Thẩm Tranh lại không mấy tán đồng.
“Định tội trộm cắp quả thực sẽ không làm hại đến danh tiếng của ta, nhưng
danh tiếng đáng giá mấy đồng tiền? Ngươi cảm thấy tên lưu manh vô lại kia
cầu xin tha thứ là thực sự biết lỗi sao?”
Hứa chủ bạ cũng lắc đầu: “Hắn chỉ là sợ hãi thôi”
Thẩm Tranh nghiêm túc nhìn y: “Vì ta là huyện lệnh, ngươi là chủ bạ, cho nên
hắn mới sợ hãi. Nếu đổi lại là một nữ tử bình thường khác, sau khi hắn đạt
được mục đích thì chỉ càng thêm lấn tới”
“Và có lẽ không chỉ có một nữ tử bị hại” Thẩm Tranh tiếp lời.
Hứa chủ bạ lúc này mới bắt đầu nhìn nhận nghiêm túc vấn đề này. Đúng vậy, y
chỉ mải nghĩ đến danh tiếng của Thẩm Tranh, nhưng nếu nạn nhân không phải
là nàng, hoặc đêm qua y không ra ngoài tìm nàng.
Chuyện gì sẽ xảy ra, y không dám nghĩ tới.
Gương mặt Thẩm Tranh lúc này hiện lên vẻ hung ác, nàng thực sự căm ghét
tột cùng loại người đó, cậy vào ưu thế sức mạnh trời sinh, dùng danh tiết của
nữ tử làm điểm yếu để bắt nạt họ.
“Tên lưu manh đó, nhất định phải đánh cho hắn một trận thật đau, để hắn và
những kẻ giống hắn sau này đều không dám làm vậy nữa”
“Cho nên chúng ta không chỉ phải đánh thật nặng, mà còn phải thông cáo
rộng rãi!”
Hứa chủ bạ nhìn Thẩm Tranh trước mắt, bỗng cảm thấy lúc này nàng vô cùng
rạng rỡ và cuốn hút.
Y không kìm được mà mở miệng: “Đại nhân nói phải, đợi chúng ta quay về sẽ
thu xếp hắn thật tốt”
Hai tên bổ khoái đi bên cạnh nghe được đại khái câu chuyện của hai người, lập
tức nộ khí xung thiên.
“Hai vị đại nhân đang nói tới phạm nhân đêm qua Hứa chủ bạ đưa về sao?
Hàng xóm láng giềng đều gọi hắn là Lưu Bào Nha, hắn suốt ngày lêu lổng
không lo làm ăn, ngày thường trộm cắp vặt vãnh thì cũng thôi đi, vậy mà còn
dám làm ra loại chuyện đó!”
Một tên bổ khoái giận dữ nói, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, đợi khi về tới
huyện nha sẽ gọi huynh đệ đến dạy dỗ tên đó một trận ra trò!
“Tên đó ở lại huyện Đồng An chúng ta cũng chỉ là hạng sâu mọt, đợi chúng ta
về huyện nha sẽ đi dò hỏi trong dân gian xem còn nạn nhân nào không, rồi gộp
các tội lại phạt một thể!”
Tên bổ khoái còn lại suy nghĩ thấu đáo hơn, hạng người như Lưu Bào Nha
không thể nào chỉ phạm tội một lần.
Thẩm Tranh nhìn dáng vẻ hai tên bổ khoái thực tâm lo nghĩ cho nàng và dân
chúng, trong lòng cảm thấy ấm áp.
“Đợi xong việc hôm nay, chúng ta sẽ quay về!”
Trong lúc bốn người trò chuyện, họ đã tới thôn Thượng Hà – điểm bắt đầu của
con kênh.
Lúc này bên bờ sông tiếng người huyên náo, có những lao công được trưng
dụng, có người nhà của họ, còn có dân làng phụ cận kéo đến xem náo nhiệt.
Có người nhanh mắt trông thấy bốn người, lập tức hô lớn: “Huyện lệnh đại
nhân và Chủ bạ đại nhân tới rồi!”
Đám đông lần lượt dạt ra hai bên, nhường một lối đi cho bốn người.
Một người đàn ông trung niên tiến lại đón hai người, Hứa chủ bạ quay đầu nói
nhỏ với Thẩm Tranh:
“Đây là Ngô lý chính của thôn Thượng Hà, có chút am hiểu về phương diện thổ
mộc. Hôm qua ta đã đưa bản đồ nàng vẽ cho ông ấy xem, ông ấy cứ nằng nặc
đòi gặp nàng cho bằng được. Việc đào kênh đối với mỗi thôn đều là chuyện đại
sự, ta đã thông báo cho mỗi vị lý chính phụ trách sắp xếp nhân lực tại đoạn
kênh thuộc thôn mình”
Thẩm Tranh gật đầu, cũng quay sang nói khẽ: “Hứa chủ bạ làm việc, ta rất yên
tâm”
“Huyện lệnh đại nhân! Chủ bạ đại nhân!” Lúc này Ngô lý chính đã đi tới trước
mặt hai người.
Thẩm Tranh bị ánh mắt rực lửa của ông ta nhìn đến mức hơi mất tự nhiên, khẽ
ho một tiếng rồi dịch sang một bên.
Ngô lý chính cũng nhận ra mình thất lễ, chắp tay tạ lỗi với Thẩm Tranh: “Tiểu
nhân thất lễ rồi. Hôm qua xem bản đồ huyện lệnh đại nhân vẽ, thực sự là quá
diệu! Tiểu nhân đêm qua thao thức không ngủ được, cứ mong mỏi hôm nay
được gặp ngài!”
“Ngô lý chính quá khen rồi, chúng ta ra phía trước xem thử đi, nếu không có gì
sai sót thì chuẩn bị khởi công” Thẩm Tranh hiểu mình không đáng nhận lời
khen đó, nên không muốn hàn huyên thêm với ông ta.
Mấy người đi về phía bờ đê, hôm nay gió nhẹ nắng đẹp, mặt sông sóng vỗ lăn
tăn.
Thẩm Tranh nhìn dòng đại hà chảy xiết trước mắt, khóe miệng cũng nở nụ
cười.
Sau này đây chính là dòng sông mẹ của cả huyện Đồng An, bước đầu tiên để
phát triển huyện, làm giàu đều trông cậy vào nó cả đấy!
Lúc này, Ngô lý chính bên cạnh hô hào dân làng bưng tới một chiếc án thư,
trên đó bày biện lư hương và một ít hoa quả, còn có một người dân tay xách
một con gà trống lớn.
Ngô lý chính nhìn dân làng đang bày biện, nói với Thẩm Tranh và Hứa chủ bạ:
“Đại nhân, đào kênh là việc lớn, theo tập tục phải kính cáo Hà Thần trước, cầu
mong thần linh phù hộ cho chúng ta hành sự thuận lợi”
Thẩm Tranh thấu hiểu gật đầu, những lúc thế này thà tin là có còn hơn không,
huống chi thời đại nàng từng sống, các công trường khởi công cũng phải mời
cao nhân đến xem xét trước.
Nếu thực sự có quỷ thần thì coi như hành sự cung kính, nếu không có thì cũng
là để cầu lấy sự an tâm cho mọi người.
Sau khi dân làng bày biện xong án thư, Ngô lý chính rút nhang trên bàn ra, đưa
cho Thẩm Tranh và Hứa chủ bạ mỗi người ba nén.
Người xách gà bên cạnh cũng nhanh tay lẹ mắt, cắt tiết con gà trống. Con gà
giãy giụa một hồi trong tay hắn rồi lịm đi, sau đó hắn khom người xách con gà
đang rỉ máu đi vòng quanh ba người và án thư.
theo-gia-quoc-huong-toi-phon-vinh/chuong-12-bai-ha-than-dao-kenh-bat-
dauhtml]
Máu gà màu đỏ tươi từ từ nhỏ xuống đất, vừa vặn bao quanh ba người và chiếc
án thư một vòng.
Mèo con Kute
Trước án thư, ba người Thẩm Tranh nương theo ánh nến châm lửa đốt nhang
rồi giơ cao qua đầu. Ngô lý chính đối diện với mặt sông rộng lớn, thành kính hô
vang:
“Nhất bái, quốc thái dân an, phong điều vũ thuận!”
Ba người thành tâm thành ý cúi đầu trước dòng sông lớn.
“Nhị bái, ngũ cốc phong đăng, hạp gia an khang!”
Ba người lại cúi đầu.
“Tam bái, vạn sự thuận toại!”
Ba người tiếp tục cúi đầu.
“Lễ thành!”
Họ cung kính cắm những nén nhang trên tay vào lư hương.
Gương mặt Ngô lý chính lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, Hà Thần chắc hẳn đã nhận
lấy hương hỏa họ dâng. Ông nói với Thẩm Tranh: “Đại nhân, có thể khởi công
rồi”
Thẩm Tranh hắng giọng, nhìn xuống bờ đê người người chen chúc, ai nấy đều
đang chờ đợi hiệu lệnh khởi công.
Nàng dõng dạc nói: “Hôm nay! Chính là ngày huyện Đồng An chúng ta khởi
công đào kênh. Việc này liên quan đến kế sinh nhai của toàn huyện, tại đây ta
mong mọi người hãy nghiêm túc thực hiện!”
“Hảo!” Mọi người trên bờ đê nhiệt liệt đáp lại Thẩm Tranh, tiếng hô vang dội,
chấn động cả tầng mây.
“Khởi công!” Thẩm Tranh phất tay, việc đại sự số một của huyện Đồng An hiện
nay – đào kênh, chính thức bắt đầu!
Năm trăm lao công được trưng dụng cộng thêm hai mươi sáu lưu dân đã nhập
tịch thôn Thượng Hà, trừ đi một phụ nữ mang thai, tổng cộng có năm trăm hai
mươi lăm lao công. Hai tên bổ khoái cũng gia nhập hàng ngũ lao công vì muốn
giúp một tay.
Ngô lý chính chia lao công thành năm đội lớn, mỗi đội lớn lại chia thành mười
đội nhỏ.
Mỗi đội nhỏ do một tiểu đội trưởng dẫn dắt phụ trách một phần công trình, lúc
này mọi việc đang diễn ra vô cùng trật tự.
Thẩm Tranh và Hứa chủ bạ đi dọc theo bờ đê, họ nhìn thấy trên gương mặt mỗi
người lao công đều tràn đầy nhiệt huyết, trong lòng cũng thấy vui lây.
Để mấy trăm con người có việc làm, đối với huyện Đồng An hiện nay thực sự
không dễ dàng gì.
“Thẩm đại nhân! Hứa chủ bạ!” Lúc này có người gọi giật hai người lại.
Thẩm Tranh nhìn kỹ, hóa ra là Lý Hoành Mậu và các bạn đồng hành của anh ta.
Thân hình họ tuy vẫn còn rất gầy gò, nhưng tinh thần toát ra đã khác hẳn so
với lần đầu gặp mặt.
Thẩm Tranh lên tiếng hỏi: “Lý tiên sinh, mọi người vừa tới thôn Thượng Hà có
quen không?”
Không đợi Lý Hoành Mậu kịp mở lời, những tân dân khác đã nhao nhao tiếp lời.
“Quen lắm ạ! Ngô lý chính đối xử với tụi tui tốt lắm, còn bảo các anh các chú
trong thôn giúp tụi tui dựng lều nữa!”
“Đúng vậy! Còn tặng rau cho tụi tui nữa cơ!”
Lý Hoành Mậu cũng cười nói: “Nhờ có Ngô lý chính trọng dụng nên tiểu nhân
mới có thể làm tiểu đội trưởng cho mọi người”
Thẩm Tranh nghe vậy, biết Ngô lý chính không hề bài ngoại thì cũng yên lòng.
Lúc này Ngô lý chính phái người tới tìm Hứa chủ bạ, nói là còn có việc muốn
thương nghị thêm, Hứa chủ bạ liền đi theo người đó.
Trong lúc Thẩm Tranh cùng đám người Lý Hoành Mậu nói cười, nàng cảm thấy
tay áo mình bị thứ gì đó kéo kéo.
Nàng nghiêng người nhìn lại, là anh em Triệu Thủy và Triệu Thổ.
Hai thiếu niên gương mặt lộ vẻ thẹn thùng, không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm
Tranh, chỉ cầm lấy một chiếc khăn tay bọc thứ gì đó nhét mạnh vào tay nàng.
Chiếc khăn này tuy cũ nhưng được giặt vô cùng sạch sẽ.
Thẩm Tranh cầm khăn tay nắn nắn, bên trong dường như bọc vật gì đó, nàng
thắc mắc hỏi hai anh em: “Đây là vật gì?”
“Đại nhân mở ra xem là biết ngay ạ!”
Nói xong hai thiếu niên liền chạy biến đi. Tuy họ có tên trong danh sách lao
công, nhưng dù sao vẫn chưa trưởng thành hẳn, nên Ngô lý chính để họ phụ
giúp việc vặt ở bếp ăn công cộng.
Thẩm Tranh còn chưa kịp mở khăn tay ra xem thì trên bờ đê bên cạnh đã vang
lên tiếng kêu cứu.
“Cứu mạng! Cứu mạng với!”