Xuyên Nhanh Nữ Phụ Từ Chối Làm Pháo Hôi

Chương 22



Nguồn: Sưu tầm

Xuyên Nhanh Nữ Phụ Từ Chối Làm Pháo Hôi – Chương 22

“Các ngươi quen biết nhau à?” Trần Quốc Lượng nhìn Tô Nguyệt và Chu Chí Viễn một chút, rồi lại chỉ Tô Cầm. Tô Nguyệt kiên trì nói tiếp: “Nàng là em gái ta, chúng ta cùng anh Chí Viễn là hàng xóm” Trong khoảng thời gian này, Tô Nguyệt không về nhà, không biết chuyện Tô Cầm gửi bản thảo được tuyển chọn. Nàng cho rằng đối phương đến tòa soạn tạp chí tìm Chu Chí Viễn, trong lòng rất không chắc chắn, một mặt cầu cứu nhìn về phía Chu Chí Viễn. Bọn họ đều muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Trần Quốc Lượng, nếu Tô Cầm mà gây chuyện thì mọi thứ coi như xong. Nhanh nghĩ ra một cách nào đó. Chu Chí Viễn thấy Tô Cầm xuất hiện, sắc mặt cũng trở nên căng thẳng. Hắn còn chưa kịp nghĩ ra lí do thoái thác, Trần Quốc Lượng liền cười nói với Tô Nguyệt: “Ngươi biết viết bản thảo, em gái ngươi biết hội họa, đều rất không tệ đấy chứ” Tô Cầm biết hội họa ư? Tô Nguyệt còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Chu Chí Viễn ngược lại biết chuyện Tô Cầm vẽ tranh gửi bản thảo, nhưng hắn cũng giống như cha Tô, căn bản không nghĩ tới Tô Cầm sẽ được chọn trúng. Nghe nói còn được gửi lên tạp chí nhi đồng mà Trần Quốc Lượng muốn phát hành trước đó, càng không thể nào. Đừng nói việc tuyển chọn bản thảo nghiêm ngặt và hà khắc, ngay cả lần thành lập bộ phận mới này, Chu Chí Viễn chỉ là muốn làm một biên tập viên nhỏ dưới quyền Trần Quốc Lượng, để đánh cược tương lai có cơ hội thăng tiến lớn hơn, thế mà cũng chưa thành công. Tô Nguyệt phản ứng rất nhanh, dịu dàng cất lời với Trần Quốc Lượng: “Nếu như Tiểu Cầm có ý muốn vẽ tranh, mong Trần chủ biên chiếu cố và chỉ dẫn nhiều hơn, nàng sẽ cố gắng” Trần Quốc Lượng tỏ vẻ hài lòng: “Nàng không cần ta chỉ đạo. Lần này nàng gửi mấy bức tranh, ta thấy đều rất khá. Kì này sẽ chọn đăng hai bức, số còn lại kì tiếp theo sẽ đăng” Hắn nói xong, nhấn mạnh: “Trong số những bản thảo được gửi lần này, ta đánh giá cao nhất là tranh của Tô Cầm, những bức tranh này cũng mang lại cho ta không ít cảm hứng” Tô Nguyệt ngây người: “Tiểu Cầm vẽ tranh giỏi vậy sao? Nhưng nàng chưa từng học vẽ tranh mà” “Ngươi chưa học vẽ tranh sao?” Trần Quốc Lượng cũng kinh ngạc nhìn về phía Tô Cầm. Lúc hắn hỏi nàng, nàng nói đã học rồi. Tài năng này không phải chưa từng tiếp xúc là có thể vẽ ra được. Tô Cầm sắc mặt bình tĩnh: “Khi còn bé mẹ ta có cho đi học qua, sau này không học nữa, tất cả đều nhờ hứng thú thôi” Trần Quốc Lượng càng thấy nàng có tiền đồ: “Nghệ thuật cần có thiên phú, các ngươi đừng không tin, có vài người chính là được ông trời ban thưởng” Dứt lời, hắn bảo Tô Cầm đến phòng làm việc. Tô Cầm đi theo hắn vào, suốt cả quãng đường không hề liếc nhìn Tô Nguyệt và Chu Chí Viễn một cái. Sau khi hai người đi, Tô Nguyệt nhìn về phía Chu Chí Viễn: “Anh Chí Viễn, Tiểu Cầm nàng ấy thật sự vẽ tranh giỏi vậy sao?” Chu Chí Viễn thần sắc phức tạp, lắc đầu: “Ta không biết” Hắn nghĩ nghĩ rồi bổ sung: “Nàng từ bé đã học hỏi mọi thứ rất nhanh” Tô Nguyệt: “Cái đó rất tốt, đây cũng là một loại kỹ năng. Nếu như nàng cũng có thể vào làm việc ở tòa soạn tạp chí thì tốt quá, cha mẹ cũng không cần lo lắng cho nàng sau này nữa” Chu Chí Viễn nhìn gương mặt nàng, sự bực bội, khó chịu vì Tô Cầm vừa nảy sinh lại trong nháy mắt biến mất. Hắn giật giật khóe miệng. “Mặc dù nàng bây giờ còn chưa quá để tâm đến ta, nhưng so với trước đây đã tốt hơn nhiều rồi” Tô Nguyệt còn nói thêm. Chu Chí Viễn an ủi nàng: “Không phải lỗi của ngươi, là lỗi của ta” “Ngươi cũng không sai” Tô Nguyệt ra sức lắc đầu, giọng điệu đau khổ.

Lúc Tô Cầm bước ra từ phòng làm việc, Tô Nguyệt vẫn chưa đi, nàng đang chờ Chu Chí Viễn ở hành lang. “Tiểu Cầm” Tô Nguyệt trông thấy nàng, liền chào hỏi. Tô Cầm căn bản không để tâm, trực tiếp đi ngang qua nàng. Tô Nguyệt sắc mặt ảm đạm hẳn đi, cúi gằm mặt, yếu ớt đứng tại chỗ. Tô Cầm vừa bước ra tòa soạn tạp chí, liền thấy Trình Văn Phong đứng ở ven đường. “Ngươi tới lúc nào vậy?” Tô Cầm đi về phía hắn. Trình Văn Phong: “Vừa mới tới” “Đi thôi” Tô Cầm dẫn hắn đi quán ăn Tứ Xuyên cay gần đó, đưa thực đơn cho hắn, đồng thời hào sảng nói: “Cứ ăn thoải mái đi!” Trình Văn Phong nhíu mày, nghi hoặc nhìn về phía nàng, tựa hồ đang xác nhận tính chân thực của lời nàng nói. “Thật đó” Tô Cầm nói với khóe môi cong lên, “Qua mấy ngày ta sẽ có tiền thù lao, không chỉ riêng là tiền lương đâu” Trần Quốc Lượng đã nói với nàng, số tiền đó đối với nàng mà nói không phải là một con số nhỏ chút nào. Có thể chi tiêu thoáng tay một chút. Trình Văn Phong: “Thế à? Chúc mừng ngươi” “Tạ ơn!” Tô Cầm tươi cười rạng rỡ, vô tình liếc mắt về phía đối diện, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc. Chu Chí Viễn và Tô Nguyệt đang ở ngay đối diện bọn họ. Hai người đứng sát gần nhau, cúi đầu trò chuyện, bọn họ đều không nhìn thấy Tô Cầm ở phía đối diện. Trình Văn Phong nhìn theo hướng Tô Cầm đang nhìn. Chỉ cần một chút, Trình Văn Phong liền biết thân phận của đối phương. Ánh mắt hắn vô thức nheo lại, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, dò xét kỹ lưỡng từ trên xuống dưới. “Người con gái kia là Tô Nguyệt, chị cùng cha khác mẹ của ta” Giọng Tô Cầm vang lên, Trình Văn Phong thu ánh mắt lại, đặt bát đũa mà phục vụ viên vừa mang lên trước mặt nàng, tiện miệng đáp: “Ừm” Hắn biết rồi. “Ngươi thấy người đàn ông bên cạnh không?” Tô Cầm ra hiệu hắn nhìn Chu Chí Viễn, “Người đeo kính đó” Trình Văn Phong môi mỏng mấp máy, ánh mắt hơi sâu: “Thấy rồi” Nghe nói đó là người nàng rất thích. “Ánh mắt này của ngươi thì không phù hợp đâu” Tô Cầm nghiêng người về phía trước, đôi mắt to trong veo sáng ngời nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc hỏi: “Ngươi nói cho ta biết, ngươi nhìn Tô Nguyệt thì có cảm giác gì?” Hắn là nam phụ mà. Nam phụ thì luôn yêu mà không thể có được, cam tâm tình nguyện trở thành kẻ si tình mù quáng, là người sẽ phải chịu tổn thương. Tô Cầm không hy vọng Trình Văn Phong phải chịu quá nhiều đau khổ trong tình cảm, lao đầu vào một mối tình không có kết quả. Trong lúc Trình Văn Phong đang hồi tưởng, Tô Cầm đã nhanh chóng nói ra: “Trong ánh mắt ngươi toàn là địch ý, ngươi biết không?” “” Nàng giơ tay lên, ghép hai ngón trỏ lại cùng nhau: “Chu Chí Viễn và Tô Nguyệt là một cặp đã gắn kết chặt chẽ, bất cứ người thứ ba nào cũng đều là pháo hôi. Tô Nguyệt sẽ chỉ yêu Chu Chí Viễn, ngươi không thể nào thích nàng” Trình Văn Phong trực tiếp phủ nhận: “Tại sao ta lại phải thích nàng?” Lời hắn còn chưa dứt, ánh mắt lạnh lùng khép lại nhìn về phía Tô Nguyệt cách đó không xa, đối với cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng, lông mày hắn không ngừng cau chặt. “Ngươi xem, ngươi cũng nói dối lòng rồi” Tô Cầm lắc đầu thở dài, nói thẳng sức mạnh của kịch bản đúng là rất lớn. Nàng chỉ có thể hết lòng khuyên nhủ hắn: “Ngươi nghe lời ta sẽ không sai đâu, đừng thích nàng, bọn họ đã được định sẵn rồi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.