Bà Trương Thúy Chi nghĩ mãi chẳng biết nói gì, sực nhớ ra con trai mình bảo đi
lính là để nuôi lợn, thế chẳng phải là có chủ đề để bắt chuyện rồi sao? Thật ra
trong bụng bà đang thắc mắc, một chàng trai khôi ngô tuấn tú thế này mà
cũng đi nuôi lợn ư?
Phó Trí Viễn? Nuôi lợn? Phụt!
“Mẹ ơi, đang ăn cơm mà! Mẹ đừng có hở ra là nhắc chuyện lợn gà thế!” Chu
Minh suýt nữa thì nghẹn miếng bánh bao, nhưng nhìn sang vẻ mặt gượng gạo
của đội trưởng, anh lại buồn cười không chịu nổi. Qua khóe mắt, anh thấy bàn
tay đang cầm bánh bao của Phó Trí Viễn khẽ run lên.
Chu Bạch Lộ liếc nhìn Chu Minh, anh cả đúng là có nói với gia đình là anh nuôi
lợn trong quân đội, nhưng cô thừa biết Phó Trí Viễn chắc chắn không phải
hạng đó. Nếu không phải quan hệ với anh cả cực kỳ thân thiết, anh cũng
chẳng đời nào lặn lội đi chuyến này.
Bởi vì anh vốn chẳng phải hạng người thích lo chuyện bao đồng!
“Anh cả, anh với anh Phó. cùng nuôi lợn à? Có nuôi nhiều không anh? Có phải
đi cắt cỏ lợn, trộn cám hằng ngày không? Thế có phải đỡ đẻ cho lợn không hả
anh?”
Chu Bạch Lộ cố lắm mới nén được nụ cười, cô thuận theo chủ đề của bà
Trương Thúy Chi mà hỏi tới tấp.
Thôi xong, cô sắp nhịn không nổi rồi! Cứ hễ tưởng tượng đến cảnh tượng đó là
cô lại muốn cười phá lên.
Phó Trí Viễn vẫn giữ vẻ mặt không vui không buồn, ngoài mặt thì không lộ gì
nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên đã tố cáo tâm trạng anh. Nào ngờ cô gái này
không chỉ hoạt bát, mà sâu trong xương tủy còn khá tinh nghịch, thật là đáng
yêu hết mức.
Chu Bạch Lộ cúi đầu, bờ vai khẽ rung lên bần bật, cô không hề hay biết rằng
trong ánh mắt Phó Trí Viễn nhìn mình lúc này tràn đầy sự hứng thú và một vẻ
“nhất định phải giành cho bằng được”.
Chương 5: Bày tỏ
Chu Minh thở dài ngao ngán, con bé em này càng lúc càng tinh quái.
“Lộ Lộ! Đừng có nói năng tầm bậy, giờ anh không nuôi lợn nữa, anh. anh được
điều sang đội hậu cần nấu bếp từ lâu rồi!”
Anh sợ đội trưởng không vui nên liếc nhìn một cái, lập tức ngẩn người. Cái
người đang mày mắt cong cong, rõ ràng là đang rất đắc ý kia, có thật là “Diêm
Vương mặt lạnh” Phó đội trưởng không đấy?
“Bác trai, bác gái. Chuyện này cháu phải nói rõ với hai bác, vì tính chất công
việc của chúng cháu cần giữ bí mật, nên ra ngoài thường hay bảo là nuôi lợn
hoặc làm ở bếp ăn ạ”
Phó Trí Viễn vội vàng giải thích, anh không thể để nhạc phụ nhạc mẫu tương
lai hiểu lầm được. Mấy con lợn trong chuồng vẫn đang kêu ụt ịt đằng kia, anh
cũng chịu chẳng biết vì sao chúng nó lại biếng ăn!
Ông Chu Thiết Trụ nhìn Phó Trí Viễn, trong lòng đã có chút phỏng đoán, suy đi
tính lại ông vẫn hỏi thêm một câu:
“Thế. các cháu làm việc có nguy hiểm không?”
Phó Trí Viễn trầm ngâm một lát. Ông cụ nhà anh thừa biết anh làm gì và cũng
đã quen rồi, nhưng đối mặt với cha mẹ đồng đội, anh phải lựa lời mà nói cho
phải phép.
“Cháu không dám hứa là trăm phần trăm không nguy hiểm. Đã mang thân nam
nhi, chúng cháu lấy việc bảo quốc an dân làm trọng, hy sinh là điều khó tránh
khỏi. Chúng cháu chỉ biết ra sức thao diễn, khi làm nhiệm vụ thì cẩn trọng hết
mức để giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất ạ”
Lời của Phó Trí Viễn khiến ông Chu Thiết Trụ gật đầu tâm đắc. Đúng là lời nói
thật lòng! Ông ngước mắt nhìn Phó Trí Viễn, cậu Phó này quả không phải hạng
tầm thường!
nghiet-va-cuoc-hon-nhan-quan-nhan-tn-80-chu-cua-chong-cu-sung-khong-
ngung/chuong-6.html]
“Nói hay lắm! Nào, bác mời các cháu một chén! Bác tin các cháu đều là những
bậc nam nhi hào kiệt! Bác chẳng nói gì nhiều, chỉ mong các cháu nhớ rằng bất
kể lúc nào gia đình cũng luôn đợi các cháu trở về!”
Phó Trí Viễn liên thanh nói không dám, rồi ngửa cổ uống cạn chén rượu cùng
ông Chu.
Câu chuyện đã mở lòng, lại thêm Phó Trí Viễn cũng có ý lấy lòng nên anh kể
thêm vài chuyện vui lúc luyện tập. Ông Chu Thiết Trụ tuy là dân cày nhưng
cũng có chút kiến thức, hai người nói chuyện khá tâm đầu ý hợp.
Chu Minh thỉnh thoảng lại bồi thêm vài câu, bầu không khí bỗng chốc trở nên
ấm cúng vô cùng.
Trong lúc trò chuyện, Phó Trí Viễn vẫn không quên dùng mắt quan sát Chu
Bạch Lộ. Thấy cô chăm chú lắng nghe, anh càng kể hăng say hơn. Nếu anh mà
có đuôi, chắc hẳn lúc này nó đang vẫy tít mù vì đắc ý!
Chu Bạch Lộ thực sự cảm thấy xúc động. Cái thần thái, khí chất của những
người như họ luôn khiến người ta thấy tràn trề hy vọng. Cái sức sống mãnh liệt
ấy thật khiến lòng người ngưỡng mộ.
Đồng thời cô cũng thấy hơi tự hổ thẹn với chính mình, người tốt thế này mà cô
còn định toan tính sao? Thế thì thật là không phải đạo chút nào.
Dẫu biết rằng hai người ở bên nhau có thể phá giải được những ràng buộc của
cốt truyện, nhưng nỗi khổ tâm này cô chẳng thể thốt thành lời.
Bữa cơm kéo dài khá lâu, khi mọi người đã no say, Chu Bạch Lộ mới đứng dậy
cùng Lưu Anh dọn dẹp mâm bát.
Thấy Chu Bạch Lộ đã ra ngoài, ông Chu Thiết Trụ mới mở lời, trong lòng ông
vẫn còn chút đắn đo về cuộc xem mắt này.
“Cậu Phó này, tôi cũng nhận ra rồi, cậu là cấp trên của thằng Minh. Cậu lặn lội
đến đây chắc cũng đã hiểu qua nỗi khổ của gia đình tôi. Tôi xin nói một câu
chân tình, chuyện xem mắt này nếu cậu không ưng thì cứ coi như chưa có
chuyện gì xảy ra nhé”
“Bác trai, bác cứ gọi cháu là Tiểu Phó là được ạ! Cháu thực lòng thấy đồng chí
Chu Bạch Lộ là người rất phù hợp, chỉ có điều chuyện này cần phải từ hai phía.
Nhưng bác cứ yên tâm, dẫu cô ấy không đồng ý thì cháu cũng sẽ không đứng
khoanh tay đứng nhìn chuyện nhà bác đâu ạ”
Sự chân thành luôn là đòn chí mạng, lời của Phó Trí Viễn khiến ông Chu Thiết
Trụ gật đầu bằng lòng. Đã đến nước này thì chẳng còn gì phải giấu giếm nữa.
Ông Chu Thiết Trụ kể lại đầu đuôi chuyện nhà lão thôn trưởng. Chu Minh
không ngờ bên trong còn có những uẩn khúc mà mình không biết. lập tức
siết chặt nắm đấm.
“Sự tình là như thế, không phải tôi sợ phiền phức, nhưng ‘cá chết lưới rách’
thì cá cũng chẳng còn mà lưới cũng tan. Thế nên tôi mới nảy ra ý định cho con
Lộ đi xem mắt. Tiểu Phó này, cậu không cần phải gánh nặng tâm lý gì đâu.
Trong quân đội các cậu chắc cũng cho phép người nhà đến thăm thân chứ?
Nếu kẹt quá, cứ để con Lộ theo các cậu đi, coi như lánh mặt nhà họ Trương.
Bác với bác gái thì chẳng có gì phải lo nghĩ cả”
Ông Chu Thiết Trụ nói đến đó rồi thôi, bảo Chu Minh dẫn Phó Trí Viễn ra ngoài
đi dạo, chủ yếu là muốn tạo không gian cho hai người trẻ có cơ hội tìm hiểu
nhau.
Chu Minh từ nãy đến giờ cứ như bị sét đánh ngang tai, mặt mày tối sầm lại.
Anh không ngờ chuyện nhà lão thôn trưởng lại sâu xa và phức tạp đến mức
cha anh phải tính chuyện đưa em gái đi xa như vậy.
Trước đây anh nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Còn cả Phó đội trưởng nữa.
hóa ra anh ấy thực sự đã chấm con Lộ nhà mình rồi!
Anh hậm hực bước ra sân, chẳng muốn thừa nhận mình chính là kẻ “cõng rắn
cắn gà nhà”. Đang định mở miệng chất vấn thì Lưu Anh đã gọi anh vào bếp.
Chu Minh hậm hực nán lại, ánh mắt nhìn chằm chằm như đóng đinh vào Phó
Trí Viễn và Chu Bạch Lộ.
Phó Trí Viễn mặc kệ cái nhìn đầy áp lực của Chu Minh, anh tiến lại gần bên
cạnh Chu Bạch Lộ. Một khi đã xác định được mục tiêu là phải chủ động tấn
công, anh chỉ có nửa tháng nghỉ phép, thậm chí có thể phải về đơn vị sớm hơn.
Anh phải đẩy nhanh tốc độ, có cưới được vợ hay không đều trông chờ vào mấy
ngày này cả!