Xuyên Thành Ác Nữ, Ta Chỉ Muốn Làm Giàu Nuôi Cả Nhà

Chương 10: Tắm rửa cho hắn



Thẩm Chỉ nghiến răng, giáng một cái tát thật mạnh vào khuôn mặt béo tròn

của Chu Cẩm Chu.

“Bốp—” một tiếng vang giòn tan, mặt Chu Cẩm Chu đỏ bừng lên ngay lập tức.

Hắn ta ngây người ra.

Hình như hắn chưa từng nghĩ đến Thẩm Chỉ, người yêu thương hắn nhất, thứ gì

cũng vô điều kiện cho hắn, không chỉ đánh hắn mà còn tát tai hắn.

Trong đáy mắt bình tĩnh của Chu Trường Phong thoáng qua một tia kinh ngạc.

“Ợt~” Chu Cẩm Niên sợ hãi vội vàng bịt miệng lại.

Thẩm Chỉ kéo cổ áo Chu Cẩm Chu, lôi hắn ra sân viện, sau đó là gần một khắc

đồng hồ dùng roi tre quất.

Chu Cẩm Chu khóc đến khan cả giọng, mông cũng vừa đỏ vừa sưng.

“Chu Cẩm Chu, những lời ta nói với ngươi, ngươi không nghe lọt một chữ nào

sao?” Thẩm Chỉ vỗ vỗ mặt hắn, “Ta rất muốn xem, ngươi có thể chịu đựng bị

đánh mỗi ngày không, có phải ngươi thích bị đánh không”

“Ngươi không phải nương ta! Hu hu hu” Chu Cẩm Chu sợ hãi co chặt cơ thể

lại.

Đứa trẻ năm tuổi vẫn rất sợ bị đánh.

Thẩm Chỉ: “Chính vì ta là nương ngươi, ta mới không thể để ngươi tiếp tục làm

tiểu súc sinh”

“Ta ghét ngươi! Ta sẽ giếc chết các ngươi!!” Chu Cẩm Chu gầm lên một

tiếng, rồi khóc lóc bỏ chạy.

Cái tên nhóc hư hỏng này, đánh đến mức này mà vẫn không có tác dụng,

ngược lại còn ghi hận nàng.

Ánh mắt như chó sói vừa rồi của hắn ta, thật sự có chút đáng sợ.

Trong lòng Thẩm Chỉ bỗng dưng cảm thấy bất an khó tả.

Trở lại phòng, Chu Cẩm Niên đang kiễng chân nhỏ lau cháo dính trên người

Chu Trường Phong.

Vừa lau vừa khóc.

“Huhu. Ca ca xấu xa. bắt nạt cha. ca ca xấu xa”

Chu Trường Phong cúi đầu, không chỉ trên mặt mà trên tóc hắn cũng dính đầy

cháo, mái tóc vốn đã bẩn thỉu nay lại càng thêm nhếch nhác.

Một nam nhân trưởng thành, nay lại sa sút đến mức bị một đứa trẻ bắt nạt.

Thẩm Chỉ thoáng thất thần, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Chu Trường

Phong ba năm trước.

chàng mặc áo bào đen đỏ đầy khí phách, búi tóc đuôi ngựa cao ngạo của tuổi

trẻ, thân hình cao ráo chân dài, khuôn mặt tuấn tú phi phàm, đôi mắt đa tình,

bất kể đi đến đâu, người khác cũng không nhịn được mà ngoái nhìn.

chàng quanh quẩn trong rừng núi cả ngày, mỗi tháng kiếm được ít nhất năm

lượng bạc.

Đừng nói là Tiểu Lâm thôn, ngay cả toàn bộ Lâm Hà huyện, e rằng đều biết có

một nhân vật lợi hại như chàng.

Nhưng một thiếu niên lang kinh diễm tuyệt trần như thế, giờ lại sa cơ thất thế

đến nông nỗi này.

Mặc dù việc chàng bại liệt không phải do nguyên chủ gây ra, nhưng những

chuyện nguyên chủ làm với chàng lại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí nàng.

Rõ ràng những chuyện ngược đãi chàng đều không phải do nàng làm, nhưng

những cảnh tượng ký ức còn mới đó khiến lòng nàng rất buồn bã, và dâng lên

sự áy náy không tên.

Thẩm Chỉ lặng lẽ đun một thùng nước, lại tìm một bộ quần áo coi như còn

sạch sẽ, “Chu Trường Phong, ta đun nước rồi, chàng tắm rửa đi”

chàng có phản ứng, phát hiện cơ thể mình dơ bẩn nhếch nhác, chnagf mím

môi, vật lộn rất lâu, cuối cùng mới chịu gật đầu.

Chu Cẩm Niên sụt sịt mũi phụ giúp.

Thẩm Chỉ muốn cởi quần áo cho hắn, Chu Trường Phong kinh ngạc ngửa người

ra sau, “Không cần!”

chàng vụng về nắm lấy quần áo, tay trắng bệch gần như trong suốt, “Ta. tự ta

cởi, nàng ra ngoài đi”

Thẩm Chỉ liếc mắt một cái, bất chấp sự phản kháng của chàng, kéo mạnh áo

chàng.

Chu Trường Phong toàn thân vô lực, làm sao là đối thủ của nàng được, chỉ có

thể hoảng sợ đuổi nàng, “Thẩm Chỉ! Nàng ra ngoài!”

“Thẩm Chỉ! Tự ta có thể! Thẩm Chỉ”

Cuối cùng cũng cởi xong quần áo cho hắn, Thẩm Chỉ thở phào nhẹ nhõm,

nhưng Chu Trường Phong lại xấu hổ đến mức run rẩy khắp người, cố gắng che

giấu tứ chi teo tóp, khô quắt, vô cùng xấu xí của mình.

Thấy hắn tức đến mức mắt đỏ hoe, như sắp khóc, Thẩm Chỉ chột dạ sờ sờ mũi,

“Thôi nào, sao lại y hệt như một đại cô nương vậy, hôm qua ta còn thay y phục

cho chàng, bôi thuốc cho vết loét của chàng cơ mà, chỗ nào chưa từng

thấy?”

Chu Trường Phong kinh ngạc nhìn nàng, lông mi run rẩy dữ dội, môi run lên,

cuối cùng chỉ khó khăn nặn ra vài chữ, “Sau này không cần nàng”

Thẩm Chỉ bĩu môi, thừa lúc chàng không chú ý, một tay ôm lấy chàng, đặt vào

thùng tắm.

Nói đến, đây là bồn tắm mà cha mẹ Chu đã đặc biệt làm cho Chu Trường

Phong.

Tuy nhiên chàng chưa từng được hưởng thụ.

Bị nàng ôm vào thùng tắm thời gian quá ngắn, Chu Trường Phong không kịp từ

chối, cơ thể chàng đã bị dòng nước ấm áp bao phủ.

chàng ngây người cảm nhận.

Tắm rửa là chuyện xa xỉ như vậy, chàng đã rất lâu rồi không làm.

Mỗi ngày, Chu Cẩm Niên sẽ lau người cho hắn, nhưng tiểu gia hỏa lực yếu,

người lại nhỏ, chỗ có thể lau có hạn, cũng không thể lau sạch sẽ.

Chu Trường Phong tạm thời ném chút tôn nghiêm xuống dưới chân, Thẩm Chỉ

gội đầu cho chàng, chàng không hề nhúc nhích.

“Chu Trường Phong, chàng mau khỏe lại đi, tiểu súc sinh Chu Cẩm Chu kia, sau

này chàng hãy quản đi”

Ngoài điều này ra, Thẩm Chỉ không biết nên nói gì nữa.

Chu Trường Phong ngẩng đầu lên, vô cảm nhìn nàng.

Trên mặt chàng toàn là nước, tóc cũng ướt sũng.

Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, trái tim Thẩm Chỉ đột nhiên đập mạnh một

cái.

Người này tuy đã gầy gò đến mức không còn ra hình dạng, nhưng lúc này môi

lại ửng hồng, sắc mặt trắng bệch như giấy, hàng mi dài khẽ run rẩy, đôi mắt

dưới hàng mi dài chứa đựng nỗi u buồn nhàn nhạt, hoàn toàn là bộ dạng của

một mỹ nhân bệnh tật, khiến người ta nảy sinh lòng thương xót.

“Chàng nhìn ta làm gì?” Nàng nuốt nước bọt, không tự nhiên hỏi.

Chu Trường Phong: “Thẩm Chỉ, rốt cuộc. nàng muốn làm gì?”

Đối diện với đôi mắt này của hắn, Thẩm Chỉ không thốt nên lời.

Sự u sầu tan biến, đôi mắt đẹp này chứa đựng sự không cam lòng, ẩn nhẫn,

hoang mang, nghi hoặc, thậm chí còn có một tia sợ hãi.

Sợ hãi.

nha/chuong-10-tam-rua-cho-hanhtml]

Mũi Thẩm Chỉ cay cay, một người từng rực rỡ và ngông cuồng như thế, làm sao

có thể sợ hãi ai được?

Còn không phải là vì. nàng rủ mắt xuống, ánh mắt rơi trên bàn tay đang cố

gắng nắm chặt thành quyền, nhưng lại run rẩy dữ dội, hoàn toàn không siết lại

được của chàng.

Đúng vậy, ngay cả nắm đấm cũng không thể siết chặt, chàng chẳng làm được

gì, cho dù nàng có đánh chàng, mắng chàng, làm nhục chàng.

Thậm chí bán Chu Cẩm Niên mà chàng quan tâm nhất đi, chàng cũng chỉ có

thể kêu gào, chỉ có thể nhìn, giống như mỗi lần bị nguyên chủ đối xử tệ bạc,

chàng chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng trừng nàng, biểu đạt sự phẫn nộ

của mình.

chàng, người giống như đống bùn lầy này, giống như cậu bé ăn xin mà nàng

từng gặp khi làm ăn xin, không có hai chân nhưng phải bảo vệ muội muội.

Cậu bé dám liều mạng cướp đồ ăn với chó hoang, nhưng khi có người bắt nạt

muội muội, cậu bé chỉ có thể không ngừng dập đầu với người khác, cầu xin họ

đừng làm tổn thương muội muội mình.

Rõ ràng cậu bé muốn giếc chết người khác, nhưng cậu bé không có cách

nào. Trước mặt những kẻ ác đó, cậu bé giống như một hạt bụi trên mặt đất,

không thể phản kháng.

Thẩm Chỉ biết mọi việc nàng làm đều rất bất thường, Chu Trường Phong chắc

chắn không tin nàng thật sự thay đổi, thật sự hy vọng hắn khỏe lại.

chàng sợ nàng có ý đồ xấu, hắn càng sợ hắn không thể ngăn cản được ý đồ

xấu của nàng. Rốt cuộc nếu nàng muốn làm gì, ngoài việc quỳ xuống cầu xin,

hắn còn có thể làm gì được nữa?

Không, thậm chí chàng còn không thể quỳ xuống như cậu bé kia.

Cho nên chàng kinh hoảng, hắn sợ hãi.

Thẩm Chỉ đột nhiên muốn ôm hắn, và nàng thực sự đã làm như vậy.

Mắt Chu Trường Phong kịch liệt run rẩy.

Chu Cẩm Niên đang đứng cạnh trợn tròn mắt.

Quái lạ! Quá kỳ quái! Nương thân sao lại ôm cha rồi? Đây còn là nương thân

không?!

“Thẩm Chỉ. rốt cuộc nàng” Cơ thể Chu Trường Phong run rẩy, môi chàng run

lên, lời nói khó khăn nặn ra từ cổ họng, “Muốn làm gì?”

“Chu Trường Phong. Ta thật sự. thật sự hy vọng chàng có thể khỏe lại,

không có bất kỳ mục đích nào khác”

Nàng buông chàng ra, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Bất kể chàng có tin hay

không”

Chu Trường Phong nhìn nàng hồi lâu, sau đó đột nhiên rủ mắt xuống.

Thẩm Chỉ không biết chàng có tin hay không, hình ảnh thiếu niên rạng rỡ,

phóng khoáng kia khắc sâu trong tâm trí nàng, nàng chỉ là không đành lòng để

hắn mãi mãi mục nát trên chiếc giường u ám đó.

Tắm rửa xong, đặt chàng lên giường, Thẩm Chỉ đắp chăn cho hắn, “Ta phải đi

đến huyện thành một chuyến, chàng nghỉ ngơi đi”

Chu Trường Phong nhàn nhạt nhìn nàng, không nói gì.

Thẩm Chỉ cũng không cần chàng hồi đáp gì, dặn dò Chu Cẩm Niên một chút,

rồi đeo gùi tre ra ngoài.

Nàng vừa đi, Chu Cẩm Niên liền áp sát bên giường.

“Cha, cha ngủ ngoan nhé, Niên Niên đi theo Ngưu Ngưu ca ca bọn họ tìm quả

dại đây, hôm qua con chưa đi”

Chu Trường Phong: “Vậy đừng chạy quá xa, về sớm nhé. Nhà còn nhiều củi

lắm, đừng nhặt nữa”

Tiểu gia hỏa tùy tiện phẩy phẩy tay nhỏ, “Biết rồi mà~”

Xách theo cái làn nhỏ ra khỏi nhà, cậu bé nhanh chóng đi đến chân núi sau.

Cậu bé vừa đến, một đám tiểu gia hỏa đã chui ra từ đám cỏ dại cao nửa người.

“Niên Niên! Ở đây!”

“Niên Niên, sao hôm qua ngươi không đến?”

“Niên Niên, nhà ta hôm qua làm bánh bao bột mì trắng, ta chừa cho ngươi một

chút, ngươi mang về cho cha ngươi ăn”

“Hôm qua ta hái được ba quả đào dại, đều chừa lại cho ngươi rồi!”

Mọi người đều vây quanh Chu Cẩm Niên.

Từng bàn tay nhỏ bé đều cầm đủ loại đồ ăn, tiểu gia hỏa nhìn đến hoa cả mắt.

Sau khi mọi thứ được đặt vào làn nhỏ của mình, Chu Cẩm Niên mới kể lý do

hôm qua không đến. Cả đám tiểu gia hỏa nghe xong, thở dài một hơi, thì ra cha

của Niên Niên suýt nữa đã chết.

“Niên Niên, đừng buồn”

Chu Cẩm Niên phẩy phẩy tay nhỏ, “Không sao đâu, cha ta đã khỏe lại rồi. Hôm

nay các ngươi muốn làm gì? Ta giúp các ngươi cắt rau lợn, nhặt củi nhé!”

Nhà họ Chu không nuôi lợn, cũng không trồng trọt, nhưng những người khác

trong thôn hầu hết đều trồng trọt, nuôi lợn cũng không ít.

Chu Cẩm Niên rất giỏi làm việc, giúp họ cắt rau lợn, nhặt củi, nên ai cũng quý

mến cậu bé.

Rất nhanh, cả nhóm trẻ con đeo gùi tre nhỏ, xách làn nhỏ, dưới sự dẫn dắt của

Chu Cẩm Niên, đã tìm thấy một nơi tốt.

Rau lợn mọc đặc biệt tươi tốt.

“Ngưu Ngưu ca ca, hôm nay ta giúp Nhị Nha tỷ tỷ và Tam Oa ca ca cắt rau lợn

trước nhé, ngày mai mới giúp các ngươi”

“Được!”

Bên này, tiểu trụ cột đang hì hục cắt rau lợn, bên kia, Thẩm Chỉ cũng đội nắng

gắt mà vào huyện thành.

Nàng cõng Đào Lông lại đi về phía Nam thành, nàng cũng không chắc còn bán

được nữa không, dù sao bà lão kia mới mua ba mươi cân hôm qua, nhất thời

chắc chắn chưa ăn hết.

Tuy nhiên, vừa mới đi ngang qua phủ đệ quen thuộc kia, đã thấy bà lão hôm

qua đang đứng ở cổng ngó nghiêng khắp nơi.

Vừa nhìn thấy nàng, hai mắt bà lão liền sáng rực lên.

“Nha đầu! Nha đầu xinh đẹp!”

Thẩm Chỉ khẽ cong khóe môi, để lộ nụ cười ngọt ngào, “Phu nhân, quả đào

mua hôm qua có vừa ý không? Hôm nay người có muốn mua thêm chút nữa

không?”

“Mua! Số Đào Lông còn lại ta mua hết! Nha đầu ranh mãnh này, ta đợi cả buổi

sáng nay chẳng thấy ngươi, sao giờ giữa trưa mới tới?”

Thẩm Chỉ ngây ngô cười hai tiếng, “Bởi vì ta phải đi bộ từ thôn đến đây, mất

hơn một canh giờ”

Bà lão sửng sốt, “Ôi chao, sao lại xa đến vậy”

“Bà bà, hôm nay người còn muốn mua bao nhiêu đào nữa ạ?”

“Mua hết! Ngươi không biết đâu, Đào Lông mua hôm qua, mang về không đủ

chia!”

Tiểu thiếu gia nhà bà ấy hôm qua có ăn chút cơm, nhưng cũng không nhiều,

thế mà tối qua lại cố ăn thêm ba quả đào lớn mới chịu thôi.

Còn lão gia và phu nhân thấy đào ăn ngon, đã thưởng cho bà ấy mười lượng

bạc, bảo còn muốn ăn nữa, dặn bà phải mua thêm thật nhiều hôm nay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.