Điều này khiến mặt Lương Hải Ba nhanh chóng xuất hiện máu, cậu ta thậm chí
không thể kêu xin tha.
“Lương Duệ!”
“Mày muốn chết à? Mày đánh chết Hải Ba nhà tao, cái đồ tạp chủng nhà
mày đền nổi không?”
Mẹ Lương Hải Ba đi đổ rác, không ngờ lại thấy con trai đáng lẽ phải đi học, bị
cái đồ tạp chủng Lương Duệ này ấn xuống đất đánh.
Bà ta xông lên định túm tóc Lương Duệ, nhưng bị Lương Duệ đạp văng ra.
Cú đạp khiến Trần Hồng Kiều không kịp phản ứng, ôm ngực nằm trên đất la
oai oái.
“Giếc người rồi”
“Giếc người rồi!”
Tiếng la này khiến hàng xóm xung quanh cũng ra xem, cả Lương Thu Nhuận
đang dọn dẹp chuẩn bị đi làm ở nhà cũng vậy.
Anh mặc áo sơ mi De-lacron, xách cặp đang định ra cửa.
Theo tiếng động ra xem, anh thấy cảnh hỗn loạn ở cổng.
Lương Thu Nhuận hơi nhíu mày, sải bước đến trước mặt Lương Duệ, không
nhìn cháu trai mà việc đầu tiên là hỏi Lương Duệ.
“Có bị thương không?”
Lương Duệ lắc đầu, vẻ mặt khinh thường: “Cái thứ yếu ớt này, con đấm ba cái
là được”
Lời này nói ra thật khó nghe.
Trần Hồng Kiều tức giận: “Thu Nhuận, anh nghe xem Lương Duệ nhà anh nói
gì? Hải Ba nhà tôi là đồ yếu ớt, còn nó thì sao? Nó không phải à? Một đứa vô
lại chỉ biết hút thuốc đánh nhau trốn học! Nó có tư cách gì mà nói Hải Ba
nhà tôi là đồ yếu ớt?”
“Hơn nữa, con trai anh vẫn đứng nguyên ở đây, người bị thương là tôi và Hải Ba
nhà tôi”
“Thu Nhuận, anh dạy con kiểu gì vậy? Ban ngày ban mặt ngay trước cổng nhà,
nó đã dám hành hung đánh người, sau này ra khỏi trường chẳng phải sẽ
giếc người phóng hỏa sao?”
Lương Thu Nhuận: “Chị dâu, chuyện còn chưa hỏi rõ nguyên nhân, trách móc
một người như vậy có phải là không đúng?”
Trần Hồng Kiều: “Còn chưa rõ sao? Hải Ba nhà tôi bị đánh nằm dưới đất
không nhúc nhích được, còn Lương Duệ nhà anh thì đứng ở đây, nói mát”
Lương Thu Nhuận không bận tâm Trần Hồng Kiều nói gì, anh quay lại nhìn
Lương Duệ: “Con nói xem chuyện gì đã xảy ra?”
Anh chỉ tin lời Lương Duệ.
Lương Duệ im lặng, miệng như vỏ sò.
Cậu không muốn nói cho Lương Thu Nhuận biết cậu bị mắng là đồ con riêng.
Cậu cũng không muốn nói cho Lương Thu Nhuận biết, cậu tức giận đánh
người là vì Lương Hải Ba nói mẹ kế sẽ ngược đãi cậu.
Lương Duệ có lòng tự trọng của riêng mình.
Cậu không mở miệng, khung cảnh liền rơi vào im lặng.
“Nó không nói thì tôi nói” Trần Hồng Kiều nói vắn tắt: “Tôi ra đổ rác, thì thấy
thằng nhóc sói con Lương Duệ này, ấn Hải Ba nhà tôi xuống đất đánh, tôi lên
can, nó đạp cả tôi văng ra”
Lương Thu Nhuận nghe xong, anh không nghe lời một phía, mà lại quay sang
Lương Duệ xác nhận: “Có phải chuyện này không?”
Anh chỉ tin lời con trai.
Lương Duệ vẫn không nói gì.
Kể từ lúc anh xuất hiện, Lương Duệ cứ như một vỏ sò khép kín.
Hoàn toàn không hợp tác.
Thái độ chống đối của cậu bé khiến Lương Thu Nhuận ngầm có vài phần
không vui: “Lương Duệ”
“Trả lời ba, có phải như vậy không?”
Lương Duệ cứng cổ, ánh mắt bướng bỉnh: “Có phải có quan trọng không?”
“Dù sao con cũng đã đánh rồi, nếu ba chê con, thì cứ đuổi con ra khỏi nhà!”
Cái này…
Lương Thu Nhuận nhìn Lương Duệ như vậy, anh càng cảm thấy bất lực.
Đi qua mưa bom bão đạn trên chiến trường, Lương Thu Nhuận không sợ.
Bị gây khó dễ trong công việc, gặp phải sự cố và áp lực lớn, Lương Thu Nhuận
cũng không sợ.
Điều anh sợ chính là điều này, anh không dạy dỗ tốt Lương Duệ.
Nhìn cậu bé trở nên như thế này.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc đuổi cậu bé đi.
Trong khoảnh khắc này.
Lương Thu Nhuận nghĩ rất nhiều, cuối cùng dừng lại ở một ánh mắt thất vọng.
Anh không nhìn Lương Duệ nữa, cũng không hỏi ý kiến cậu bé.
Bởi vì, Lương Duệ lúc này đang nổi loạn.
Càng hỏi, cậu bé càng không nói.
Lương Thu Nhuận nén lại mọi cảm xúc, anh quay sang nói với chị dâu Trần
Hồng Kiều: “Chị dâu, bất kể vì lý do gì, việc Lương Duệ đánh người là sai, tôi
xin lỗi chị và cả nhà thay cho nó”
Trần Hồng Kiều không vui: “Hải Ba nhà tôi bị thương nặng như vậy, tiền
thuốc men không biết bao nhiêu cho đủ”
Lương Thu Nhuận trước khi bà ta nói hết, đã lấy ra năm tờ Đại Đoàn Kết mới từ
trong cặp, đưa tới: “Đây là tiền thuốc men và tiền bồi thường thiệt hại”
Lúc này, mắt Trần Hồng Kiều sáng lên, bà ta không nói hai lời nhận tiền, liếc
nhìn Lương Duệ: “Tôi nể mặt đều là họ hàng, nên mới không truy cứu, nếu có
lần sau, thì không phải tiền có thể giải quyết được”
Đại phòng nhà họ không giàu có như Lương Thu Nhuận.
Số tiền thuốc men này đã bằng cả tháng lương của chồng bà ta rồi, Trần
Hồng Kiều đương nhiên không khách khí.
Chỉ là, lời bà ta vừa dứt, Lương Duệ cười lạnh: “Tham tiền thì cứ tham tiền, còn
nói nghe cao thượng”
“Cái này khác gì vừa làm đĩ vừa dựng bia?”
Lời của cậu bé lập tức xé toạc lớp mặt nạ che đậy của Trần Hồng Kiều, sắc
mặt bà ta lập tức khó coi.
Chỉ là, chưa đợi bà ta mở miệng.
ga-cho-giam-doc-cuong-cong-viec/chuong-20.html]
Lương Thu Nhuận đã nói: “Chị dâu, anh cả sắp đi làm rồi”
Lời này vừa dứt, sắc mặt Trần Hồng Kiều thay đổi, vội vàng dìu con trai Lương
Hải Ba rời đi.
Họ đi rồi.
Chỉ còn lại hai cha con.
Lương Thu Nhuận nhìn Lương Duệ, kiệt sức: “Lương Duệ, đừng gây rắc rối nữa
có được không?”
Lương Duệ vốn hơi hối lỗi, nghe vậy, cười lạnh một tiếng.
Thấy cậu bé như vậy, Lương Thu Nhuận càng cảm thấy sự giáo dục của mình
thất bại, anh nhìn cậu bé, ánh mắt bất lực, giọng điệu quả quyết: “Ba sẽ tìm
cho con một người mẹ kế”
Gia đình họ có lẽ cần một người vợ hiền thục ôn hòa, cũng cần vai trò của một
người mẹ.
Anh nghĩ.
Sự xuất hiện của một nữ đồng chí dịu dàng hiền thục, có lẽ sẽ hóa giải sự căng
thẳng giữa anh và Lương Duệ.
Nghe lời này.
Lương Duệ mím chặt môi, sắc mặt càng thêm ngang ngược, khó chịu chết đi
được: “Thích tìm thì tìm, con không quan tâm”
Sau khi rời khỏi nhà.
Lương Duệ không đến trường, mà trốn học.
Dẫn theo đàn em Dương Hướng Đông và Hầu Tiểu Nam, ba người đi đến khu
tập thể lớn ở ngõ Thủ Đăng.
Nói thật.
Họ chưa bao giờ đến một nơi chật chội như vậy.
Lối đi trong khu tập thể lớn hoặc là được dựng lều chống động đất, hoặc là
chất đống than tổ ong, gần như không có chỗ đặt chân.
“Anh Duệ, điều kiện nhà mẹ kế tương lai của anh kém vậy sao?”
Dù là Dương Hướng Đông hay Hầu Tiểu Nam, cha mẹ họ đều là cán bộ chủ
chốt của nhà máy liên hợp thịt, có thể nói là lãnh đạo.
Từ khi họ biết chuyện, đều sống trong khu nhà ống, mặc dù cũng chật chội,
nhưng hoàn toàn khác với khu tập thể lớn lộn xộn này.
Lương Duệ cũng vậy, điều kiện nhà cậu tốt hơn, cậu bé theo Lương Thu Nhuận
từ năm ba tuổi, ban đầu ở đội đóng quân, sau này về thủ đô, cũng sống trong
tứ hợp viện.
Tứ hợp viện rộng gần tám trăm mét vuông, chỉ có hai cha con anh sống.
Vì vậy, đây cũng là lần đầu tiên Lương Duệ tiếp xúc với môi trường kém như
vậy, cậu bé nhíu mày: “Lộn xộn chút cũng tốt, lộn xộn chứng tỏ ở đây nghèo,
nói không chừng cô ấy sẽ đồng ý”
Lương Duệ đưa năm mươi đồng trên người cho Dương Hướng Đông: “Làm theo
những gì tao đã dạy mày”
Dương Hướng Đông vẫn còn chút lo lắng: “Anh Duệ, nếu cô ấy không đồng ý
thì sao?”
Lương Duệ: “Thì tăng tiền, giới hạn của tao là một trăm đồng”
Cậu bé còn có một ít tiền riêng.
“Vậy nếu một trăm đồng cô ấy cũng không đồng ý thì sao?”
Dương Hướng Đông còn chưa hỏi xong.
Lương Duệ đã đạp cậu ta một cái: “Đừng có làm người khác mạnh lên, dìm uy
phong của mình xuống, mày còn chưa đi hỏi, làm sao mày biết cô ấy sẽ không
đồng ý?”
Dương Hướng Đông lầm bầm lèo nhèo một câu, cuối cùng vẫn đi lên phía
trước.
Lương Duệ không vào, mà trốn sau cánh cổng màu đỏ son, vị trí này rất tốt,
mặc dù không nhìn thấy người bên ngoài, nhưng lại có thể nghe thấy cuộc đối
thoại của hai bên.
Dương Hướng Đông vào khu tập thể lớn, hỏi từng nhà: “Xin hỏi, nhà họ Giang ở
đâu?”
“Tôi tìm Giang Mỹ Lan”
Sau khi hỏi được.
Dương Hướng Đông liền đứng đợi bên ngoài.
Trong nhà họ Giang.
Giang Mỹ Thư và Giang Mỹ Lan nhìn nhau: “Chị ra hay em ra?”
Thân phận của hai người đã đổi, thực ra có thể dễ dàng nhận ra.
Giang Mỹ Lan nghĩ một lát: “Em ra đi, em sau này chính là Giang Mỹ Lan, ra hỏi
xem có chuyện gì”
Giang Mỹ Thư gật đầu, lát sau đi ra.
Sau khi nhìn thấy Dương Hướng Đông, cô hơi nhíu mày, dường như đang suy
nghĩ rốt cuộc cô có quen biết người này không?
Nhưng, Giang Mỹ Thư hoàn toàn không có ấn tượng gì, cô giữ tâm lý địch
không động, ta không động, quan sát Dương Hướng Đông.
Dương Hướng Đông cũng bồn chồn lo lắng, nghĩ đến anh Duệ vẫn đang đợi bên
ngoài, cậu ta liều mình, hỏi: “Chính là cô muốn đi xem mắt với ba của anh Duệ
tôi?”
Mối quan hệ này hơi rối rắm.
Giang Mỹ Thư phải mất một lúc lâu mới hiểu ra: “Nói tiếng người đi”
Dương Hướng Đông bị cô làm cho hoảng hốt, vội vàng móc năm tờ Đại Đoàn
Kết từ trong túi ra đưa tới: “Anh Duệ tôi nói, chỉ cần cô không đi xem mắt với
giám đốc Lương, năm mươi đồng này là của cô”
Mắt Giang Mỹ Thư sáng lên khi nhìn thấy năm mươi đồng đó.
“Anh Duệ cậu còn nói gì nữa?”
Dương Hướng Đông bị cô nhìn đến sợ hãi: “Nếu cô không đồng ý thì sẽ tăng
tiền”
“Tăng bao nhiêu?”
“Tăng đến một trăm đồng”
Giang Mỹ Thư lưu luyến thu lại ánh mắt khỏi năm tờ Đại Đoàn Kết, cô đến đây
lâu như vậy, còn chưa từng thấy tờ tiền mệnh giá lớn như thế này.
Trước đây tiền trong nhà đều là tiền lẻ.
“Cậu đi hỏi anh ta, ba anh ta chỉ đáng giá một trăm đồng thôi à?”
Dương Hướng Đông sững sờ: “Vậy là cô đồng ý hay không đồng ý?”
Lúc này Giang Mỹ Thư mới phát hiện, cô gặp phải một người còn chậm chạp
hơn cả mình.
“Cậu đi nói với đối phương, đối phương sẽ hiểu thôi”