[Xuyên Không Trọng Sinh TN70] Mỹ Nhân Cá Muối Gả Cho Giám Đốc Cuồng Công Việc

Chương 115



Cô mím môi ngượng ngùng gật đầu. Thế là coi như xong việc đối phó với hàng

xóm.

Lương Thu Nhuận thì lại tỏ ra rất phóng khoáng, anh mỉm cười gật đầu chào

mọi người.

Đợi khi hai người rời khỏi đại tạp viện, khu giếng trời ngay lập tức “nổ tung”.

Gần như cả viện kéo nhau chạy sang nhà họ Giang.

“Lệ Mai ơi, nhà bà sắp phát tài rồi đấy!” “Tôi thấy Xưởng trưởng Lương đó đúng

là vừa đẹp trai, vừa khí phách, lại còn lịch sự nữa. Ngài ấy còn chào tôi đấy”

“Cũng chào tôi nữa, tôi thấy ngài ấy gật đầu với tôi rồi” “Trời ạ, thật không ngờ

vị lãnh đạo lớn như thế mà lại bình dị đến vậy. Ngài ấy có nói đến tìm Mỹ Thư

(Mỹ Lan) nhà bà làm gì không?”

Thú thật, Vương Lệ Mai chưa bao giờ được đối đãi nồng hậu đến thế. Đừng

thấy người trong viện này nghèo, nhưng cũng có nhà có người làm ở cơ quan

tốt. Ví như nhà thím Hà, chồng làm ở hợp tác xã cung tiêu, ra ngoài ai cũng nể

một phần. Hay như bà Lý, con trai còn giỏi hơn, nghe nói được phân về cục

điện lực. Bà Lý bình thường ở trong viện chẳng thèm nhìn ai bằng nửa con mắt,

thế mà giờ lại nịnh nọt Vương Lệ Mai, khiến bà có một cảm giác khó tả. Giống

như một kẻ bình thường không bao giờ được ngồi vào bàn tiệc, hôm nay đột

nhiên được người ta kéo lên ngồi ghế chủ tọa vậy.

Dù là Vương Lệ Mai cũng không tránh khỏi cảm giác lâng lâng, đó là bản tính

con người. Tuy nhiên, chỉ một lát sau bà đã nhanh chóng tỉnh táo lại: “Xưởng

trưởng Lương là người tốt, nhưng với nhà tôi cũng không có quan hệ gì quá

đặc biệt đâu” “Con gái tôi gả cho ngài ấy, sau này là người nhà họ Lương rồi”

Ý ngoài lời là: Mọi người có lấy lòng tôi cũng vô ích. Nếu thật sự có chuyện

muốn nhờ vả, định bảo Mỹ Thư đi cầu xin Xưởng trưởng Lương làm việc này

việc kia thì đừng hòng. Vương Lệ Mai không muốn vơ vào mình rồi đi khoe

khoang con rể tốt thế nào. Một khi đã nói ra, sau này chuyện của đám họ hàng

hang hốc, láng giềng gần xa chắc chắn sẽ kéo đến không dứt.

Bà thì được mát mặt vì được tâng bốc, nhưng cuối cùng, người chịu uất ức lại

chính là con gái bà. Ngay cả chuyện chồng mình bị thương, bà còn chẳng

muốn để con gái đi cầu xin Lương Thu Nhuận để tránh tiêu hao tình cảm, thì

làm sao bà có thể vì người ngoài mà làm khó con gái mình được? Trong cuộc

hôn nhân này, bản chất là nhà bà đang “trèo cao”, nên phải biết giữ chừng

mực. Nếu không, ngày tháng sau này của con gái sẽ khó lòng êm đẹp.

Nghe Vương Lệ Mai nói vậy, thím Hà thở dài: “Lệ Mai, bà cũng cẩn thận quá rồi.

Cứ nhận lời đại vài câu cũng có sao đâu, dù sao cũng là hàng xóm mấy chục

năm trời” Vương Lệ Mai lập tức xua tay: “Tôi không có khả năng đó, người có

khả năng là Xưởng trưởng Lương chứ không phải tôi” “Mỹ Thư nhà tôi gả cho

ngài ấy vốn dĩ đã là trèo cao, nếu nhà ngoại chúng tôi còn không biết điều thì

chẳng phải là kéo chân con bé sao?” “Thế là không được đâu nhé. Hôm nay tôi

nói thẳng ở đây, sau này nếu có việc cần nhờ vả, mọi người cứ theo đúng quy

trình mà làm, đừng có làm phiền đến đầu con Mỹ Thư nhà tôi” “Nếu không, sau

này con bé sống không thoải mái, tôi sẽ tính trách nhiệm lên đầu mọi người

đấy!”

Cái miệng này của Vương Lệ Mai đúng là dám nói thật, và nói ra cũng thật dễ

làm mất lòng người. Mọi người dù giận nhưng vẫn phải tươi cười hùa theo, biết

sao được, ai bảo con gái bà gả vào chỗ sang trọng, mắt thấy sắp phát đạt đến

nơi rồi cơ chứ.

Bên ngoài, thời tiết bắt đầu lạnh hơn. Nhất là vào buổi chiều, dù mặt trời chưa

lặn hẳn nhưng những cơn gió lạnh thổi vào mặt đau rát như dao cắt.

Giang Mỹ Thư cũng không ngoại lệ. Theo bản năng, cô rụt mặt vào trong cổ

áo, nhưng ngặt nỗi hôm nay cô không mặc áo len cao cổ, nên việc che chắn

chẳng có tác dụng gì. Gió trong ngõ nhỏ càng lúc càng thổi mạnh.

“Đứng sau lưng tôi này” Lương Thu Nhuận dường như nhận ra, anh bước lên

phía trước dùng tấm thân cao lớn chắn gió cho cô, cố ý hơi nâng cánh tay lên

để che bớt hướng gió.

Giang Mỹ Thư do dự một chút, giữa cơn gió lạnh và Lương Thu Nhuận, cô chọn

Lương Thu Nhuận. Nói đùa à, người thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô có

ngốc đâu.

“Sắp đến rồi” Lương Thu Nhuận nói, “Xe đỗ ngay phía trước”

Giang Mỹ Thư “ừ” một tiếng, thoải mái núp sau lưng Lương Thu Nhuận. Anh

mặc một chiếc áo khoác đen dài, càng làm tôn lên vóc dáng cao ráo, ôn nhu

như ngọc. Từ góc độ này, cô vừa vặn nhìn thấy gáy của anh, lớp tóc ngắn đen

nhánh trông rất rậm rạp. Cô thầm nghĩ không biết sờ vào có đâm tay không

nhỉ.

Đúng là nghĩ linh tinh quá đi. Giang Mỹ Thư tự vỗ nhẹ vào mặt mình rồi bước

theo anh. Anh cao quá, chân lại dài, anh bước một bước mà cô phải bước gần

hai bước mới kịp. Nhận ra mình đi quá nhanh, Lương Thu Nhuận chủ động

chậm lại: “Áo này của em không chắn gió à?”

Anh quay đầu lại, thấy mặt Mỹ Thư bị gió thổi trắng bệch. Hỏi xong, anh thuận

tay chạm thử vào áo của cô. Đó là chiếc áo trần bông mỏng, nhưng làm từ loại

vải rất bình thường. Không những không chắn gió mà còn bị gió lùa qua.

Lương Thu Nhuận do dự định cởi áo khoác của mình ra.

Nhưng Giang Mỹ Thư ngăn lại: “Đừng đừng, sắp đến nơi rồi mà. Để em chạy

qua đó cho nhanh”

ga-cho-giam-doc-cuong-cong-viec/chuong-115.html]

Cô gái nhỏ tung tăng chạy đi, Lương Thu Nhuận lại bị bỏ lại phía sau. Anh

đang cởi áo được một nửa, nhìn dáng chạy vui vẻ của cô, không nhịn được mà

bật cười, rồi sải bước dài đuổi theo.

Khi anh đến nơi, Giang Mỹ Thư đang ngồi xổm bên cửa xe, cuộn tròn lại như

một chú mèo nhỏ nũng nịu. Lương Thu Nhuận khựng lại một chút rồi lấy chìa

khóa mở xe: “Mau lên đi”

Giang Mỹ Thư “vâng” một tiếng, cũng không ngồi ghế sau mà ngồi thẳng vào

ghế phụ phía trước. Ai bảo Lương Thu Nhuận chỉ mở cửa bên đó chứ? Đợi đến

khi ngồi vào chỗ, cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Bên ngoài lạnh thật đấy, gió

cũng to nữa”

Gió tháng mười một đúng là không đùa được. Lương Thu Nhuận mở cửa ngồi

vào ghế lái, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Em không có áo dày hơn à?”

Giang Mỹ Thư kéo kéo tay áo: “Cái này là dày lắm rồi ạ” Lương Thu Nhuận mím

môi, không nói gì thêm.

Chiếc xe chạy từ ngõ Thủ Đăng đến xưởng phim. Giang Mỹ Thư lúc này mới

phát hiện ra hai nơi này hóa ra không xa lắm, lái xe chỉ mất hai mươi phút. Thế

nhưng ở đây lâu như vậy, cô chưa từng nghe ai xung quanh nói đi xem phim

bao giờ. Âu cũng phải thôi, thời này ăn còn chẳng đủ no, xem phim đúng là

một thứ xa xỉ. Chỉ có những người điều kiện tốt như Xưởng trưởng Lương mới

đi xem thôi.

Không biết rạp phim có đông người không nhỉ?

Thực sự là rất đông. Đến rạp phim, bên ngoài đen nghịt người, chủ yếu là

thanh niên nam nữ, có người vẫn mặc đồng phục công nhân xanh. Có người đã

sớm diện áo khoác trần bông (loại cổ đứng rậm lông), tệ nhất cũng là vải lao

động bền chắc. Thậm chí có không ít chị em còn diện áo khoác dạ cổ bẻ kẻ ca

rô xanh trắng, để tóc mái thưa, trông rất tươm tất và thời thượng.

Ngoại trừ. Giang Mỹ Thư.

Bộ quần áo Lương Thu Nhuận mua cho trước đó cô đã đem đi giặt, hôm nay cô

mặc bộ đồ cũ sửa lại từ bộ bảo hộ lao động của bố, tuy bên trong có lót bông

mỏng nhưng ở khuỷu tay lại có hai miếng vá rất lớn do bố cô mổ lợn nhiều nên

bị rách.

Những người đến đây xem phim đa phần là gia đình khá giả, hoặc là đi hẹn hò

thì chẳng ai mặc đồ rách rưới cả. Giang Mỹ Thư lúng túng kéo kéo vạt áo. Biết

mọi người ăn mặc tươm tất thế này cô đã chẳng đến. Hóa ra nãy giờ chỉ có

nhà cô là nghèo nhất.

Lương Thu Nhuận dường như nhìn ra tâm tư của cô, anh giơ tay nhẹ nhàng

nắm lấy tay áo cô, ôn tồn nói: “Lát nữa xem phim xong, chúng ta đi tìm ông

Trương, bảo ông ấy may cho em một chiếc áo khoác dạ nhé”

Giang Mỹ Thư lắc đầu, định theo bản năng từ chối. May mà Lương Thu Nhuận

không tiếp tục chủ đề đó mà nói: “Đi thôi, mình đi mua hạt hướng dương” Anh

luôn như vậy, rất dễ dàng nhìn thấu lòng tự trọng của cô. Sự chuyển chủ đề

của anh khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Trước cửa rạp phim cũ có một sạp báo nhỏ bán hạt hướng dương. Giang Mỹ

Thư đi sau lưng anh, một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi: “Lão Lương, anh không

thấy tôi làm anh mất mặt à?”

Mà còn cứ thế dắt tay áo cô đi suốt quãng đường. Cứ như là tổng tài lịch lãm

với cô hầu gái rách rưới vậy. Chính cô còn thấy không còn mặt mũi nào nhìn

người khác, vậy mà Lương Thu Nhuận vẫn thản nhiên dắt cô đi, chẳng hề quan

tâm người ngoài nhìn thế nào.

Lương Thu Nhuận nghe cô hỏi vậy thì ngạc nhiên: “Sao lại thế được?” Anh

dừng bước, nhìn cô một cách nghiêm túc, giọng nói ôn hòa nhưng kiên định:

“Đồng chí Giang này, em rất tốt, xin em đừng tự hạ thấp bản thân mình nữa”

Anh trái lại cảm thấy với dung mạo của “Giang Mỹ Lan”, cả cái xưởng phim này

e là chẳng tìm được ai xuất sắc hơn. Vậy nên, việc mặc quần áo gì có quan

trọng không? Người đẹp thì dù có khoác bao tải lên cũng vẫn đẹp mà, đúng

không?

Giang Mỹ Thư cảm thấy được an ủi rất nhiều. Thấy tâm trạng cô khá hơn,

Lương Thu Nhuận mới tiếp tục dắt tay áo cô đi xếp hàng ở sạp báo. Anh thấy

có bán hạt hướng dương và cả bỏng gạo nữa. Lương Thu Nhuận quay đầu hỏi

Mỹ Thư: “Mỗi thứ lấy một ít nhé?”

Giang Mỹ Thư từ lúc đến đây thực ra chưa bao giờ được ăn quà vặt. Đây là lần

đầu tiên cô nhìn thấy hạt hướng dương và bỏng gạo, những hạt gạo nổ bung

xốp, trắng tinh khôi. Nhìn là biết làm từ gạo ngon. Thời buổi này mà dám mang

gạo trắng đi nổ bỏng làm quà vặt thì đúng là xa xỉ thật.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.