Trước đó, ấn tượng của Thẩm Thanh Viễn đối với Lưu Dũng cũng coi như là
không tệ.
Thái độ làm việc nghiêm túc, món ăn làm ra cũng vừa miệng, nhưng cũng chỉ
dừng lại ở đó.
Thấy anh ta cười nịnh tiến tới, lão gia lập tức hiểu ra dụng ý của đối phương.
Quản lý Quách cũng nhìn ra ý đồ ấy, lập tức chạy tới định kéo người đi, nhưng
vẫn chậm một bước.
“Ngài lãnh đạo, hôm nay ngài định ăn món gì ạ? Hôm nay trong bếp có hai con
gà sống, hay để tôi làm cho ngài món gà hầm nấm nhé?”
Mặc dù Thẩm Thanh Viễn thường xuyên tới nhà hàng ăn cơm, nhưng tác
phong vô cùng giản dị. Bình thường ăn toàn là cơm canh gia đình, lúc đi một
mình thì cũng chỉ cần một bát canh bột viên là đủ no.
Hôm nay ông dẫn mấy người bạn cũ tới đây chính là để ăn món canh bột viên,
mấy món như gà hầm nấm hoàn toàn không có hứng thú.
Với tư cách thư ký, Trần Lương hiểu rất rõ lão gia chỉ muốn ăn những món
thanh đạm, vì vậy mỉm cười từ chối:
“Gần đây ngài Thẩm chỉ muốn ăn đồ nhẹ nhàng thôi, cảm ơn ý tốt của thầy
Lưu, để lần sau nhé”
Một bầu nhiệt huyết lập tức bị dội cho gáo nước lạnh, Lưu Dũng gượng gạo
kéo khóe miệng, rất biết điều mà không tiếp tục cố gắng lôi kéo nữa.
Thấy anh ta cuối cùng cũng ngoan ngoãn lại, quản lý Quách lập tức thở phào,
chỉnh lại vạt áo rồi vội vàng bước tới ghi món cho mấy người.
Quay lại nhà bếp, Lưu Dũng mặt mày u ám, nhớ tới chủ ý mà Lý Mãn Thương
từng đưa ra, cuối cùng cũng động tâm.
Chỉ cần đuổi được Tô Niệm Niệm ra khỏi nhà hàng, địa vị của ông ta ở đây vẫn
sẽ không thay đổi. Nếu không, chẳng biết ngày nào ông ta sẽ vì cô mà mất
thêm vài vị khách quen nữa.
Lúc này, Tô Niệm Niệm đã chuẩn bị xong tất cả các món ăn kèm cho hôm nay.
Cô lần lượt bưng lên bàn của Thẩm Thanh Viễn, ánh mắt mang theo ý cười, cả
người toát lên niềm vui chân thành.
Có thể để ông ngoại của thế giới này ăn được món do mình nấu, với cô mà nói,
đó là chuyện có ý nghĩa nhất từ trước đến nay.
Vì ngoại hình nổi bật, mấy ông cụ ngồi cùng bàn lập tức chú ý tới cô. Thẩm
Thanh Viễn giới thiệu Tô Niệm Niệm với mọi người, cuối cùng còn không quên
khen:
“Con bé này khéo tay lắm, món ăn làm ra rất hợp khẩu vị của tôi, mọi người
cũng nếm thử đi”
Lúc này, người bạn ngồi bên phải Thẩm Thanh Viễn là Trương Mộ Lễ chăm chú
nhìn Tô Niệm Niệm mấy lần, rồi lại liếc nhìn Thẩm Thanh Viễn, trầm ngâm một
lát sau mới quay sang nhìn cô lần nữa, trong đáy mắt nhiều thêm mấy phần
hoài niệm.
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, ông không nói gì. Đợi đến khi Thẩm
Thanh Viễn rời bàn đi vệ sinh, ông mới lén huých huých người bạn bên cạnh,
thấp giọng hỏi:
“Ông có thấy cô gái vừa rồi… đường nét mày mắt rất giống Thẩm Kỳ không?
Nhất là lúc cười”
Thẩm Kỳ chính là cô con gái mất sớm của Thẩm Thanh Viễn. Vì sinh nở gặp
biến cố, bà cùng đứa cháu ngoại vừa chào đời đều qua đời. Vì chuyện này, bình
thường không ai mấy dám nhắc cái tên ấy trước mặt Thẩm Thanh Viễn, sợ ông
lão nhất thời nghĩ quẩn rồi lại mấy ngày không ăn không uống.
Người bạn khác vừa nghe xong liền chẳng cần suy nghĩ đã đưa tay bịt miệng
ông lại:
nien-dai/chuong-47-thieu-day-do-1.html]
“Ông đúng là mắt mờ rồi, giống chỗ nào chứ? Sau này đừng có nói bậy nữa!”
“……”
Trương Mộ Lễ mấp máy môi, đành nuốt lại những lời chưa nói ra, trong lòng
đầy bất lực.
Thầm nghĩ, không biết đến khi nào lão già ấy mới có thể bước ra khỏi nỗi đau
này đây?
…
Chiều tối, Tô Niệm Niệm xách nửa cân kẹo sữa Thỏ Đại Bạch về nhà họ Lạc. Số
kẹo này lại là do thư ký của ông Thẩm cho, cô cũng không hiểu vì sao ông
ngoại lúc nào cũng thích cho cô kẹo.
Hộp sô-cô-la rượu lần trước, cô còn chẳng nỡ ăn lấy một viên!
Bây giờ đã biết Lạc Thừa cũng trọng sinh, cô thật sự không muốn quay về căn
nhà này, chỉ sợ nửa đêm nửa hôm sẽ bị người đàn ông kia bóp chết.
Tô Niệm Niệm đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay cô sẽ làm ầm lên một trận trước mặt
người nhà họ Lạc, nhân cơ hội này dọn ra ngoài trước đã. Còn chuyện có ngất
xỉu thật hay không, tạm thời cô cũng mặc kệ.
Đúng lúc cô cau mày, cúi đầu đi về phía căn nhà của nhà họ Lạc, thì có một
người đối diện cố ý đâm sầm vào cô. Cú va chạm khiến cô suýt nữa loạng
choạng ngã. Tô Niệm Niệm lập tức ngẩng đầu, một gương mặt khiến người ta
chán ghét đang cười hì hì xuất hiện trước mắt cô.
“Xin lỗi nhé, tôi không nhìn thấy cô”
Sở Từ nhướng mày, khóe môi treo nụ cười đểu cáng, dáng vẻ cà lơ phất phơ
trông cực kỳ gợi đòn.
Tô Niệm Niệm vô thức lùi lại một bước, trong lòng bốc hỏa:
“Tôi khuyên anh ngày mai nên đi khám mắt đi, đục thủy tinh thể phải chữa
sớm. Không khéo lan lên não thì anh sẽ biến thành đồ ngốc đấy”
“……” Sở Từ bị sặc nghẹn một cái, trong lòng càng thêm chán ghét người phụ
nữ này. Đúng lúc đó, từ phía xa có một bóng người đi tới, hắn thay đổi ý nghĩ,
lập tức nảy ra chủ ý.
“Đi khám bệnh thì… cũng không phải là không được, nhưng anh muốn em đi
cùng anh”
Lời nói mập mờ như vậy, lọt vào tai người ngoài thì ai nghe cũng dễ hiểu lầm,
huống chi người đó lại là Lạc Thừa.
Tô Niệm Niệm cũng nghe thấy tiếng bước chân đang đi về phía này. Cô quay
đầu nhìn qua, cả người suýt thì nổ tung!
Cô không ngờ Sở Từ lại hèn hạ đến vậy! Cố tình để Lạc Thừa nghe thấy câu nói
kia nhằm khiến anh hiểu lầm mối quan hệ giữa họ. Thảo nào trong sách hắn
có kết cục thảm như thế, đúng là đáng đời!
Sắc mặt Lạc Thừa lạnh băng, trong mắt như phủ đầy mảnh băng vụn. Anh
đứng lại trước mặt hai người, kìm nén sát khí, giọng trầm xuống hỏi: “Hai người
vừa nói gì?”
Thấy phản ứng của anh như vậy, Sở Từ lập tức cười. Hắn cố ý liếc Tô Niệm
Niệm một cái đầy ẩn ý, quyết định dừng đúng lúc: “Không có gì đâu, chỉ đùa
với chị dâu một chút thôi. Tôi đi tìm Tiểu Uyển đây, hai người cứ từ từ nói
chuyện”