Xuyên thành chị gái của nữ chính trong truyện niên đại

Chương 42: Dần Dần Sáng Tỏ (2)



Sẵn sàng

Trong ký ức của nguyên chủ, Tô Niệm Niệm không tìm ra bất cứ thông tin gì là

mình đã từng có mâu thuẫn với Trần Quế Cần. Nhìn thấy sự ngạc nhiên trong

mắt đối phương, cô vẫn giữ nguyên nụ cười, coi như không nhận ra.

Biết đâu người này lại biết chút gì đó về thân thế của mình, cô phải tìm cơ hội

hỏi mới được.

Còn lý do không trực tiếp hỏi Vương Mỹ Hà là vì sợ quá đường đột, nếu thật sự

có uẩn khúc gì thì sẽ đánh rắn động cỏ.

Vương Mỹ Hà thấy Tô Niệm Niệm không có ý định để ý tới mình, trong lòng vừa

tức vừa sốt ruột, lén liếc mắt ra hiệu cho Trần Quế Cần, hy vọng đối phương có

thể giúp mình.

Trần Quế Cần nhận được tín hiệu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, dù sao cũng là

họ hàng, đành phải giúp.

“Niệm Niệm, dì có may cho Lạc Thừa một bộ quần áo, cháu theo dì vào trong

lấy nhé”

Khi Lạc Thừa còn rất nhỏ, Trần Quế Cần từng chăm sóc cậu vài năm, vì thế mỗi

dịp Tết, Lạc Thừa đều mua quà đến thăm bà.

Được ở riêng với Trần Quế Cần chính là điều Tô Niệm Niệm mong muốn. Cô

theo sau bà vào phòng trong, thứ đầu tiên đập vào mắt là những hộp bánh kẹo

xếp chồng trên hòm giường cao gần chạm trần.

Trần Quế Cần rút một hộp ở giữa ra mở nắp, bảo Tô Niệm Niệm ngồi xuống

mép giường sưởi, nói:

“Đây đều là mấy đứa Lạc Thừa với các cháu nhỏ mua cho dì dịp Tết, dì già rồi

ăn mấy thứ ngon như này thì phí lắm, này, cháu ăn một miếng đi”

Trong hộp giấy có bốn năm miếng bánh, trông rất đắt tiền. Trong đó có hai

miếng bề mặt đã nổi một lớp mốc xanh nhạt. Thấy bà cầm một miếng chưa

mốc đưa cho mình, cả người Tô Niệm Niệm suýt thì sụp đổ.

“Dì ơi, cháu không ăn đâu, dì để lại mà dùng”

Cô nghi ngờ hộp bánh này ít nhất cũng đã để nửa năm, nhìn số lượng hộp

nhiều như vậy, e là phải để đến một hai năm rồi.

Cô không thể hiểu nổi việc thà để hỏng cũng không nỡ ăn của đối phương,như

vậy chẳng phải càng lãng phí hơn sao?

Trần Quế Cần thấy cô không ăn, tưởng cô quen ăn đồ ngon nên chê mấy món

bánh này, cũng không khuyên thêm.

“Niệm Niệm, dì nghe mẹ cháu nói cháu cãi nhau với bà ấy à?”

Để moi được chút thông tin hữu ích, Tô Niệm Niệm lập tức đỏ hoe mắt, làm bộ

uất ức:

“Bà ấy ngày nào cũng gây chuyện với cháu, bắt cháu lo việc làm cho Tô

Nguyên. Cháu mới gả vào nhà họ Lạc được mấy ngày, làm gì có bản lĩnh đó?

Việc làm trong thành phố là gió thổi tới chắc? Nói tìm là tìm được sao? Cháu

thấy trong lòng bà ấy vốn chẳng có cháu, ngoài thằng út ra, những người khác

đều không phải con ruột!”

Sau khi trút xong một tràng than thở, cô vẫn không quên quan sát thật kỹ biểu

cảm của đối phương, sợ bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Chỉ tiếc là, trên gương mặt người kia không hề xuất hiện dù chỉ một tia khác

thường.

“Niệm Niệm, cháu không thể nghĩ như vậy được! Năm đó mẹ cháu vì sinh cháu

mà suýt nữa thì băng huyết chết trong bệnh viện, bao nhiêu năm nay bà ấy

cũng không dễ dàng gì. Dù thế nào đi nữa, bà ấy vẫn có công sinh thành

dưỡng dục cháu đó~”

Sở dĩ nguyên chủ luôn nghe theo lời Vương Mỹ Hà, chính là vì từ nhỏ đã bị tẩy

não như thế, cứ như thể Vương Mỹ Hà vì sinh cô mà băng huyết, thì cô phải

dùng cả đời để báo đáp, không được phép phản bác.

Tô Niệm Niệm không để lộ cảm xúc, nhìn thẳng vào đối phương rồi thuận theo

câu chuyện hỏi tiếp:

“Mẹ cháu cũng hay nhắc đến chuyện này. Dì ơi, năm đó rốt cuộc là xảy ra

chuyện gì vậy ạ?”

Trần Quế Cần không thấy có gì không thể nói, liền kể lại chuyện năm xưa.

Hai mươi năm trước, Vương Mỹ Hà dẫn theo con gái lớn Tô Niệm Nam lên

thành phố thăm họ hàng. Khi ấy, người già trong thôn đều nói đứa trong bụng

bà chắc chắn là con trai, vì vậy bà định dùng trứng gà tích góp trong nhà lên

thành phố đổi lấy phiếu vải, mang về may cho đứa con trai sắp chào đời một

bộ quần áo mới mặc Tết.

nien-dai/chuong-42-dan-dan-sang-to-2.html]

Không ai ngờ được rằng, lúc bà đang đổi phiếu vải ở chợ đen thì xảy ra tranh

cãi với người khác, khiến bà vỡ ối sớm trước một tháng. Bên cạnh bà lúc đó

chỉ có Tô Niệm Nam mới chín tuổi.

Ở nơi đất lạ quê người, hai mẹ con chẳng quen biết ai, chỉ có thể vội vàng chạy

đến bệnh viện gần nhất. Nhưng vì động thai, chưa kịp tới bệnh viện thì Vương

Mỹ Hà đã sinh con và còn bị băng huyết nghiêm trọng, tình huống vô cùng

nguy cấp. Cuối cùng nhờ có người qua đường tốt bụng mới được đưa đi cấp

cứu.

Cả quá trình có thể nói là kinh tâm động phách. Vương Mỹ Hà từng bất tỉnh

một lần, đến khi họ hàng hay tin chạy tới thì hai mẹ con đã bình an vô sự.

Nghe xong, Tô Niệm Niệm rơi vào trầm tư.

Chẳng lẽ cô thật sự là con ruột của nhà họ Tô?

Hay là… đứa trẻ đã bị tráo đổi giữa chừng, mà Vương Mỹ Hà hoàn toàn không

hay biết?

Mọi nghi vấn như cuộn len rối tung, tạm thời cô không thể gỡ ra được đầu mối.

Xem ra chuyện này chỉ có thể để sang một bên, chi tiết cụ thể e rằng chỉ khi

hỏi thẳng Vương Mỹ Hà mới có thể tìm ra đáp án…

Vì muốn điều tra rõ sự thật, sau khi ra khỏi phòng gặp lại Vương Mỹ Hà, Tô

Niệm Niệm chủ động nói chuyện với bà ta. Điều này khiến Trần Quế Cần lầm

tưởng hai mẹ con đã làm hòa, trong lòng cũng mừng thay họ.

Ăn tối xong ở nhà họ Trần, Tô Niệm Niệm và Lạc Uyển Uyển ngồi xe khách về

nhà. Trên xe, Lạc Uyển Uyển đột nhiên hỏi:

“Mẹ chị sai khiến chị như trâu già vậy, chẳng lẽ chị không tức giận sao?”

“……” Tô Niệm Niệm kinh ngạc vì cô ta lại để lộ bản tính thật trước mặt mình,

liền phản bác:

“Đó cũng là mẹ em”

Trong đáy mắt Lạc Uyển Uyển lóe lên một tia chán ghét, nhưng không thể

phản bác câu nói này.

Không ai biết, cô ta căm hận việc bị người ta gọi là đồ con hoang đến mức

nào! Cũng càng hận nhà họ Tô từng vứt bỏ mình!

Nếu có thể, cô ta thà cả đời không biết thân thế của mình, chỉ làm cô con gái

ngoan ngoãn nhất của nhà họ Lạc!

Sau một tuần huấn luyện tập trung, cuối cùng Lạc Thừa cũng được về nhà.

Trước khi về, anh còn phải ghé qua bệnh viện tìm Hầu Vũ. Nghĩ đến việc đã

một tuần không gặp Tô Niệm Niệm, anh do dự không biết nên về nhà trước hay

đi bệnh viện trước…

Cuối cùng, sự bốc đồng đã chiếm thế thượng phong. Nhưng khi về đến nhà lại

chẳng thấy ai, bất đắc dĩ anh chỉ có thể tới bệnh viện khám bệnh.

Hầu Vũ đợi suốt hơn một tuần mới thấy anh tới, tâm trạng cực kỳ không vui:

“Cậu sao vậy? Có vợ rồi là ngay cả bệnh cũng không muốn chữa nữa à?”

Không hiểu vì sao, nghe đến hai chữ “vợ”, trong lòng Lạc Thừa không hề bài

xích, thậm chí còn có chút vui mừng khó nói.

Anh ngồi trên ghế trong phòng khám, mặt hơi đỏ, giải thích với đối phương

hành trình gần đây của mình, đồng thời nghiêm túc kể lại phản ứng sau lần

tiếp xúc trước đó.

Cuối cùng, anh mang theo tâm trạng thấp thỏm hỏi:

“Thế nào? Bệnh của tôi là sắp khỏi rồi, hay là… nặng hơn?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.