhận của người ta chưa? Kể từ giây phút con đồng ý kết hôn,
Lương Thu Nhuận, con phải có trách nhiệm với đối phương. Nếu không, con
đừng có đồng ý cưới người ta”
Lương Thu Nhuận lặng người đi. Hồi lâu sau anh mới nói: “Con đã bàn bạc
trước với đồng chí Giang rồi” Anh bận công việc không có thời gian chăm sóc
con cái, nên hy vọng cô ấy giúp đỡ, đổi lại anh sẽ nộp toàn bộ tiền lương.
Bà Lương thất vọng: “Nhưng Thu Nhuận à, giữa người với người không phải chỉ
cần bàn bạc là quyết định được tất cả đâu. Những gì con làm ngay từ đầu đã
không công bằng với Mỹ Thư rồi. Nếu con không thể chịu trách nhiệm với hôn
nhân thì con không nên kết hôn, con hiểu không?”
Bà nói đến mệt mỏi, đợi cũng đến mệt mỏi rồi. Về chuyện hôn nhân và tình
thân, bà và con trai út đã tranh cãi không biết bao nhiêu lần. Con trai bà năng
lực giỏi, IQ cao, dốc hết tâm sức cho công việc, nhưng đứa trẻ này vẫn chưa
“khai khiếu”, nó không có trái tim. Trong lòng nó, công việc mãi mãi đặt lên
trên tình thân và tình yêu.