Xuyên thành chị gái của nữ chính trong truyện niên đại

Chương 1: Xuyên Sách, Năm 1979 (1)



Sẵn sàng

“Từ giờ trở đi, cô sẽ tiếp tục sống với thân phận Tô Niệm Niệm. Nếu dám để lộ

thân phận thật, khiến trật tự của thế giới này hỗn loạn, nhất định sẽ bị ngũ lôi

đánh chết, thây không toàn vẹn!”

Một giọng nói sắc nhọn như ma quỷ xuyên thẳng vào màng nhĩ.

Tô Niệm chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra. Cô theo bản năng đưa tay lên

day huyệt thái dương, xoa nhẹ một lúc lâu mới đỡ hơn đôi chút.

“Cô tỉnh rồi à?”

Giọng nói bên tai trầm thấp, mang theo chút lạnh lẽo. Tô Niệm khựng lại, khẽ

nhíu mày, chậm rãi mở mắt.

Đập vào mắt cô là một gương mặt tuấn tú, đường nét sắc sảo và cứng cáp.

Một người đàn ông đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống cô. Trên người

mặc một chiếc áo ba lỗ trắng đã thấm mồ hôi, để lộ hai cánh tay rám nắng.

Đường cơ bắp rõ ràng, rắn chắc, tràn đầy sức lực.

Phía dưới mặc một chiếc quần dài màu xanh quân đội, ống quần thẳng và gọn

gàng, chỉ là kiểu dáng quân phục trông đã có phần lỗi thời.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy một người đàn ông xuất sắc như vậy, Tô Niệm vô

thức nuốt nước bọt, đầu óc bắt đầu xoay chuyển nhanh chóng.

Anh ta là ai?

Đây là đâu?

Cùng với một trận choáng váng, ký ức không thuộc về cô như thủy triều dâng

trào, ồ ạt tràn vào đầu. Tô Niệm lại nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở một lúc lâu

mới miễn cưỡng sắp xếp rõ ràng mọi thứ.

“Cô lại làm sao nữa?”

Giọng người đàn ông lạnh hơn ban nãy vài phần. Tô Niệm chớp nhẹ hàng mi

cong dày, vẫn không mở mắt, cô thực sự không muốn đối diện với tất cả những

gì trước mắt.

Hóa ra, do làm việc liên tục suốt bảy mươi hai tiếng, cô đã đột tử. Sau khi

chết, không hiểu vì lý do gì lại không đi đầu thai, mà xuyên vào một cuốn

tiểu thuyết, trở thành một nữ phụ có kết cục thảm hại.

Người đàn ông trước mặt cô chính là Lạc Thừa, anh trai nuôi của nữ chính.

Còn cô bây giờ lại là chị ruột độc ác của nữ chính, Tô Niệm Niệm.

Theo nội dung trong sách, nữ chính vốn là một cô gái thôn quê. Năm đói kém,

gia đình quá nghèo, không nuôi nổi nhiều con, cha mẹ nhà họ Tô chỉ đành đem

cô cho người khác nuôi ngay sau khi sinh không lâu.

Mười sáu năm sau, nữ chính ngây thơ, tươi sáng đã trưởng thành. Cô không

chấp nhặt chuyện cũ, chủ động tìm đến cha mẹ ruột, mong muốn qua lại với

họ như những người thân bình thường.

Đến lúc này, Tô Niệm Niệm mới biết thì ra người em gái bị cho làm con nuôi

năm xưa vẫn luôn sống trong “ổ phúc”. Không chỉ có vô số đồ ăn ngon, đủ loại

váy áo xinh đẹp, mà điều quan trọng nhất là không cần ngày ngày làm việc

nặng nhọc, lại có cả đám người nâng niu cưng chiều, đúng là cuộc sống của

thần tiên.

nien-dai/chuong-1-xuyen-sach-nam-1979-1.html]

Vì ghen tị với nữ chính, cũng muốn sống cuộc đời tốt đẹp như vậy, lại thêm

việc vừa gặp đã yêu anh trai nuôi của em gái, nguyên chủ đã dùng thủ đoạn bỉ

ổi để lên giường với người đàn ông này, cuối cùng thành công gả cho anh.

Theo ký ức của nguyên chủ, hôm nay là ngày đầu tiên sau khi thành hôn.

Nghĩ đến việc con đường tự tìm đường chết của nguyên chủ đã đi được quá

nửa, Tô Niệm u uất cắn nhẹ môi đỏ, cuối cùng vẫn miễn cưỡng mở mắt ra.

Lạc Thừa nhìn thấy động tác ấy, tưởng rằng cô lại đang giở trò quyến rũ mình,

liền lộ vẻ chán ghét, quay mặt đi chỗ khác.

“Thu lại mấy thủ đoạn đó đi. Đã cưới cô rồi thì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Mau

dậy đi, mọi người đang đợi cô ra ăn cơm”

Nói xong, anh nghiêm mặt, không quay đầu lại mà rời khỏi phòng.

“…”

Không hiểu anh ta đang ám chỉ thủ đoạn gì, Tô Niệm chống tay ngồi dậy,

ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Trên bức tường trắng treo đầy giấy khen. Bên cạnh là một bàn trang điểm, trên

gương dán chữ Hỷ đỏ rực, vô cùng bắt mắt.

Bình nước ấm, cốc trà, cho đến cả tấm rèm cửa màu trắng ngà bên cạnh cũng

in chữ Hỷ đỏ. Tất cả đều đang nhắc nhở cô rằng — cô thực sự đã xuyên vào

sách, hơn nữa còn trở thành vợ của người khác.

Độc thân từ trong bụng mẹ suốt hai mươi mấy năm cuộc đời, trước giờ cô vẫn

luôn dồn hết tâm trí vào việc học và công việc. Vậy mà bây giờ, đột nhiên lại

mang thân phận người đã có chồng, hơn nữa người chồng hiện tại còn cực kỳ

căm ghét cô, về sau chỉ sợ sẽ càng hận hơn…

Tô Niệm liếm nhẹ đôi môi hơi khô, ngoài cảm giác rối bời, trong lòng còn

dâng lên một niềm ham muốn mãnh liệt muốn được sống tiếp.

Cô xuống giường, bước tới trước bàn trang điểm. Người trong gương có gương

mặt tinh xảo, quyến rũ, mang nét đẹp kiểu hồ ly. Dáng vẻ ấy có đến chín phần

giống cô ở kiếp trước, chỉ là khí chất tổng thể lại hoàn toàn khác biệt.

Mái tóc đen nhánh, óng ả của nguyên chủ dài hơn tóc cô trước kia rất nhiều.

Tô Niệm nghiêng người, ước chừng phần đuôi tóc đã phủ qua mông, chỉ riêng

việc gội đầu thôi cũng đủ tốn nước hơn người khác.

Nguyên chủ là đột ngột phát bệnh tim rồi qua đời ngay trong lúc ngủ. Cô

không hiểu vì sao mình và nguyên chủ lại giống nhau đến thế, ngay cả tên

cũng chỉ khác đúng một chữ.

Nhưng nguyên do thế nào cũng không còn quan trọng. Cuộc sống vẫn phải

tiếp diễn. Đã trở thành Tô Niệm Niệm rồi, cô buộc phải suy nghĩ thật kỹ xem

sau này nên sống tiếp ra sao.

Thấy trên bàn trang điểm có hai sợi dây buộc tóc màu vàng, cô cầm lên, buộc

cho mình hai bím tóc tết hơi lệch, rồi mới xuống lầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.