Vả lại, câu nói đó cũng chỉ là một loại giả thuyết, còn mọi người muốn suy diễn
thế nào. thì cô không quản nổi.
“Con ranh kia, mày nói bậy bạ gì đó! Tao phải xé xác cái mồm thối của mày ra!”
Chu Diễm Hồng không dám nghĩ tại sao Chu Bạch Lộ lại có mặt ở nhà, đầu óc
ả bây giờ đã rối thành một nắm bòng bong.
“Bây giờ chị đã biết cảm giác bị người ta vu khống là thế nào chưa? Thế chị
phao tin tôi bỏ trốn theo trai là vì cái lẽ gì? Trước khi định đánh tôi, có phải
nên để tôi vả lại cho huề không?!”
Chu Bạch Lộ bày ra vẻ mặt vô tội. Đám đông hóng hớt lập tức lộ vẻ như vừa bị
ai xỏ mũi, nhưng cũng có người bắt đầu tin vào lời cô nói.
“Chu Diễm Hồng, mẹ tôi vẫn còn đang đợi chị quỳ xuống dập đầu đấy!” Lưu
Anh nghiêm mặt, nhíu mày nói với ả.
Lúc này, những người xem náo nhiệt đều tự động lùi xa Chu Diễm Hồng tới tám
trượng, kẻo lát nữa ông trời có giáng sét đánh ả thì cũng không liên lụy đến
mình!
Sắc mặt Chu Diễm Hồng trắng bệch như người chết. ả muốn lập tức chạy
sang nhà bác cả xem rốt cuộc là có chuyện gì. Tại sao Chu Bạch Lộ lại thoát
ra được, lại còn biết cả bí mật của ả? Rồi tại sao con nhỏ này bỗng dưng lại
mồm mép lanh lợi như thế? Chẳng phải trước đây nó đần độn lắm sao?
“Mày! Mày không phải là Chu Bạch Lộ! Mày là ai?” Chu Diễm Hồng đỏ mắt chất
vấn, ả không tin con bé này có thể tự bò ra khỏi cái hầm ngầm đó.
Chu Bạch Lộ không giận mà cười. Cô thong thả bước tới gần Chu Diễm Hồng,
cho đến khi chỉ còn cách ả một gang tay.
“Chị nói hay nhỉ? Chị ép tôi phải ra mặt cho chị xem, tôi ra rồi chị lại bảo tôi
không phải Chu Bạch Lộ. Hóa ra cái lý trên đời này đều nằm trong túi chị cả
à?”
Chu Bạch Lộ dừng lại một nhịp, nhìn về phía đám đông.
“Chắc để trốn việc quỳ xuống xin lỗi, bước tiếp theo chị định bảo tôi không
phải là người nữa đúng không?”
Chu Diễm Hồng cứng cổ, cố gượng để không ngã quỵ. ả bây giờ chỉ muốn chạy
trốn, ả đã thực sự sợ hãi rồi. Chu Bạch Lộ được cứu ra, mà người nhà ả vẫn
chưa thấy về, chắc chắn là có biến lớn rồi!
“Nhà họ Trương kia, mày tưởng nhà họ Chu tao dễ bắt nạt, ai cũng có thể tới
dẫm một chân chắc?!”
Bà Trương Thúy Chi và Lưu Anh đã đứng sát bên cạnh Chu Bạch Lộ. Ba người
đứng thành một hàng, tư thế sẵn sàng lao vào “thượng cẳng chân hạ cẳng tay”
nếu Chu Diễm Hồng còn nói lời khó nghe.
Chu Diễm Hồng ngậm miệng không nói được câu nào. Mọi người xung quanh
bắt đầu chỉ trỏ, cộng thêm những lời Chu Bạch Lộ vừa tung ra, đám đông bàn
tán xôn xao. Chu Diễm Hồng càng nghe càng kinh hãi, tình thế lúc này không
cho phép ả cứng đầu nữa.
“Em Lộ, thím ơi, con xin lỗi, là con nhớ nhầm. Con không nên nói bậy bạ!”
Chu Diễm Hồng trưng ra cái bộ dạng như bị nhục mạ ghê gớm lắm. Chu Bạch
Lộ thấy thật nực cười, cái điệu bộ đó cứ như thể cô đang ức hiếp ả không
bằng!
“Tôi không dám nhận! Chỉ cần chị đừng tính kế tôi nữa là tôi tạ ơn trời đất rồi!
Còn những chuyện khác. chị cứ vào tù mà từ từ sám hối!”
Câu cuối cùng Chu Bạch Lộ nói rất khẽ, ngoài bà Trương và Lưu Anh thì không
ai nghe thấy. Chu Diễm Hồng bàng hoàng, đứng ngây người ra.
Chu Bạch Lộ nhìn ả bằng ánh mắt nửa cười nửa không. Đúng lúc này, Chu
Minh dẫn theo công an đã về tới cổng nhà!
“Ai là Chu Diễm Hồng?”
nghiet-va-cuoc-hon-nhan-quan-nhan-tn-80-chu-cua-chong-cu-sung-khong-
ngung/chuong-15.html]
Nhìn thấy các đồng chí công an mặc cảnh phục tiến tới, Chu Diễm Hồng hai
mắt đảo điên, định lăn đùng ra ngất xỉu nhưng đã bị Lưu Anh và bà Trương
nhanh tay giữ chặt lấy.
“Đồng chí công an, Chu Diễm Hồng ở đây!”
Chu Bạch Lộ hô lớn một tiếng. Đám đông tự động rẽ lối cho công an và Chu
Minh đi vào. Phía sau, ông Chu Thiết Trụ cùng Chu Thiết Lương cũng đã bước
tới gần.
Chu Thiết Lương là đội trưởng đội sản xuất số một, trước nay vốn không bao
giờ dám đối đầu với Trương Điền Lực. Sáng nay Chu Thiết Trụ sang nhà là để
nhờ ông đứng ra duy trì trật tự trong thôn, đây cũng là cơ hội ngàn vàng để
giành lại quyền hành!
“Đồng chí công an, tôi là đội trưởng sản xuất của Chu Gia Oa. Không biết Chu
Diễm Hồng đã phạm lỗi gì? Các anh cứ việc phê bình giáo dục! Nếu cần chúng
tôi phối hợp gì, chúng tôi sẽ dốc sức giúp đỡ!”
Sau khi hàn huyên vài câu với công an, Chu Thiết Lương còn vờ nói vài câu tốt
cho Chu Diễm Hồng.
“Chu Diễm Hồng có nghi vấn liên quan đến vụ bắt cóc, bây giờ phải theo chúng
tôi về trụ sở để điều tra. Đồng phạm của ả là Trương Hồng Cương và Trương
Điền Lực đều đã bị chúng tôi bắt giữ quy án rồi! Tiện đây ông thông báo cho
người nhà họ một tiếng, chúng tôi không đi báo từng nhà nữa!”
Cả cái thôn này mấy trăm năm nay chưa từng xảy ra chuyện động trời thế này.
Nhất thời, tất cả những người có mặt đều im phăng phắc, ai nấy đều sợ đến
mức không dám thở mạnh.
Cho đến khi công an giải đi Chu Diễm Hồng đã mềm nhũn như bún, đám đông
mới “oàng” một cái, bùng nổ tranh luận!
“Chúng ta lên huyện xem sao! Chú ba tôi không đời nào làm chuyện đó đâu!”
“Đúng thế! Mau đi báo cho thím ba đi, chúng ta không thể trơ mắt nhìn thế này
được!”
Những người lên tiếng đều là người trong họ nhà họ Trương. Bao năm qua bọn
họ cậy thế Trương Điền Lực để hống hách, lộng hành đã quen, đương nhiên
không muốn mất đi cái chỗ dựa này.
“Mọi người khoan đã, nghe tôi nói vài câu!” Chu Thiết Lương liếc nhìn Chu
Thiết Trụ một cái. Lúc này không tạo uy tín thì còn đợi đến bao giờ?
“Cái ông họ Chu kia, ông có phải thôn trưởng đâu! Sao chúng tôi phải nghe
ông?” Người nhà họ Trương vốn dĩ ngang ngược, lập tức có người phản đối.
“Tôi là người của ban quản trị thôn, thôn trưởng Trương không có mặt, tôi có
nghĩa vụ duy trì trật tự. Tôi chỉ nhắc nhở các anh phải biết chừng mực, chẳng
lẽ các anh quên mất bài học của thôn bên cạnh rồi sao!”
Nghe Chu Thiết Lương nhắc đến đó, tất cả đều im bặt. Thôn bên cạnh chính là
vụ dùng bạo lực xông vào đồn công an, những kẻ tham gia đều bị tống vào tù
để “đạp máy khâu” hết lượt.
Thấy bọn họ tạm thời không manh động nữa, Chu Thiết Lương cũng không dồn
vào đường cùng, mà đề nghị mỗi nhà cử ra một người, cùng đi lên huyện xem
tình hình. Cả người họ Trương lẫn họ Chu đều đồng ý.
Nhờ vậy, tình hình mới ổn định trở lại. Đám đông trước cửa nhà họ Chu như
dòng nước lũ, thoắt cái đã tản sạch.
Lúc này, người nhà họ Chu mới có thể ngồi lại với nhau để bàn bạc về chuyện
này.
Chương 13: Chu Bạch Lộ Xác Định Tâm Ý
Chu Minh còn chưa kịp đặt mông xuống ghế, bà Trương Thúy Chi đã hỏi
ngay: “Thằng Tiểu Phó sao không về cùng?”
Chu Bạch Lộ chớp chớp đôi mắt to, cũng muốn biết tại sao Phó Trí Viễn không
quay lại. Sau khi phản ứng lại, tim cô bỗng đập thình thịch, tại sao cô lại phải
bận tâm đến việc anh đi đâu cơ chứ?
“Cậu ấy đi thăm người thân trên huyện rồi. Sau khi đưa Trương Hồng Cương
đến đồn công an là cậu ấy đi ngay, bảo là hôm nay không về. Lần này cậu ấy
giúp được việc lớn đấy, nếu không có Đội trưởng Phó giúp đỡ, mình con chắc
chắn đã để hai chú cháu nhà họ Trương chạy thoát mất rồi!”