Người ta thường nói, biết mình biết ta thì trăm trận trăm thắng. Nhân lúc nghỉ
ngơi, Tô Niệm Niệm tranh thủ dò hỏi vòng vo những người dân trong thôn bên
cạnh, cuối cùng cũng biết được người đàn ông kia họ Tôn, tên là Tôn Hạc Bắc,
từng là thanh niên trí thức xuống nông thôn và cũng là bác sĩ ở thôn này.
Vì y thuật cao minh nên rất được người trong vùng kính trọng, yêu mến.
Sau khi hỏi thăm xong, cô có thể khẳng định chắc chắn, dù là cô hay nguyên
chủ trước kia, đều chưa từng gặp người này. Vậy thì ánh mắt lúc đó của anh ta
rốt cuộc có ý gì?
Cô chỉ có thể chọn cách, địch không động, ta không động.
Vì có chút chột dạ, Tô Niệm Niệm dồn toàn bộ sự chú ý vào cây kèn xô-na.
Thấy cô thổi kèn tập trung như vậy, Lý Quảng Phát và những người khác cũng
càng thêm hăng hái, khiến cho cả buổi tiệc cưới luôn ngập tràn không khí vui
tươi náo nhiệt, có thể nói là tổ chức vô cùng thành công.
Có lẽ là do giác quan thứ sáu của cô xảy ra vấn đề, cho đến khi tiệc cưới kết
thúc, Tôn Hạc Bắc cũng không nhìn cô thêm lần nào nữa.
Tô Niệm Niệm vốn không phải kiểu người hay lo xa. Không phát hiện thêm điều
gì bất thường, cô liền ném chuyện này ra sau đầu, cầm năm tệ tiền công mà
chủ nhà trả rồi quay về Thẩm Thành.
Sau một ngày chạy ngược chạy xuôi mệt nhoài, đêm đó cô ngủ rất ngon.
Khi bình minh vừa ló rạng, căn phòng tối dần dần sáng lên. Tô Niệm Niệm mơ
màng trở mình, một đôi chân dài trắng nõn vung ra ngoài. Từ khi Lạc Thừa đi
làm nhiệm vụ, “ranh giới Sở Hà – Hán Giới” đã bị dỡ bỏ, một mình cô chiếm
trọn chiếc giường lớn, đúng là không gì sướng bằng!
Khóe môi cô cong lên mang theo ý cười, vẫn còn chìm trong giấc mộng đẹp,
không muốn tỉnh lại.
Đột nhiên bị một chiếc chân trắng nõn va phải, Lạc Thừa đang lơ mơ ngủ bỗng
mở mắt trong hoang mang. Đến khi nhìn rõ thứ đang đè lên người mình là gì,
chứng bệnh cũ của anh lại tái phát…
Chỉ có điều, so với lần trước thì khá hơn một chút. Anh không còn cứng đờ
không nhúc nhích hay buồn nôn khó chịu nữa, chỉ là lớp mồ hôi mỏng lập tức
túa ra trên trán, nhắc nhở anh rằng chứng sợ phụ nữ của mình vẫn chưa khỏi.
“Thình thịch, thình thịch”, nhịp tim lại lần nữa tăng nhanh.
Lạc Thừa cố nhịn cảm giác khó chịu, nhẹ nhàng hết mức có thể dịch chuyển
chiếc chân kia ra. Bàn tay anh khẽ nắm lấy cổ chân cô, đúng lúc chuẩn bị dời
đi thì Tô Niệm Niệm trong giấc ngủ dường như cảm nhận được điều gì đó, cô
bỗng mở choàng mắt. Trong ánh sáng mờ mờ, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“?!”
“!”
Mặt Lạc Thừa đỏ bừng trong nháy mắt, bàn tay vẫn giữ nguyên tại chỗ, không
dám động đậy.
Nếu không biết anh mắc chứng sợ phụ nữ, Tô Niệm Niệm thật sự sẽ nghĩ rằng
anh đang nhân lúc cô không đề phòng để chiếm tiện nghi.
Cảm nhận được sự thô ráp trong lòng bàn tay anh, cô không được tự nhiên mà
cử động chân một chút:
“Anh có thể buông chân tôi ra không? Nắm đau quá”
nien-dai/chuong-32-lai-xe-1.html]
Câu nói này giống như phá giải bùa chú. Lạc Thừa hoàn hồn, lập tức buông tay,
nhưng ánh mắt thì lảng tránh khắp nơi, hoàn toàn không dám đối diện với ánh
nhìn đầy nghi hoặc của người phụ nữ, càng không dám nhìn làn da trắng nõn
đang lộ ra ngoài của cô.
Cũng đúng lúc này, Tô Niệm Niệm phát hiện ra chiếc chăn mỏng trên người
mình không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào.
Thời tiết quá nóng, trước khi ngủ cô chỉ mặc một chiếc áo vải bông mỏng và
một chiếc quần đùi rộng. Ngoại trừ những chỗ quan trọng không lộ ra, thì
những phần khác gần như đều bị phơi bày ra.
Mặt cô lập tức đỏ bừng. Ngay khi cúi người định nhặt chiếc chăn lên, Lạc Thừa
bỗng đứng bật dậy khỏi giường, mắt nhìn thẳng về phía trước rồi đi thẳng ra
khỏi phòng ngủ. Dáng vẻ hoảng hốt bỏ chạy hoàn toàn khác xa hình tượng
ngày thường của anh…
Sau màn này, Tô Niệm Niệm hoàn toàn tỉnh ngủ. Ngay khi Lạc Thừa rời khỏi
phòng, cô vội nhặt chiếc chăn rơi trên đất lên, rồi cuộn tròn cả người trong
chăn, vừa xấu hổ vừa hối hận.
Cô đúng là không nên tham mát mà!
Theo thời gian trôi qua, tâm trạng cô cuối cùng cũng dần bình ổn lại.
Khi cô xuống lầu, Lạc Thừa đang phụ giúp trong bếp.
Hàn Như thấy cô tỉnh dậy, ánh mắt mập mờ liếc qua liếc lại giữa hai người, cứ
như thể tối qua họ đã làm chuyện gì ghê gớm lắm vậy.
“Niệm Niệm, ngày thường con bận rộn thế rồi, cứ ngủ thêm chút nữa đi. Ở đây
có Lạc Thừa giúp là được”
Trong căn nhà này, người Tô Niệm Niệm thích nhất chính là Hàn Như. Giống
như nguyên chủ, cô rất ngưỡng mộ việc Lạc Uyển Uyển có thể có được một
người mẹ nuôi tốt như vậy.
“Con không buồn ngủ, để con giúp mẹ”
Cô bước vào bếp, ý đồ rất rõ ràng là muốn Lạc Thừa ra ngoài, mình ở lại.
Nhưng Hàn Như lại cười híp mắt tháo tạp dề, cố ý để lại không gian riêng cho
hai người tiếp tục “bồi dưỡng tình cảm”.
“Vậy cũng được, mẹ đi tưới hoa đây. Hai đứa gói xong bánh bao thì gọi mẹ
nhé”
“……” Phải ở riêng với Lạc Thừa… đương nhiên là Tô Niệm Niệm không hề mong
muốn, nhưng thấy anh cũng không lộ vẻ bài xích gì nên cô cũng chẳng làm bộ
làm tịch.
Dù sao cô cũng không mắc chứng sợ đàn ông, nếu anh ở đây mà cảm thấy
không thoải mái thì chắc sẽ tự rời đi thôi, phải không?
Cứ như vậy, hai người mỗi người mang một suy nghĩ riêng, bắt đầu bận rộn
trong không gian chật hẹp. Cả hai vô cùng ăn ý, không ai dám nghĩ lại chuyện
vừa xảy ra trong phòng ngủ.
Bữa sáng hôm nay của nhà họ Lạc là bánh bao và cháo loãng. Trong muôn vàn
món ăn chính, món duy nhất Tô Niệm Niệm không biết làm chính là bánh bao,
chủ yếu là vì cô không biết bấm nếp.
Thế nên, cô chỉ có thể đứng bên cạnh vừa nấu cháo, vừa nhìn Lạc Thừa gói
bánh bao.