Xuyên thành chị gái của nữ chính trong truyện niên đại

Chương 53: Sắp Xếp Lại Suy Nghĩ (2)



Sẵn sàng

Lý do này trực tiếp thuyết phục được bà. Khi Lý Đào thấy bà từ văn phòng

bước ra với dáng vẻ vênh váo đắc ý, không nhịn được mà cười: “Ê? Cậu nói xem

quản lý Quách đã lừa bà ấy kiểu gì vậy?”

Lý Đào lén chọc chọc Tô Niệm Niệm, vô cùng tò mò. Nhưng Tô Niệm Niệm lại

chẳng có thời gian để ý đến cô ấy, vẫn cúi đầu chăm chú làm việc.

Chỉ vì quản lý Quách đã hứa với cô, mỗi chiếc bánh trung thu bán với giá hai

đồng ba hào, cứ bán được một chiếc thì cô sẽ được chia năm hào.

Năm hào đó~ một trăm chiếc bánh là năm mươi đồng.

Chỉ cần bán tốt, tiền mua một hộp sô-cô-la rượu chắc chắn có thể kiếm lại

được.

Tô Niệm Niệm cảm thấy số tiền mình kiếm được hiện tại vẫn chưa đủ. Sau khi

ly hôn, cô còn phải đi học, phải ăn sô-cô-la để giữ mạng, còn phải giải quyết

chuyện nhà ở, ăn mặc đi lại, nói chung là chỗ nào cũng cần tiền.

Cho dù bây giờ cô đã có một công việc ổn định cùng việc làm thêm, cũng vẫn

không thể lấp đầy cái hố lớn này.

Lý Đào đứng bên cạnh thì hoàn toàn không bán mạng làm việc như cô, cũng

chẳng hiểu nổi một cô con dâu giám đốc nhà máy lại phải cố gắng đến vậy là

để làm gì.

Vì bánh trung thu do Tô Niệm Niệm làm mềm dẻo, thơm ngọt, hoàn toàn khác

với bánh bán ở những nơi khác, nên ngày nào cũng có người nghe danh tìm

đến mua một hai chiếc mang về. Phần lớn đều là mua cho người già trong nhà

răng miệng không còn tốt ăn.

Từ sáng sớm bận rộn đến tận chiều tối, mãi đến khi nhà hàng tan ca, cô mới

có cơ hội thẳng lưng đứng dậy nghỉ ngơi.

Bước ra khỏi cửa nhà hàng, dưới ánh đèn đường có một người đàn ông đang

đứng. Tô Niệm Niệm nhìn kỹ thì thấy là Trần Lương.

Hôm nay anh mặc một bộ Trung Sơn, đôi mắt phượng dài hẹp khiến tổng thể

trông vô cùng nho nhã. Tuy về ngoại hình không thể so với Lạc Thừa, nhưng về

khí chất lại trông chín chắn hơn anh nhiều.

“Anh Trần, chào anh”

Tô Niệm Niệm chủ động tiến tới chào hỏi, trong lòng rất muốn hỏi ông có ăn

bánh trung thu không.

Chưa kịp mở lời, Trần Lương đã hiểu ý mà nói trước:

“Tôi đến để thay mặt ông Thẩm cảm ơn cô, ông nói bánh trung thu cô làm rất

ngon”

Nhận được lời khen của ông ngoại, đôi mắt Tô Niệm Niệm cong cong, nụ cười

ngọt ngào vô cùng.

Trần Lương sững người một chút, rồi đưa hộp sô-cô-la trong tay cho cô:

“Đây là quà cảm ơn ông Thẩm gửi lại cho cô, xin hãy nhận”

Tô Niệm Niệm nhìn hộp sô-cô-la ấy, nhưng không đưa tay nhận.

Thứ đắt tiền như vậy, nếu còn nhận nữa thì trông thật tham lam quá mức.

Nhìn ra băn khoăn của cô, Trần Lương ôn hòa giải thích:

“Ông Thẩm thích sưu tầm đồ ngọt, nhưng bình thường không ăn. Cô là người

đầu tiên nhận được quà của ông”

“Em có thể hỏi… vì sao ông lại thích sưu tầm những thứ này không?”

Được trở thành “người đầu tiên”, Tô Niệm Niệm vui lắm.

nien-dai/chuong-53-sap-xep-lai-suy-nghi-2.html]

Cô không ngờ ông ngoại ở thế giới này lại có một sở thích đặc biệt như vậy, chỉ

là không biết người đàn ông trước mặt có sẵn lòng kể cho cô nghe những

chuyện riêng tư hay không.

Rõ ràng câu hỏi này làm Trần Lương khó xử. Qua một lúc lâu, khi Tô Niệm

Niệm nghĩ rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời, anh mới chậm rãi nói:

“Con gái của ông Thẩm rất thích đồ ngọt, nhưng khi đó cuộc sống khổ cực,

không có tiền để mua, điều này trở thành nỗi tiếc nuối cả đời của ông”

Trước đó, Tô Niệm Niệm từng hỏi qua hoàn cảnh gia đình của Thẩm Thanh

Viễn, có một trai một gái. Người con gái mà anh nói đến, chắc chính là người

con gái đã qua đời kia.

Cô lặng lẽ khép miệng, không hỏi thêm nữa.

“Thật ra, tôi đến đây còn có một việc muốn nhờ cô giúp”

Trần Lương biết thái độ của ông cụ đối với cô gái trước mặt rất đặc biệt, nên

nghĩ rằng nếu có cô ra mặt, biết đâu bệnh của ông sẽ khá nhanh hơn.

“Việc gì vậy ạ? Anh cứ nói”

Thấy cô đồng ý dứt khoát, Trần Lương lại thêm vài phần thiện cảm

“Gần đây sức khỏe ông Thẩm không được tốt, tôi muốn nhờ cô nấu cho ông

một bát canh bột viên”

“Ông bị sao ạ?! Có nghiêm trọng không?”

Ở thế giới này, Tô Niệm Niệm đã xem Thẩm Thanh Viễn là người thân duy nhất.

Vừa nghe nói ông bị bệnh, cô lo lắng đến mức cuống cả lên.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, cô quên mất che giấu cảm xúc. Trần Lương nhìn

thấy sự khác thường của cô, ngoài kinh ngạc ra thì cũng chỉ cho rằng đây là

một cô gái có bản tính lương thiện.

Nơi Thẩm Thanh Viễn ở có lính gác. Thấy người đến là Trần Lương, họ chỉ hỏi

vài câu đơn giản rồi cho đi.

Phong cảnh xung quanh thế nào, Tô Niệm Niệm không hề để tâm. Giờ phút

này, cô chỉ muốn gặp ông ngoại càng sớm càng tốt, xem rốt cuộc ông bị làm

sao.

Dù gì cô cũng từng là bác sĩ, mấy bước chẩn đoán cơ bản như quan sát, lắng

nghe, hỏi bệnh, bắt mạch đều không thành vấn đề.

Nhà họ Thẩm có một sân lớn, hai bên lối đi rải sỏi trồng đầy rau quả theo mùa.

Ở chính giữa sân là một giàn nho lớn, nho xanh treo kín dây leo, dây nho phủ

kín khung, xanh mướt trông vô cùng đáng yêu.

Cảnh tượng này khiến Tô Niệm Niệm nhớ lại sân nhà ông ngoại khi còn nhỏ,

cũng có một giàn nho như vậy. Mỗi năm đến mùa nho chín, cô đều ngồi dưới

giàn ăn thỏa thích.

Trần Lương dẫn cô vào tòa nhà gạch đỏ hai tầng trước mắt. Đập vào mắt là bộ

bàn ghế gỗ đặc cổ kính, còn có một chú mèo mướp lười biếng đang nằm vắt

vẻo trên một chiếc ghế.

Dì Giang, người làm việc ở đây, thấy Trần Lương dẫn theo một cô gái trẻ thì vội

bước tới hỏi:

“Vị này là…?”

“Khách của ông Thẩm”

Trần Lương nhìn bà, khẽ nhíu mày, nói xong liền dẫn Tô Niệm Niệm đi thẳng

qua bà, hướng về phòng ngủ của Thẩm Thanh Viễn.

Tô Niệm Niệm đi theo phía sau, liếc nhìn xung quanh, lúc này ánh mắt cô bị

một bức ảnh treo trên tường thu hút.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.