“Bông ư?”
Giang Mỹ Thư có chút kinh ngạc.
Thẩm Chiến Liệt “ừ” một tiếng: “Để chuẩn bị làm cho Mỹ Lan (văn gốc viết
nhầm Mỹ Thư) một cái áo bông mỏng và một cái áo bông dày”
Trước đó anh định nhờ “Giang Mỹ Thư” (văn gốc viết nhầm Mỹ Lan) giúp xoay
xở phiếu vải và bông, nhưng sau đó đã bị vợ anh từ chối. Vì vậy, Thẩm Chiến
Liệt đành nghĩ cách khác, về nông thôn thử vận may. Anh không đi tay không
mà mang theo bộ lòng lợn: gan lợn, phổi lợn, đại tràng, xương ống. các thứ.
Chạy hai chuyến anh mới đổi được bảy lạng bông, lại âm thầm dùng ba đồng
bạc đổi thêm bốn lạng nữa. Cộng lại vừa vặn hơn một cân một chút, đủ để làm
cho vợ anh một cái quần bông và một cái áo bông mỏng. Nếu còn dư vải, anh
còn định làm cho cô ấy thêm một cái áo ghi-lê bông nữa. Chỉ là, sự gian khổ
trong đó không cần thiết phải kể cho người ngoài.
Nghe xong, ánh mắt Vương Lệ Mai nhìn Thẩm Chiến Liệt cũng có chút thay
đổi: “Con gái mẹ gả cho con xem ra không sai”
Giang Mỹ Thư thầm nghĩ trong lòng: Vừa lúc nãy mẹ còn mắng anh ta là đồ
khốn kiếp mà.
Con gái gả cho anh ta, đến cái áo bông cũng không làm nổi, bắt con bà phải
mặc áo đơn giữa tiết trời lạnh giá thế này, chịu rét không công. Nhưng không
ngờ, người này nhìn thì thật thà nhưng bụng dạ cũng linh hoạt, gan dạ lại tỉ mỉ,
dám về tận nông thôn để đổi đồ.
Phải biết rằng, Thẩm Chiến Liệt đi đổi bông và Vương Lệ Mai đi đổi bông là hai
chuyện hoàn toàn khác nhau. Vương Lệ Mai là tìm đến người thân, nói trắng
ra, không có lớp quan hệ này bà cũng không dám tới. Nhưng Thẩm Chiến Liệt
thì khác, anh đơn thương độc mã, không có quan hệ gì mà cứ thế xông vào, thế
mà vẫn mua được đồ. Phải biết rủi ro trong đó không hề nhỏ.
Nghe Vương Lệ Mai khen ngợi, Thẩm Chiến Liệt ngượng ngùng gãi đầu: “Đây là
việc con nên làm ạ. Nhưng con mới chỉ mua được bông, chưa mua được vải
bông” Anh có chút khó xử: “Bộ lòng lợn hôm nay mang theo dùng hết rồi, con
dự định ngày mai chạy thêm chuyến nữa để đổi ít vải. Vợ con. tay cô ấy đều
bị nứt nẻ vì lạnh rồi”
Bây giờ mới là tháng mười một thôi, còn chưa đến lúc lạnh nhất. Anh xót xa
nói: “Con còn muốn mua ít mỡ cừu (để bôi nẻ), nhưng hỏi mấy nhà rồi mà
không mua được. Mẹ, mẹ có biết chỗ nào mua được không ạ?”
Chuyện này Vương Lệ Mai biết: “Nhà bà cô mẹ có nuôi cừu, nhưng phải đợi đến
cuối năm giếc thịt mới có”
Thẩm Chiến Liệt không đợi được, anh ngẫm nghĩ: “Vậy để con tính cách khác
xem sao”
Trên đường về.
Vương Lệ Mai cứ luôn mồm khen Thẩm Chiến Liệt tốt, khiến tai Giang Mỹ Thư
như muốn mọc kén. May mà vào đến thành phố, hai bên tự động tách ra. Đi
cùng nhau vạn nhất bị bắt thì coi như xong đời. Cũng may là dù suốt đường đi
thấp thỏm lo âu nhưng cuối cùng vẫn hữu kinh vô hiểm (có sợ hãi nhưng
không có nguy hiểm).
Xuống xe, Vương Lệ Mai vô thức nói với Giang Mỹ Thư: “Đồ hồi môn của con,
mẹ cuối cùng cũng xoay được ít bông rồi” Tuy không nhiều, nhưng ít ra là có,
đúng không? Nhất là nhìn nhà họ Lương chỉ còn mấy ngày nữa là sang dạm
ngõ, người làm mẹ nói không sốt ruột là nói dối.
Giang Mỹ Thư mím môi, nắm lấy tay Vương Lệ Mai không nói gì. Mẹ cô luôn
như vậy, lúc thì khiến cô cảm thấy bà rất yêu cô, mà thực tế cũng đúng là vậy.
So với mẹ của người khác, cô đã coi như cực kỳ may mắn rồi. Giang Mỹ Thư tự
an ủi mình, người không thể thập toàn thập mỹ, có thể được như hiện tại đã là
rất tốt rồi.
“Mẹ, cảm ơn mẹ”
Cô đột nhiên nói vậy khiến Vương Lệ Mai hơi ngẩn người, bà giơ tay xoa tóc
con gái: “Mỹ Thư, con không oán hận mẹ là tốt rồi”
Trước đây Giang Mỹ Thư có oán, nhưng sau đó đã nghĩ thông suốt. Cô thấu
hiểu sự không dễ dàng của bà Vương, nên những oán hận đó dần tan biến. Thứ
còn lại chỉ là muốn hiếu thuận với bà thật tốt mà thôi.
“Con ở nhà cũng chẳng còn được mấy ngày nữa là xuất giá rồi” Vương Lệ Mai
nhỏ giọng nói: “Thời gian trôi nhanh thật đấy”
Phải rồi. Bấm đốt ngón tay tính toán, còn bốn ngày nữa là nhà họ Lương sang
dạm ngõ. Giang Mỹ Thư nghĩ, cô sẽ không coi Lương Thu Nhuận là chồng, mà
coi anh là một cấp trên lãnh đạo. Đưa tiền làm việc, không can thiệp lẫn nhau.
Nghĩ vậy, cuộc sống sau khi kết hôn chắc cũng không quá khó khăn.
Tại văn phòng Xưởng thịt.
“Giúp tôi đẩy hết các chuyến công tác chiều nay đi” Lương Thu Nhuận nói với
thư ký Trần.
Thư ký Trần ngẩn người, có chút thắc mắc nhưng vẫn gật đầu: “Vâng”
Bốn giờ rưỡi chiều, vẫn chưa đến giờ tan sở, Lương Thu Nhuận đã cầm áo
chuẩn bị ra về.
ga-cho-giam-doc-cuong-cong-viec/chuong-113.html]
Thư ký Trần: “??” Anh ta lập tức đuổi theo: “Lãnh đạo, ngài đi đâu vậy?”
Lương Thu Nhuận ngẫm nghĩ, giọng nói ôn hòa: “Trốn việc, đi xem phim với
đồng chí Giang”
Chương 40
Thư ký Trần suýt nữa tưởng mình nghe nhầm: “Lãnh đạo, ngài nói gì cơ?”
Trốn việc? Lời này mà thốt ra từ miệng một vị lãnh đạo cuồng công việc sao?
Thật khiến người ta không thể tin nổi.
Lương Thu Nhuận ngước mắt, đi thẳng vào vấn đề: “Đưa chìa khóa xe cho tôi”
Thư ký Trần đưa chìa khóa qua mới sực tỉnh lại: “Đưa chìa khóa cho ngài?
Không đúng, lẽ nào tôi không đi sao?” Trước nay đều là anh ta phụ trách lái xe
mà.
Lương Thu Nhuận nhận chìa khóa, nâng mắt nhìn: “Tôi đi hẹn hò, cậu đi làm
gì? Làm bóng đèn à?”
Thư ký Trần: “” Anh ta không nhịn được hỏi một câu: “Lãnh đạo, nếu tôi
không đi thì tôi làm gì ạ?” Anh ta đã quen làm cái bóng của lãnh đạo, lãnh đạo
ở đâu anh ta ở đó, giờ lãnh đạo không cho đi theo khiến thư ký Trần cực kỳ
không quen.
“Thay tôi ngồi ở văn phòng. Nếu cấp dưới đến báo cáo công việc, cậu cứ nghe
trước, việc khẩn cấp thì để sang một bên, tối tôi sẽ tăng ca xử lý”
Dặn dò rất bài bản, nhưng với thư ký Trần thì trời như sập xuống. Lãnh đạo đi
hẹn hò, còn anh ta phải đi làm thay lãnh đạo. Đây là nỗi khổ trần gian gì vậy?
Tiếc là Lương Thu Nhuận dường như không nhận ra, anh đã đi ra đến cửa rồi
còn lùi lại một bước: “Thư ký Trần, hôm nay vất vả cho cậu rồi”
Thư ký Trần nghiến răng: “Không vất vả, đây là việc tôi nên làm ạ” Là thư ký
lãnh đạo, lên núi đao xuống biển lửa, đây đều là những gì anh ta “đáng được
nhận”! Chỉ là. hu hu hu, sao anh ta muốn khóc thế này. Công việc của lãnh
đạo không phải dành cho người làm mà. Bình thường anh ta còn thầm mắng
lãnh đạo là cái máy làm việc, đứa nào đen đủi tiếp quản việc của anh chắc
chắn xui tận mạng. Ai mà ngờ, chính anh ta lại là cái đứa đen đủi đó.
Giang Mỹ Thư và Vương Lệ Mai mang bông và vải về đến đại tạp viện (khu nhà
chung). Trước cổng đang có người ngồi sưởi nắng, khâu đế giày. Thấy họ xách
túi lớn túi nhỏ về, có người tò mò:
“Nhà họ Giang đấy à, các bà đi đâu mà xách lắm đồ thế?”
Giang Mỹ Thư không giỏi nói dối, cũng chẳng tiện nói thật. Nghe người quen là
thím Hà hỏi, cô chỉ biết cúi đầu giả chết. May mà Vương Lệ Mai hiểu tính con
gái, trực tiếp đáp: “Sắm sửa ít đồ hồi môn cho con bé. Mua không nổi vải tốt
nên nhờ người mua ít vải bông về để may bộ ga giường vỏ gối”
Nghe vậy thím Hà hiểu ngay. Cùng sống một viện, dựa theo định mức phân
phối vải hàng tháng thì đừng nói là may quần áo, đến làm ga giường vỏ gối
cũng không đủ. Cho nên người bên dưới phải nghĩ cách: tìm vải vụn, về quê tìm
người mua vải bông dệt tay. Những loại vải này không cần phiếu vải, chỉ là
không đẹp. Nhưng lúc cái thân còn lo không xong thì ai còn quản đẹp hay
không đẹp.
Thím Hà hạ thấp giọng: “Bà mua giá bao nhiêu?”
Giang Mỹ Thư suýt nữa nói thật, liền bị Vương Lệ Mai kéo nhẹ một cái: “Cao
hơn giá thị trường một phần ba, nhưng cũng hết cách rồi, con bé vội cưới nên
đành làm ‘con lừa’ cho người ta chém thôi”
Thím Hà nghe xong mới thôi: “Thế là bà mua đắt rồi, đợt trước tôi mua một
cuộn may đồ cho cả nhà chỉ mất có nửa giá thị trường thôi”
Vương Lệ Mai không tranh cãi với bà ta, cười cười rồi kéo Giang Mỹ Thư vào
nhà. Vừa vào cửa đã lập tức đóng lại, sợ bên ngoài nghe lén, bà còn đặc biệt
hạ giọng: “Sao con thật thà thế hả? Mẹ cứ tưởng trải qua chuyện lần trước con
phải khôn ngoan lên chút chứ, sao người ta hỏi gì con cũng nói tuốt ra thế?”
Giang Mỹ Thư xòe tay, thầm bảo: Cái này là thói quen mà mẹ. Cô hứa: “Con sẽ
cố gắng giữ mồm giữ miệng ạ” Nhưng mà khó quá, tính cách đã thế, người ta
hỏi là cô cứ như đổ đậu vào thớt vậy. Chỉ có thể nói là cố gắng hết sức.
Vương Lệ Mai: “Học chị con ấy, chuyện gì cũng cố mà giấu trong lòng. Cái gì
không nên nói thì đừng có nói”
Giang Mỹ Thư vô thức đáp: “Nhưng chị con có phải người bình thường đâu
mẹ?” Chị cô là trọng sinh về làm sự nghiệp mà, còn cô? Trọng sinh về làm “phế
vật”, có giống nhau được đâu?
Vương Lệ Mai thấy nói không thông, day day thái dương. Bà thấy con gái mình
đôi lúc rất nổi loạn, nhưng đôi lúc lại ngoan ngoãn quá mức, người ta hỏi gì nói
nấy, sao lại có đứa ngốc nghếch thế không biết.
“Thôi bỏ đi, con lại đây giúp mẹ căng vải ra, làm cho con một bộ ga giường và
vỏ gối, chỗ còn dư thì làm cho chị con một cái áo bông. Nếu còn dư nữa thì
làm cho Đại Lạc một bộ áo bông mỏng” Thực tế thì với một cân bông đó làm
sao mà đủ hết được. Nhưng may mà áo bông Giang Mỹ Thư đang mặc là đồ
mới Lương Thu Nhuận đưa đi mua, nên Vương Lệ Mai không nhắc đến chuyện
làm áo cho cô nữa.