Xuyên Thành Ác Nữ, Ta Chỉ Muốn Làm Giàu Nuôi Cả Nhà

Chương 20: Tiểu Đậu Đinh Chia Thịt Chiên Giòn



Tới chân núi, từ xa đã thấy một đám tiểu đậu đinh đang cúi người tìm kiếm thứ

gì đó.

“Ngưu Ngưu ca ca! Thạch Đầu ca ca! Tam Nha tỷ tỷ! Nhị Nha tỷ tỷ……”

Tiểu tử gọi liền mấy người.

Mọi người nghe tiếng đệ ấy, vội vàng ngẩng đầu lên.

“Niên Niên! Mau đến đây!”

“Niên Niên! Hôm nay có rất nhiều nấm! lát nữa chúng ta hái thêm chút chia

cho đệ! Đệ mang về cho phụ thân đệ ăn!”

Đám tiểu đậu đinh từ từ tụ lại, Trương Đại Nương dặn dò Chu Cẩm Niên vài câu

rồi rời đi.

Chu Cẩm Niên vui vẻ chạy đến đón các ca ca tỷ tỷ.

“Niên Niên!”

“Ô kìa. Niên Niên! Đệ mang giày mới sao?!”

“Oa! Đúng là giày mới thật! Là thỏ con!”

Tam Nha và Nhị Nha không nhịn được ngồi xổm xuống, cẩn thận đưa tay sờ

con thỏ trắng trên giày đệ ấy.

Đi suốt chặng đường, Chu Cẩm Niên đều đi lại vô cùng cẩn thận, nên giày vẫn

sạch sẽ, chỉ có đế giày dính bùn.

“Oa! Niên Niên, ai mua giày mới cho con vậy? Có phải ông bà nội đệ về rồi

không?”

Chu Cẩm Niên che miệng cười, vô cùng đắc ý.

“Không phải đâu”

Đệ ấy nheo mắt lại, đôi mắt to tròn, trong veo xoay một vòng, cong môi đắc ý:

“Là nương thân đệ mua đó! Là giày thỏ con! Đệ thích nhất! Nương thân đệ

chọn rất lâu đó ạ”

“Cái gì?! Nương thân đệ mua cho đệ sao?”

“Vâng!”

“Nhưng nương đệ sao lại mua giày cho đệ? Người không phải đối xử với đệ tệ

nhất sao?”

Chu Cẩm Niên: “Thạch Đầu ca ca, nương thân đệ đặc biệt tốt, người không hề

tệ đâu”

Đám tiểu đậu đinh rõ ràng đều không tin.

Nhưng ——

“Kìa. kìa kìa kìa”

Ngưu Ngưu rụt mũi lại, lắc đầu ngửi xung quanh.

“Ta. ta sao lại ngửi thấy mùi thịt?”

“Kìa, thơm quá đi mất!”

Ngưu Ngưu ngây người, trong núi hoang này, sao lại có thịt? Thật là chuyện kỳ

lạ.

Chẳng lẽ đệ ấy đã mê thịt đến mức ban ngày cũng nằm mơ sao?

“Kìa. ta. ta hình như cũng ngửi thấy” Thạch Đầu cũng rụt mũi.

“Ta. ta cũng ngửi thấy!”

“Ta cũng vậy! Thơm quá! Đúng là mùi thịt thật!”

“Hì hì. ta cứ tưởng mình nằm mơ giữa ban ngày, hóa ra. các ngươi cũng ngửi

thấy sao” Ngưu Ngưu ngượng ngùng gãi đầu.

Chu Cẩm Niên nhìn bọn họ như vậy, nheo mắt lại, mang theo nụ cười trêu chọc.

“Ây da, ta thật sự chịu không nổi nữa rồi, mùi này thơm quá đi mất, thơm đến

nỗi ta chẳng còn sức nhặt nấm nữa”

“Ta cũng vậy, bụng ta kêu ùng ục. ùng ục”

Chu Cẩm Niên hoàn toàn không nén được nữa, cười đến cong cả khóe mắt.

“Vì ta đã mang thịt thịt cho các huynh muội rồi đó nha! Mấy huynh muội ngốc

nghếch! Ha ha ha…”

“Á?”

Mọi người đều ngây ra, sao Niên Niên lại có thể mang thịt cho bọn họ được

chứ?

Trong lòng bọn họ, Niên Niên chỉ là một đứa trẻ đáng thương, không có cơm

ăn, không có giày để mang.

Bọn họ chia sẻ thịt cho cậu thì còn hợp lý.

Chu Cẩm Niên đặt cái giỏ nhỏ xuống, vẫy vẫy tay với mọi người, “Lại đây, lại

đây, món Tiểu Tô Nhục (thịt tẩm bột chiên giòn) mà nương thân ta làm ngon

nhất thiên hạ đó, ta đã mang cho các huynh muội rất nhiều!”

Vừa nói, tiểu gia hỏa đã vén tấm vải trên giỏ ra, rất nhanh, một bát lớn Tiểu Tô

Nhục đã lộ diện.

“Ục ục. ục ục”

nha/chuong-20-tieu-dau-dinh-chia-thit-chien-gionhtml]

“Xì soạt. xì soạt”

Lập tức, tiếng nuốt nước bọt và hít hà liên tiếp vang lên.

Chu Cẩm Niên ôm bát, “Các huynh muội ăn nhanh đi, đây đều là ta đặc biệt

mang đến cho các ngươi, nương thân ta bảo ta mang cho các ngươi đó. Nó

sắp nguội rồi, nguội rồi sẽ không còn ngon như vậy nữa đâu”

Tam Nha, Thạch Đầu và một đứa trẻ đen nhẻm gầy gò khác tên là Mộc Mộc có

vẻ tuổi còn nhỏ, Chu Cẩm Niên vừa nói xong, bọn họ đã không nhịn được mà

vươn tay muốn lấy thịt.

Nhưng lại bị Ngưu Ngưu vỗ một cái.

“Ngưu Ngưu ca ca…”

Các tiểu gia hỏa đều liếm liếm môi nhỏ, tủi thân nhìn hắn ta.

Ngưu Ngưu tuy rằng cũng nuốt nước bọt liên tục, nhưng hắn đã bảy tuổi, là cái

tuổi đã biết suy nghĩ hơn.

“Niên Niên, món thịt này nhiều quá, thật sự là nương thân ngươi bảo ngươi

mang cho bọn ta sao?” Hắn cố gắng kìm nén cơn thèm mà hỏi.

“Thật mà, vốn dĩ tối qua nương thân ta có làm món Sườn Heo Chua Ngọt…

ừm… món Đường Thố Lý Tích chua chua ngọt ngọt, ta đã để dành phần cho

các huynh muội rồi, nhưng kết quả lại bị ca ca ta lén ăn hết”

Nói đến đây, tiểu gia hỏa đặc biệt thất vọng, nhưng rất nhanh lại vui vẻ,

“Nhưng nương thân biết chuyện, nàng liền làm món Tiểu Tô Nhục này, bảo ta

mang đến cho các ngươi ăn, nương thân ta thực sự rất tốt!”

Nghe cậu nói vậy, Ngưu Ngưu cũng không nhịn được nữa, “Vậy… vậy bọn ta

nếm thử một chút. Món thịt này quá quý giá, bọn ta chỉ ăn một ít thôi, còn lại

ngươi tự ăn hết”

Chu Cẩm Niên ngây ngô cười, không nói gì.

Ngưu Ngưu lớn nhất, hắn phụ trách chia thịt cho mọi người.

“Thạch Đầu, cho ngươi”

“Tam Nha, đây”

“Nhị Nha… Mộc Mộc… cho các ngươi”

Chẳng mấy chốc, Ngưu Ngưu đã chia cho mỗi người một miếng Tiểu Tô Nhục.

Chia xong, hắn liếm liếm ngón tay, rồi mới tự lấy một miếng.

“Ưm~~~ Món thịt này… món thịt này… ngon quá đi mất!! Thịt nương thân ta

làm còn chưa ngon bằng món thịt này!”

Nhị Nha, người ăn trước tiên, kích động đến hai mắt sáng rực.

Mấy đứa trẻ còn lại vội vàng cắn một miếng lớn Tiểu Tô Nhục.

Ăn vào một miếng, tiếng “oa oa” không ngớt liên tục vang lên.

Chu Cẩm Niên mím đôi môi nhỏ cười, đôi mắt to đẹp long lanh ánh vàng rực

rỡ.

“Niên Niên, ngươi mau ăn đi, món thịt này thật sự ngon lắm!”

Chu Cẩm Niên thấy bọn họ ăn ngon lành, do dự một lát, cũng lấy một miếng

nhỏ, ăn từng miếng từng miếng.

Các bạn nhỏ hiếm khi được ăn thịt, cho nên mỗi miếng ăn đều vô cùng trân

quý.

Một miếng Tiểu Tô Nhục được ăn rất lâu mới hết.

Chu Cẩm Niên tiếp tục đưa cho bọn họ, “Ăn đi, chúng ta cùng nhau ăn”

Mấy đứa trẻ liếm môi, đều cố gắng chống lại sự cám dỗ.

“Ta không ăn nữa, ngươi tự ăn đi”

“Đây là thịt của ngươi, ngươi phải ăn nhiều vào”

Chu Cẩm Niên giữ vẻ mặt nghiêm túc, “Nếu các ngươi không ăn, vậy sau này ta

sẽ không cần các ngươi chia đồ cho ta nữa đâu nha”

Tiểu gia hỏa vừa đe dọa, lại vừa cầm Tiểu Tô Nhục đưa qua đưa lại trước mặt

bọn họ.

Ý chí vốn đã không kiên định của đám nhóc con lập tức không thể chịu nổi

nữa.

Rất nhanh, một đám trẻ vây quanh nhau, tiếp tục tận hưởng mỹ vị.

Một bát lớn Tiểu Tô Nhục, mỗi đứa trẻ ăn được vài miếng, chưa bao giờ có lần

nào ăn thịt mà thoải mái như thế này.

Mỗi lần nhà làm thịt, mỗi người ăn được hai miếng đã là tốt lắm rồi.

Dần dần, bát cạn, các tiểu gia hỏa liếm liếm bàn tay nhỏ bé, dư vị vô cùng.

Chu Cẩm Niên sắp xếp lại cái giỏ nhỏ của mình, “Vậy ta về trước đây nha, ta

còn phải cùng nương thân lên núi cắt cỏ tranh, nhặt nấm nữa”

Đám trẻ vẫy vẫy tay chào cậu.

Chu Cẩm Niên khoác cái giỏ nhỏ, vừa nhảy vừa tưng bừng bước về nhà.

Trở về không còn sợ làm đổ Tiểu Tô Nhục nữa, niềm vui và sự hưng phấn trong

lòng tiểu gia hỏa cũng nhanh chóng được giải phóng.

“Đang đang đang…”

Trong miệng lẩm bẩm bài đồng dao học được ở đâu đó, tiểu gia hỏa ngẩng

khuôn mặt tươi cười, ánh mặt trời rực rỡ chiếu trên người cậu, cái bóng nhỏ in

trên mặt đất cũng nhảy nhót theo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.