[Xuyên Không Trọng Sinh TN70] Mỹ Nhân Cá Muối Gả Cho Giám Đốc Cuồng Công Việc

Chương 131



Lâm Xảo Linh thở dài, trong lòng thầm tiếc nuối vì bỏ lỡ một cơ hội tốt như

vậy, lần sau muốn gặp lại “đại gia” thế này thật chẳng dễ dàng. Thế nhưng,

nghĩ lại việc cô em chồng sắp gả vào nhà họ Lương, sau này thiếu gì cơ hội.

Làm người thì không nên chỉ nhìn cái lợi trước mắt mà phải tính đường dài.

Nghĩ đến đây, Lâm Xảo Linh không còn thấy tiếc nữa. Trước khi ra khỏi phòng,

chị ta còn tinh ý khép cửa lại, nói với mẹ Lương cực kỳ nhiệt tình: “Mẹ nuôi à,

mẹ cứ thong thả nói chuyện nhé, có vấn đề gì cứ gọi con, con ngay ngoài cửa

thôi ạ”

Mẹ Lương: “” Mẹ Lương: “”

Bà rùng mình nổi cả da gà. Cái nụ cười đó của Lâm Xảo Linh quá mức vồn vã,

vồn vã đến mức khiến người có chứng sợ giao tiếp như bà không tài nào đỡ

nổi.

Đợi Lâm Xảo Linh đi hẳn, mẹ Lương mới nói nhỏ với Mỹ Thư: “Chị dâu cả của

con lúc nào cũng thế này à?”

Mỹ Thư ngẫm nghĩ một lát: “Cũng không hẳn ạ, thỉnh thoảng thôi”

“Bác cảm giác mình cứ như một miếng thịt mỡ ấy, chị ấy cứ muốn nhào lên

cắn một miếng. Đáng sợ thật đấy”

Cách ví von này khiến Mỹ Thư bật cười. Cô cười rất ngoan, đôi mắt cong cong

như vầng trăng khuyết, ánh mắt trong veo. Vì mới rửa mặt xong nên da cô

trông trắng trẻo và mịn màng vô cùng.

Khoảnh khắc ấy, không chỉ mẹ Lương nhìn đến ngẩn ngơ, mà Lương Thu

Nhuận đứng bên cạnh cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Mẹ Lương trực tiếp hơn con trai nhiều, bà không nhịn được mà đưa tay lên xoa

nhẹ vào mặt Mỹ Thư. Cảm giác đúng như bà tưởng tượng: vừa trắng, vừa mịn,

lại mềm mại như chạm vào viên bánh trôi nước vậy.

Ánh mắt Lương Thu Nhuận dừng lại trên bàn tay mẹ mình một lát, đôi mắt anh

sẫm lại vài phần.

Giây tiếp theo, mẹ Lương hỏi: “Mỹ Lan, con không dùng kem dưỡng da à? Thời

tiết này hanh lắm, không bôi kem thì gió thổi một chút là nẻ hết mặt đấy”

Mỹ Thư khựng lại rồi cười đáp: “Con thuộc diện ‘trời sinh tự nhiên’, không cần

bôi gì cũng được ạ”

Thực ra không phải vậy. Trước đây cô cũng định mua, nhưng mẹ cô cứ bảo

lãng phí tiền bạc. Mỹ Thư không muốn nghe mẹ cằn nhằn nên thôi không mua

nữa. Không ngờ cái cớ cô tùy tiện nói ra lại bị mẹ Lương bắt bài.

“Lát nữa mẹ đưa con đi mua kem dưỡng”

Mỹ Thư chưa kịp từ chối thì bà Vương Lệ Mai đã lên tiếng: “Bà thông gia ơi, phí

tiền vào việc đó làm gì? Có tiền đó thà để dành, không thì mua cái gì lấp đầy

bụng còn hơn” Cái thứ bôi lên mặt ấy, bôi xong là hết, có no bụng được đâu.

Với bà, đó là lãng phí.

Mẹ Lương nhìn bà Vương, cân nhắc một chút rồi bảo: “Mỹ Lan có gương mặt

đẹp thế này, con gái thì nên bảo vệ nhan sắc của mình. Lúc trẻ trung xinh đẹp

không chăm chút, chẳng lẽ đợi đến lúc già nua, nhăn nheo rồi mới bôi à? Lúc

đó thì có tác dụng gì nữa”

Đây là lần đầu tiên Vương Lệ Mai nghe thấy cái lý lẽ này. Bà ngẩn ra, nhưng vì

nể nang thân phận của mẹ Lương nên không nói thêm gì nữa.

Lương Thu Nhuận ngồi đó một lúc rồi đưa tay xem đồng hồ: “Bác gái, rau đã

đưa tới nơi rồi, con xin phép đi làm trước ạ”

Vương Lệ Mai đứng dậy: “Để bác tiễn con” Bà liếc nhìn Mỹ Thư. Mỹ Thư cũng

đứng dậy theo. Thấy cô đứng dậy, mẹ Lương lườm Thu Nhuận một cái cháy

mặt, nhưng cũng đành đứng lên.

Đứng ở ngoài sân, Lương Thu Nhuận vóc người cao lớn, gương mặt tuấn tú,

anh khẽ gật đầu với bà Vương: “Bác gái, nếu rau cỏ trong nhà hết thì bác cứ

bảo con một tiếng. Con sẽ có cách lo liệu cho bác”

Nghe câu này, bà Vương cảm động khôn xiết: “Không cần đâu, làm phiền con

quá rồi”

Thu Nhuận đáp: “Người một nhà cả, bác đừng nói lời khách sáo như vậy”

Mẹ Lương nghe xong liền nhìn con trai với ánh mắt tán thưởng, thầm nghĩ: Cái

thằng con này cuối cùng cũng chịu thông suốt rồi.

ga-cho-giam-doc-cuong-cong-viec/chuong-131.html]

Đến lượt Mỹ Thư, Lương Thu Nhuận hạ thấp giọng hỏi ý kiến cô: “Em đi cùng

luôn chứ? Đi ăn sáng với mẹ, rồi đi mua ít đồ dưỡng da?”

Mỹ Thư còn đang do dự thì mẹ Lương đã lên tiếng: “Đi đi, đi đi mà! Mấy ngày

nay con không đến tìm bác, bác ở nhà một mình buồn nản lắm. Sáng nay Thu

Nhuận định mang bữa sáng sang cho con, nhưng bác bảo mang sang thì nguội

mất không ngon, phải ăn tại chỗ mới tuyệt. Coi như đi cùng bác cho vui, được

không?”

Mỹ Thư nhìn sang mẹ mình, bà Vương bảo: “Đi đi con, hôm nay cũng không có

việc gì gấp. Chỉ cần bên Công đoàn không gọi thì việc nhà cứ để mẹ lo”

Mỹ Thư nghĩ một lát: “Vâng, thế con đi ăn rồi về sớm ạ. Ngộ nhỡ cô họ có đến

tìm con thì mẹ nhắn lại giúp con một câu”

Bà Vương dĩ nhiên là đồng ý ngay. Thế là Mỹ Thư cùng mẹ con Lương Thu

Nhuận ra khỏi ngõ.

Họ vừa đi khuất, khu tập thể lập tức bùng nổ. “Lệ Mai ơi, tôi thấy con rể bà

mang sang bao nhiêu đồ tốt kìa!” “Đúng đúng, không cho chúng tôi xem một

chút à?”

Bà Vương cười từ chối: “Lòng hiếu thảo của các cháu thôi, với lại nhà họ Lương

coi trọng Mỹ Lan nhà tôi nên mới tặng quà. Còn xem xét gì thì thôi ạ, Xưởng

trưởng Lương vốn khiêm tốn, nhà tôi cũng không nên quá phô trương”

Mọi người nghe vậy thì nhìn nhau, xuýt xoa khen ngợi: “Vẫn là nhà bà khéo

chọn rể” “Tôi lại thấy là do con Mỹ Lan nhà bà tốt phúc, chọn một phát được

ngay đối tượng xịn thế này” “Đúng đấy, con rể mà còn mang rau tận cửa thế

này, cả cái khu tập thể này tôi chưa thấy nhà thứ hai đâu”

Bà Vương thầm nghĩ: Thế thì các bà thiển cận rồi. Con rể lớn của tôi cũng vừa

tặng đấy chứ! Đêm hôm khuya khoắt vác một bao tải to như thế, không cần

đoán cũng biết là Chiến Liệt mang sang. Sức con gái bà bà biết, không thể

khỏe như thế được.

Nghĩ đến đây, tâm trạng bà Vương vui vẻ hẳn lên. Ngày xưa ai cũng bảo bà

nuôi con gái kỹ quá, sau này chỉ có lỗ vốn. Nhưng bà không nghĩ vậy, con nào

chẳng là con, thấy chúng khổ bà sao đành lòng? Thế là bà cứ âm thầm tìm

cách tiếp tế cho các con. Giờ thì ai nấy đều quay sang ngưỡng mộ bà. Đúng là

như trồng cây vậy, muốn có quả ngọt thì phải chăm sóc mầm non từ sớm chứ.

Bên ngoài, Lương Thu Nhuận bảo thư ký Trần lái xe đến Nhà hàng Quốc doanh.

Sau khi để Mỹ Thư và mẹ xuống xe, anh và thư ký Trần liền rời đi trước.

Mẹ Lương nhìn theo chiếc xe hơi, hứ một tiếng rồi nắm tay Mỹ Thư: “Đừng

thèm để ý nó nữa, chúng mình đi ăn ngon mặc đẹp cho nó lác mắt luôn”

Mỹ Thư mím môi cười. Cô cười rất đẹp, hai lúm đồng tiền ẩn hiện, môi hồng

răng trắng. Mẹ Lương ngẩn người: “Chẳng biết mẹ con sinh con kiểu gì mà

khéo thế? Bác cả đời hối hận nhất là không sinh được mụn con gái đấy”

Nhưng giờ có cô con dâu xinh xắn thế này, bà cũng thấy mãn nguyện.

Bước vào nhà hàng, theo lệ cũ, Mỹ Thư là người đi gọi đồ. Cô gọi hai bát tào

phớ (một mặn, một ngọt) và hai cái bánh bao thịt lớn. Mẹ Lương bảo thế vẫn

chưa đủ: “Gọi thêm đi con, thêm hai cái quẩy nữa. Buổi sáng phải ăn cho tốt

thì cả ngày mới có tinh thần”

Ăn xong bữa sáng ấm bụng giữa mùa đông giá rét, Mỹ Thư cùng mẹ Lương ghé

qua Bách Hóa Đại Lầu. Khi mua kem dưỡng da, cô không để mẹ Lương trả tiền

mà tự mình mua hai hộp kem Nhã Sương, tặng mẹ Lương một hộp.

Mẹ Lương sướng đến híp cả mắt: “Vẫn là Mỹ Lan con tốt với bác nhất. Bác

mua bao nhiêu đồ cho vợ thằng cả mà nó chưa bao giờ mua tặng bác cái gì

cả”

Mỹ Thư hơi ngại: “Thì cũng là tiền bác cho con mà” “Cái đó khác chứ!” Mẹ

Lương cảm thán: “Thật chỉ muốn con và Thu Nhuận kết hôn ngay lập tức thôi”

“Thực ra tính ngày ra thì cũng chỉ là ngày kia thôi ạ” Mỹ Thư khẽ đáp. “Đúng

rồi, hôm nay rằm, ngày kia là mười sáu rồi. Không được, bác phải đi nhắc Thu

Nhuận, bảo nó dọn trống lịch trình ra mới được”

Mẹ Lương tính tình xông xáo, ăn uống mua sắm xong là lập tức “đột kích” đến

văn phòng của Lương Thu Nhuận ngay. Mỹ Thư lo Công đoàn có thông báo

nên xin phép về nhà trước.

Lúc cô về đến nhà, bà Vương Lệ Mai cũng đang bận rộn: “Cô con không qua

nhắn gì cả, chắc hôm nay không cần lên Công đoàn đâu”

Mỹ Thư vâng một tiếng, thấy mẹ đang nhặt rau nên cũng ngồi xuống giúp một

tay. Bà Vương đem hết số rau Thu Nhuận mang sang bày ra giữa nhà chính. Bà

lẩm bẩm: “Xưởng trưởng Lương tặng nhiều rau thế này, cộng thêm chỗ rau vợ

chồng chị con mang sang đêm qua, giờ mình có cớ để mang ra ăn công khai

rồi”

Bởi vì Thu Nhuận mang rau đến giữa thanh thiên bạch nhật, ai ai cũng thấy.

Mỹ Thư không ngờ tới chi tiết này, cô vừa tước lá cải vừa cười: “Không ngờ còn

có cái lợi này nữa ạ”

“Ừ” Bà Vương vừa nhặt rau vừa nhìn con gái: “Mẹ giờ là hài lòng về Xưởng

trưởng Lương mười phần rồi, chỉ mong hai đứa sớm kết hôn thôi. Người như

cậu ấy là hiếm lắm, con phải biết giữ lấy, sau này đời con sẽ nhàn hạ”

Chẳng biết con gái có nghe lọt tai không, bà Vương chuyển sang chuyện

chính: “Dọn dẹp đống rau này ra, ngày mai nhà người ta sang dạm ngõ, nhà

mình cũng phải chuẩn bị mấy bát đĩa cho tươm tất mới được”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.