Nguồn: Sưu tầm
Xuyên Nhanh Nữ Phụ Từ Chối Làm Pháo Hôi – Chương 3
Liễu Mai ngồi bên cạnh Tô Cầm, dùng lời nói trấn an nàng: “Nếu ngươi không muốn ra mắt, ta sẽ nói với cha ngươi, không để cho ngươi đi ra mắt, ngươi còn nhỏ, cũng không quá gấp” Tô Cầm cắn miếng trứng gà, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, vẻ mặt thấu hiểu gật đầu: “Không sao Mai Di, ta biết dì tích cực như vậy cũng là vì tốt cho ta, ta không trách dì” Ý của Liễu Mai, chẳng phải là muốn đẩy hết trách nhiệm lên thân Tô Phụ sao? Nàng thích Chu Chí Viễn, không muốn ra mắt, Liễu Mai cũng đâu phải bây giờ mới biết, giả bộ làm người tốt làm gì? Lúc này số đông thanh niên trí thức đã về thành, công việc cùng chỗ ở đều khan hiếm, Liễu Mai còn có con trai đang chờ có phòng ở để kết hôn, nàng mong Tô Cầm gả đi sớm một chút.
Phải nói Liễu Mai thật sự là một người khéo léo, đối với Tô Phụ thì chu đáo quan tâm, trước khi Tô Nguyệt đến, nàng đối với Tô Cầm cũng quan tâm chăm sóc, xem như con gái ruột, nhưng sau khi Tô Nguyệt đến, nàng liền đối với Tô Nguyệt tốt hơn hẳn. Đúng như Liễu Mai mong muốn, Tô Cầm vốn được cưng chiều từ nhỏ trong lòng bắt đầu cảm thấy bất công, làm nũng để xoáy cảm giác tồn tại, ngược lại chọc Tô Phụ phản cảm. Thêm vào việc Tô Cầm tùy hứng ngạo mạn, có chút ít tính tình, không ít lần chống đối với Liễu Mai, nhưng nàng đều cười tủm tỉm chịu đựng, đóng vai một người mẹ kế hợp cách, đối đãi với Tô Nguyệt lại càng thêm đau lòng, ly gián tình cảm Tô Cầm và Tô Phụ mà không tốn chút công sức nào. Phải biết, Tô Phụ thế mà là nhân viên chính thức trong xưởng, sau khi về hưu thì phải có người kế nhiệm, Liễu Mai là nông dân, bởi vì gả cho Tô Phụ, mới có thể làm công việc dành cho người nhà công nhân trong xưởng đóng hộp, nếu nói nàng không thèm khát vị trí kế nhiệm của Tô Phụ, đó là không thể nào.
Trong nhận thức của Liễu Mai, Tô Cầm là người đầu óc đơn giản, ngu ngốc, bỗng nhiên lại nói ra những lời này, như thể nhìn thấu nàng, khiến trong lòng nàng giật thót một cái, sắc mặt đều cứng đờ. “Vậy thì phiền Mai Di nói chuyện đàng hoàng với cha ta một chút, ta tạm thời không có ý định ra mắt kết hôn,” Tô Cầm lại nói, “Phiền dì” Liễu Mai giật giật khóe miệng: “Chờ cha ngươi về ta sẽ nói chuyện tử tế với hắn” Tô Cầm một lần nữa cúi đầu, nhấm nháp từng miếng mì sợi nhỏ, nhai kỹ nuốt chậm, không có chút nào sốt ruột. Liễu Mai còn chưa hoàn hồn từ câu nói kia của Tô Cầm, luôn cảm thấy đối phương có chút khác lạ, như thể đã đổi tính, lại dường như đang ám chỉ điều gì. Tô Nguyệt ngồi trên ghế sa lông, hai tay đan vào nhau, càng thêm co quắp, nhìn về phía Tô Cầm không ngừng cân nhắc, lời đến khóe miệng lại chậm chạp không nói ra.
Đột nhiên, Tô Cầm ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt hạnh trong veo sạch sẽ kia, khu vực dưới mắt đầy đặn lại càng làm nổi bật nét tinh xảo của khuôn mặt trái xoan. Tô Nguyệt khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, lẳng lặng chờ Tô Cầm mở miệng châm chọc. Chỉ nghe Tô Cầm hỏi: “Khi nào ngươi và Chu Chí Viễn kết hôn?” Ngữ khí của nàng nhẹ nhàng, không còn vẻ nóng nảy khó chịu hay giọng điệu mỉa mai, trêu chọc, giống như chỉ là một câu hỏi thăm bình thường nhất. Không chỉ Tô Nguyệt ngớ người, Liễu Mai cũng không biết Tô Cầm đang bán thuốc gì trong hồ lô. “Tiểu Cầm, sự việc không phải như ngươi nghĩ ——” Tô Nguyệt nói còn chưa dứt lời, Tô Cầm đã cắt ngang: “Chẳng lẽ ngươi không thích hắn? Các ngươi sau này sẽ không ở bên nhau sao?” Lời này khiến Tô Nguyệt khó xử, nàng rũ mắt xuống, một lúc lâu sau, lại với thần sắc kiên định ngẩng đầu lên, đối với Tô Cầm cam đoan: “Ta sẽ không ở cùng hắn, ta cũng từ trước tới giờ chưa từng nghĩ sẽ làm chuyện có lỗi với ngươi”
Nhìn xem. Đây chính là nữ chính. Thật quá thiện lương và hào phóng, cho dù có thích nam chính, cùng nam chính hai bên tình nguyện, cũng sẽ không làm những chuyện tổn thương nữ phụ, vì nữ phụ, có thể “hy sinh” hạnh phúc của mình. Liễu Mai không chịu nổi, trong lòng cảm thấy Tô Cầm thật sự bị chiều chuộng mà hóa hư, cứ làm ầm ĩ như thế thì có ý nghĩa gì chứ? Tô Cầm ăn xong miếng trứng gà cuối cùng, dường như cảm thấy có chút buồn cười, nhìn về phía Tô Nguyệt, thành thật nói: “Ngươi căn bản không cảm thấy ngươi sai, bất quá chỉ là khoác lên mình chiếc áo thuần khiết, làm những chuyện dơ bẩn thôi. Nếu như ngươi cảm thấy đây là chuyện có lỗi với ta, vậy thì ngay từ đầu, ngươi đã không nên tiếp cận Chu Chí Viễn rồi” Tô Nguyệt hốc mắt trong nháy mắt đỏ bừng, cực lực kiềm chế lại tiếng nấc, bộ dạng tiểu bạch hoa sen vô cùng đáng thương kia, quả thực khiến đàn ông đau lòng.
“Ta nói sai à?” Tô Cầm liếc nhìn Liễu Mai, tiếp tục nhìn về phía Tô Nguyệt, “Từ ngày đầu tiên ngươi bước chân vào cửa này, ta đã nói với ngươi rồi, Chu Chí Viễn là vị hôn phu của ta, chúng ta có hôn ước từ bé, ta thích hắn. Vậy tại sao ngươi lại muốn một mình cùng hắn đi xem phim, ăn cơm, dạo phố?” “Ta có thể giải thích ——” Tô Cầm: “Nếu như không có tâm tư khác, vậy tại sao ngươi lại làm chuyện như vậy? Chẳng phải là đang bồi dưỡng tình cảm sao?” “Ta từ trước đến giờ chưa từng nghĩ sẽ làm chuyện có lỗi với ngươi, ta ——” “Ngươi làm như vậy, chẳng phải là cố tình làm, tận dụng mọi thứ, giành lấy người ta yêu sao?” Tô Cầm nâng cao ngữ điệu, “Ngươi biết rõ mọi chuyện, nhưng ngươi vẫn làm, tại sao làm rồi lại không chịu thừa nhận?” Tình cảm không phân biệt thứ tự, lẽ nào Tô Nguyệt lại không sai? Tô Cầm với ánh mắt nhìn thấu mọi chuyện nhìn về phía Tô Nguyệt, lời nói sắc bén, khiến Tô Nguyệt trong khoảnh khắc tay chân lạnh buốt không biết làm sao, nước mắt tùy ý rơi xuống khóe mắt, nhỏ giọng nức nở. “Ngươi không cần tỏ vẻ đau khổ day dứt để Chu Chí Viễn giải quyết ta, phảng phất như vậy ngươi sẽ không có chút lỗi nào” Tô Cầm nhìn chằm chằm Tô Nguyệt, gằn từng chữ một, “Tô Nguyệt, ngươi là người trơ trẽn nhất trong mối quan hệ này” Câu nói cuối cùng của Tô Cầm, vang vọng trong căn phòng khách chật hẹp. Tô Nguyệt đã sớm mặt trắng bệch, vội vã đứng lên, thân thể lung lay sắp đổ, ngay cả Liễu Mai cũng kinh ngạc như có tiếng sấm nổ trên đầu, đứng sững tại chỗ.
Chương 2: Nữ phụ độc ác của những năm 80 (2)
Chuyện Tô Cầm cố ý làm khó đối tượng hẹn hò này bị truyền đi xôn xao trong xưởng, Tô Phụ đi đến đâu, đều cảm thấy mọi người đang thì thầm nói chuyện, chế giễu con gái hắn không có chút giáo dưỡng nào. Kể từ khi Liễu Mai vào cửa, và Tô Nguyệt đến, Tô Cầm trong mắt hắn càng trở nên khó hiểu, chỉ toàn gây cho hắn sự ngột ngạt. Tô Phụ kìm nén sự bực bội, tan sở chạy về nhà, nhất quyết phải quản giáo Tô Cầm thật tốt. Liễu Mai thấy sắc mặt hắn quá mức âm trầm, vội vàng lên tiếng khuyên hai câu. “Chuyện này ngươi đừng quản,” Tô Phụ nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, giận đùng đùng đi tới vỗ vào cửa, quát lớn: “Cút ra đây cho ta!” Tô Cầm càng ngày càng không coi hắn, người cha này, ra gì. Cửa phòng rất nhanh mở ra, Tô Cầm không có vẻ tùy hứng ương ngạnh như Tô Phụ dự liệu, nàng cắn chặt môi dưới, ánh mắt trong trẻo, lưng ưỡn thẳng tắp, bộ dạng quật cường.