Khi ông cụ Thẩm từ trong phòng đi ra, liền thấy cả phòng toàn trai độc thân
đang ngồi quanh bàn ăn lẩu đồng, ai nấy ăn uống ngấu nghiến, trông vô tư vô
lo đến mức không chịu nổi.
Ông không hiểu nổi, thế hệ của ông, dù là trong thời chiến loạn, vẫn cưới vợ
sinh con, thề phải tìm cho được người bạn đời, người đồng chí cách mạng để
cùng nhau đi hết cuộc đời. Vậy mà đến thời bình rồi, đám trẻ này lại chẳng
chịu kết hôn nữa?
Hỏi đến thì đứa nào cũng bảo muốn theo đuổi “tình yêu tự do”. Nhưng tình yêu
tự do ở đâu ra? Đến giờ ông vẫn chưa nhìn thấy ở đâu cả.
Không khí vốn đang rộn ràng, vừa thấy ông cụ xuất hiện, tất cả lập tức im bặt,
ngoan ngoãn như mấy con chim cút.
Tô Niệm Niệm nhìn phản ứng ấy chỉ thấy buồn cười, cô chẳng hề thấy ông
ngoại đáng sợ chỗ nào cả.
Cô mang nồi canh cá diếc và bánh táo đỏ đã chuẩn bị sẵn đặt lên bàn. Tưởng
rằng ông cụ sẽ thích, ai ngờ ông lại đẩy sang một bên, nói:
“Ông thấy mùi lẩu này thơm hơn, ăn cái đó đi”
“……”
Tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên, lập tức chẳng còn gan tiếp tục ăn.
Trong nồi lẩu đồng là dưa cải chua và thịt ba chỉ. Tô Niệm Niệm bưng một
chiếc bát trống tới, nhẹ giọng nhắc:
“Ông ăn ít thôi, không được ăn nhiều quá. Canh cá diếc vẫn phải uống một
chút”
Đối mặt với sự quan tâm ấy, Thẩm Thanh Viễn cười hiền hòa gật đầu, hoàn
toàn không có ý phản bác.
Bộ dạng từ ái này khiến đám hậu bối mở mang tầm mắt, lớn lên trong đại viện
từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu họ thấy ông cụ lại hòa nhã như vậy. Ai nấy đều
thầm bội phục “bản lĩnh” của Tô Niệm Niệm.
Trương Chi Đạo cũng rốt cuộc tin rằng lời Thẩm Phóng nói lúc nãy là thật, nếu
anh ta dám trêu chọc cô gái này, rất có thể sẽ bị ông cụ Thẩm đánh cho gãy
chân…
Cuối cùng, bát canh cá diếc Thẩm Thanh Viễn chỉ uống một ngụm nhỏ, trái lại
dưa chua và thịt ba chỉ thì ăn không ít.
Những người khác ăn xong cũng không dám ở lại lâu, chẳng mấy chốc ai nấy
tìm cớ rồi lặng lẽ chuồn hết.
Ăn hơi nhiều, Thẩm Thanh Viễn đề nghị ra ngoài đi dạo. Thẩm Phóng liếc nhìn
thời tiết bên ngoài, lại nhớ tới thói quen của ông nội, mỗi lần đi dạo là bắt cậu
chạy vài vòng, liền chẳng muốn nhúc nhích chút nào.
Bất đắc dĩ, cậu vội vàng nháy mắt cầu cứu Tô Niệm Niệm, mong cô thay mình
cùng ông đi dạo vài vòng.
Nhận được tín hiệu cầu cứu, Tô Niệm Niệm thầm thở dài, rồi chủ động đề nghị
đi dạo cùng Thẩm Thanh Viễn.
Hai bên đường vắng vẻ, cây cối vẫn xanh tốt nhưng lá đã bắt đầu ngả vàng.
Thẩm Thanh Viễn chắp tay sau lưng, thong thả bước đi, dáng vẻ vô cùng nhàn
nhã. Tô Niệm Niệm đi bên cạnh ông, cảm giác như được quay về thế giới của
mình, khi ấy, mỗi lúc rảnh rỗi, cô cũng thường cùng hai ông đi dạo công viên.
Gió chiều dịu dàng lạ thường, thổi lên mặt mang theo chút ấm áp.
Nhìn khu tập thể dục phía trước, Thẩm Thanh Viễn bỗng hỏi:
“Bình thường cháu hay chơi môn gì?”
Câu hỏi đột ngột này khiến Tô Niệm Niệm hơi lúng túng. Đời trước, ngoài đi bộ
ra, cô gần như là một kẻ mù thể thao, nếu không, cũng chẳng đến mức đột tử.
nien-dai/chuong-77-chiec-banh-tu-tren-troi-roi-xuong-2.html]
Cô lắc đầu, nói mình không có sở trường gì…
Rõ ràng, câu trả lời này khiến ông cụ không hài lòng. Ông nghiêm mặt nói:
“Sau này nếu muốn làm bác sĩ, trước tiên chính bản thân cháu phải khỏe
mạnh. Có khỏe mới cứu được người. Ngay cả cơ thể mình còn không hiểu, thì
cứu người khác bằng cách nào?”
Tô Niệm Niệm cúi đầu, nghe mà xấu hổ, lời ông nói chẳng khác nào miêu tả
đúng cuộc đời trước kia của cô.
Thấy cô thực sự nghe lọt tai, Thẩm Thanh Viễn khẽ ho một tiếng:
“Hay thế này đi, từ sáng mai theo ông tập Thái Cực Quyền, rèn nền tảng cho
tốt”
“?!”
Tô Niệm Niệm chớp mắt, thật sự không mấy muốn đi:
“Buổi sáng cháu còn phải đi chợ mua đồ, sợ là không sắp xếp kịp…”
Một khi Thẩm Thanh Viễn đã nói ra, dĩ nhiên ông đã nghĩ xong cách giải quyết.
Ông quyết định giao việc mua đồ cho Thẩm Phóng, vừa hay để cậu ta tiếp xúc
đời sống dân sinh, hiểu được nỗi khổ của người dân, đặt nền móng cho con
đường chính trị sau này. Một công đôi việc.
Bắt cháu ruột ông đi mua rau, Tô Niệm Niệm nghĩ sao cũng thấy áy náy. Hơn
nữa Thẩm Phóng vốn không ở nhà họ Thẩm, chỉ vì mua đồ mà phải lặn lội tới
đây, chẳng phải quá phiền sao?
Tiếc là, ông cụ đã quyết, không cho phép phản đối.
Trên đường đi, họ gặp không ít người quen. Mỗi lần như vậy, đối phương đều
tiến tới chào hỏi. Khi ấy, Tô Niệm Niệm luôn đứng yên một bên, mỉm cười lễ
phép, hai lúm đồng tiền ngọt ngào khiến người khác không nhịn được mà liếc
nhìn thêm vài lần.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, cả đại viện đã lan truyền tin, nhà họ Thẩm thuê
một bảo mẫu mới.
Tin đồn như cỏ dại, truyền qua truyền lại, cuối cùng biến thành, Thẩm Thanh
Viễn nhớ con gái đến phát điên, tìm một bảo mẫu giống con gái mình, còn
nhận làm cháu gái nuôi…
Lúc này, ông cụ Thẩm đi tới một chiếc ghế gỗ, vịn vào lưng ghế rồi từ từ ngồi
xuống, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh ra hiệu cho Tô Niệm Niệm ngồi.
Tưởng ông mệt, cô tháo bình nước quân dụng trên người đưa qua, dịu dàng
nói:
“Ông uống nước đi ạ, đây là trà kiều mạch đắng, vẫn còn ấm”
Hành động tinh tế ấy khiến Thẩm Thanh Viễn mỉm cười. Ông nhận lấy bình,
uống một ngụm, vị đắng trước, ngọt sau, vị ngọt lan dọc cổ họng, thấm thẳng
vào tim. Khoảnh khắc này, ông vô cùng ngưỡng mộ bố mẹ của Tô Niệm Niệm,
có được một cô con gái biết quan tâm như vậy.
Tô Niệm Niệm ngồi bên cạnh, lưng thẳng tắp. Cô vừa định mở lời khuấy động
không khí thì nghe ông hỏi:
“Cháu có thích vào bệnh viện học thêm chút gì không? Nếu muốn, ông bảo
Thiệu Đông nhận cháu làm trợ lý, học sẽ nhanh hơn”
Thẩm Thiệu Đông là viện trưởng bệnh viện quân khu. Tô Niệm Niệm mở to mắt
nhìn ông, không hiểu vì sao ông lại giúp mình đến mức này, dù sao hiện tại cô
chỉ là đầu bếp nhà họ Thẩm, chứ không phải cháu ngoại ông.
Vị trí trợ lý viện trưởng, đó là ước mơ của biết bao sinh viên y khoa. Dù đời
trước cô là bác sĩ ngoại khoa, nhưng đời này… cô còn chưa học đại học!
Đây đúng là bánh từ trên trời rơi xuống…
Đối mặt với cơ hội như vậy, Tô Niệm Niệm quyết định, nhất định phải nắm chặt!