Dứt lời, y lùi lại một bước, hành lễ với Thiên tử rồi tiếp tục nói:
“Lão thần ở đây, trước hết tạ ơn Bệ hạ. Nhưng lão thần cũng có tội, lúc Bệ hạ
hạ lòng dạ bao dung thiên hạ, nay chẳng những không chấp nhất với lão thần,
mà còn triệu lão thần vào cung chiêm ngưỡng giống lúa cao sản này, lão thần
trong lòng thực sự hổ thẹn vô cùng, xin Bệ hạ hãy xử phạt lão thần cùng một
lúc!”
Mèo con Kute
Thiên tử nghe vậy, nhìn Ký Bản Xương với ánh mắt đầy ẩn ý, phải nói rằng triều
đình Đại Chu hiện nay chẳng có kẻ nào khiến người ta bớt lo cả.
Đoạn văn dài này của Ký Bản Xương, không chỗ nào là không ca ngợi sự thánh
minh của ông, vừa tâng bốc ông lên cao, vừa tự xin chịu phạt.
Từng chữ không hề cầu tình, nhưng câu nào câu nấy đều không rời việc cầu
tình.
Nhạc Chấn Xuyên có lỗi trước, nhưng thành tâm nhận lỗi sau, nếu phạt nặng
quá thì lại là vị Bệ hạ này không cho thần tử cơ hội nhận lỗi sửa sai, nếu
không phạt thì làm sao răn đe bá quan?
Thiên tử thở ra một luồng trọc khí, mẫu hậu ơi, làm một minh quân thật khó
quá, văn võ bá quan đều đang bắt nạt trẫm.
“Vậy theo ý của Ký ái khanh, trẫm nên phạt ngươi và Nhạc thượng thư thế
nào?”
Nhạc Chấn Xuyên nghe xong ủ rũ cúi đầu, y thực sự biết lỗi rồi, Bệ hạ bây giờ
ngay cả tiếng “Nhạc ái khanh” cũng không gọi nữa.
Y cũng biết Ký Bản Xương đang cầu tình cho mình, đây là điều y không ngờ tới.
Theo y thấy, Ký Bản Xương người này tuy mong mỏi các bộ khác khá giả lên, vì
khi các bộ khác sống tốt rồi thì sẽ không chìa tay xin bạc của y nữa.
Nhưng Ký Bản Xương đối với các quan viên bọn y chưa bao giờ có sắc mặt tốt,
hôm nay mắng kẻ này, ngày mai mắng kẻ kia. Nếu để y nói, Ký Bản Xương
không nên làm Hộ bộ thượng thư, mà nên đến Ngự Sử đài làm Ngự sử đại phu,
nhìn ai không vừa mắt là hạch tội kẻ đó.
Vừa rồi y cứ ngỡ Ký Bản Xương sẽ thừa cơ ném đá xuống giếng, ai ngờ y lại lấy
lùi làm tiến để bảo vệ mình.
Y ném cho Ký Bản Xương một ánh mắt cảm kích, Ký Bản Xương không nhìn y,
mà lau mồ hôi trên trán, nói với Thiên tử:
“Lão thần có ý mọn thế này, trước đây lão thần và Nhạc thượng thư có nhiều
phản đối đối với việc Bệ hạ mở khoa cử, nhưng nay sự thực đã chứng minh,
vẫn là Bệ hạ nhìn xa trông rộng, nhãn quang độc đáo. Lão thần nguyện viết
một bản nhận lỗi, đợi đến lúc lên triều, trước mặt văn võ bá quan mà thỉnh tội
với Bệ hạ, khẩn cầu Bệ hạ tha thứ cho lỗi lầm của lão thần!”
Lời này vừa thốt ra, đừng nói là Nhạc Chấn Xuyên đang quỳ hay Dư Thời
Chương đứng bên cạnh, ngay cả Thiên tử cũng sững sờ.
Cách nhận lỗi này của Ký Bản Xương có thể nói là xưa nay chưa từng có. Thần
tử khi lên triều, trước mặt trăm quan mà nhận lỗi với Bệ hạ, đó là vứt bỏ cả
mặt mũi lẫn tôn nghiêm rồi. Tuy Bệ hạ là Thiên tử, nhưng những kẻ làm thần
tử như bọn họ cũng cần thể diện chứ.
Bản nhận lỗi này chẳng khác nào tự lột da mặt mình đưa cho Bệ hạ, mặc cho
Bệ hạ nhào nặn.
Hơn nữa hành vi này còn là công khai báo cho các triều thần khác rằng:
Chuyện mở rộng khoa cử trước đây là Ký Bản Xương ta sai, nhưng ta biết sai
liền sửa, sau này ta sẽ đứng về phía Bệ hạ, kẻ nào còn không biết điều mà
muốn nghi ngờ Bệ hạ thì cứ bước qua xác Ký Bản Xương ta trước!
Thiên tử trên mặt đã có chút ý cười, văn võ bá quan nếu đều hiểu chuyện như
Ký Bản Xương, ông còn lo gì không nắm thóp được bọn họ.
Ký Bản Xương nói xong, dùng mũi chân khẽ chạm vào Nhạc Chấn Xuyên, nháy
mắt ra hiệu.
Mau tiếp lời đi chứ!
Nhạc Chấn Xuyên nhìn Ký Bản Xương với vẻ mặt khổ sở, cái giá này cũng quá
lớn rồi.
Nhưng hôm nay y hoang đường, chọc Thiên tử lôi đình đại nộ, Ký Bản Xương
vốn dĩ không đến mức này, vì để cứu y mà tự kéo mình vào theo. Nếu y còn
không biết điều, thì đó mới thực sự là ngu muội đến cùng cực.
Y nghiến răng, hạ quyết tâm.
Lần này là Công bộ y bản lĩnh kém người ta, nếu ở cái tuổi này rồi còn không
làm được việc co được giãn được, thì nói ra mới là trò cười cho thiên hạ!
Thẩm Tranh kia, Nhạc Chấn Xuyên y lần này phục!
Nhạc Chấn Xuyên ngẩng đầu cao giọng nói: “Thần trước đây ngu muội, không
hiểu vì sao Bệ hạ phải mở rộng khoa cử, nhưng hôm nay, thần đã hiểu được
dụng ý của Bệ hạ. Thần có tội! Thần cũng nguyện viết một bản nhận lỗi, lúc lên
triều sẽ thỉnh tội với Bệ hạ!”
Nỗi khó chịu trong lòng Thiên tử lúc này đã sớm tan thành mây khói, hôm nay
có thể khiến lão ngoan cố Nhạc Chấn Xuyên này nhận lỗi, ông đã mãn nguyện
rồi.
Nhưng ông hiểu rõ, người có thể ép Ký Bản Xương và Nhạc Chấn Xuyên đến
mức này không phải là vị Thiên tử như ông, mà là Thẩm Tranh.
theo-gia-quoc-huong-toi-phon-vinh/chuong-144-ban-nhan-loi-va-phat-
bachtml]
Nếu không phải Thẩm Tranh tạo ra chính tích rực rỡ như thế, thì những triều
thần này dù thế nào cũng sẽ không thừa nhận việc ông gạt bỏ mọi ý kiến để
mở rộng khoa cử là đúng đắn.
Vả lại hiện giờ Ký Bản Xương và Nhạc Chấn Xuyên chỉ là nhìn nhận cao về
Thẩm Tranh, chứ chưa hẳn đã đặt tất cả nữ tử thiên hạ vào cùng một địa vị.
Nhưng dù sao đi nữa, hiện tại cũng đã có một khởi đầu tốt đẹp.
Đường dài còn lắm gian truân.
Các nữ tử của Đại Chu ơi, các ngươi phải cố gắng lên, mới không phụ sự tin
tưởng của trẫm.
Ông vừa định gọi Nhạc Chấn Xuyên đứng dậy, liền thấy Ký Bản Xương lại tiến
lên một bước.
“Bệ hạ, lão thần thiết nghĩ, Nhạc thượng thư nguyện cùng thần nhận lỗi, coi
như là một hình phạt, nhưng vừa rồi Nhạc thượng thư cũng tự nói, tội trạng
của y không chỉ có một”
Bàn tay Thiên tử vừa nhấc lên lại hạ xuống, Ký Bản Xương lại đang diễn màn
kịch gì đây?
Sống lưng Nhạc Chấn Xuyên đang quỳ dưới đất cứng đờ, y còn tưởng hôm nay
Ký Bản Xương đổi tính, không ngờ lão tiểu tử này vẫn còn chiêu sau.
Thiên tử cau mày, mở miệng hỏi: “Vậy theo ý ái khanh, Nhạc thượng thư còn
phải thế nào nữa?”
Ông vốn nghĩ đến mức này là đủ rồi, ép người quá đáng cũng không tốt, ai dè
Ký Bản Xương vừa rồi còn đang cầu tình cho Nhạc Chấn Xuyên, lúc này lại trở
mặt.
Chỉ nghe Ký Bản Xương nói: “Lão thần cho rằng, Nhạc thượng thư đại diện cho
Công bộ, vừa rồi đã nghi ngờ và đối đầu với Bệ hạ, nên bị phạt thêm”
“Theo ý lão thần, vì Nhạc thượng thư cũng phải viết bản nhận lỗi, nên cũng
không thể phạt quá nặng, hay là phạt Nhạc thượng thư và Công bộ một ngàn
lượng bạc trắng, giao cho Hộ bộ quản lý và sử dụng thỏa đáng, cũng là để thể
hiện tấm lòng yêu dân tha thiết của Nhạc thượng thư!”
Nhạc Chấn Xuyên: “”
Y biết ngay mà, cái lão “vắt cổ chày ra nước” Ký Bản Xương này làm sao chịu
làm ăn lỗ vốn!
Y giúp cầu tình một câu mà đòi đến một ngàn lượng bạc trắng sao?!
Đây mới đúng là “lời vàng ý ngọc” theo nghĩa đen mà.
Thiên tử cũng bật cười, hèn gì bá quan trong triều đều không ưa Ký Bản
Xương, kẻ này quản lý Hộ bộ không chỉ keo kiệt mà còn nhòm ngó bạc trong
túi người khác, bá quan ưa y mới là lạ.
Tuy nhiên hôm nay, ông có lẽ sẽ không để Ký Bản Xương toại nguyện.
“Trẫm thấy Ký ái khanh nói đúng, quả thực nên phạt chút tiền bạc”
Ký Bản Xương lộ vẻ mừng rỡ, hôm nay y làm “cỏ đầu tường” nghiêng nhanh
“Chuyện hôm nay bắt nguồn từ vải bông và lúa gạo, vừa rồi Nhạc ái khanh hẳn
đã thấy trong thư, huyện Đồng An của Thẩm khanh hiện nay nghèo túng lắm.
Nhạc ái khanh chi bằng hỗ trợ Thẩm khanh chút tiền bạc, đợi Thẩm khanh sau
này về kinh, nhất định sẽ ghi nhớ ân tình ‘than trong ngày tuyết’ này của
ngươi”
Lần này, nụ cười trên mặt Ký Bản Xương đã chuyển sang mặt Nhạc Chấn
Xuyên.
Nếu nhất định phải nộp bạc ra, thì đưa bạc cho Thẩm Tranh chế tạo máy dệt,
so với đưa cho Ký Bản Xương thì dễ chịu hơn nhiều!
Ký Bản Xương vừa định tranh thủ thêm cho mình đôi chút, liền nghe Nhạc
Thẩm huyện lệnh xây dựng huyện Đồng An!”
Lời này thốt ra coi như hai bên đương sự đã chốt hạ, Ký Bản Xương nhìn bạc
sắp đến tay lại bay mất, tức giận lườm Nhạc Chấn Xuyên một cái cháy mặt.
Sớm biết thế này, vừa rồi y còn cầu tình làm gì, giờ hay rồi, y còn phải theo
Nhạc Chấn Xuyên lên triều đọc bản nhận lỗi!
Đúng là “mất cả chì lẫn chài”!